Người Mẹ Năng Lượng Cao

Chương 3




Tới cửa huyện nha (*), con trai thứ ba của tộc trưởng là Liễu Tân đi vào kêu nhị ca ra ngoài.

(*) Huyện nha: Nơi làm việc của tri huyện.

Thư do tộc trưởng viết, hẳn là huyện lệnh sẽ không từ chối, nhưng không bằng tìm người nhà tới cho nhanh.

Chẳng mấy chốc Liễu Võ đã theo chân tam đệ tới.

Liễu Tân xốc màn xe lên, Liễu Võ liếc mắt một cái đã nhìn thấy vị cha già nhà mình đang ngồi bên trong, “Cha, sao người lại tới đây?”

Tộc trưởng vẫy tay bảo con thứ hai tới gần, “Cha nhờ con một chuyện, con phải đi làm ngay nhé.”

Liễu Võ không hiểu ra sao, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

“Con đi hỏi thăm xem nhà huyện úy có Biểu tiểu thư nào không, từ đâu đến, đến đây vào lúc nào?”

Liễu Võ há miệng thở dốc, “Cha, người hỏi thăm chuyện này làm gì?”

Nghĩ đến đây, khuôn mặt ngăm đen của hắn xấu hổ đến đỏ bừng, chẳng lẽ cha muốn cưới vợ cho mình?

Tuy rằng Biểu tiểu thư nhà huyện úy cách một tầng, nhưng tốt xấu gì cũng là thân thích, khá thích hợp đấy chứ.

Tộc trưởng không nhận ra con trai khác thường, nhưng Giang Thư Hàm lại nhìn ra lỗ tai tiểu tử này đỏ ửng, vẻ mặt mơ màng, bèn nói, “Có chuyện quan trọng. Mau đi hỏi thăm.”

Lúc này Liễu Võ mới chú ý tới Liễu thẩm đang ngồi đối diện cha mình, bên cạnh còn có Liễu Nhị Lang.

Quan hệ giữa hai nhà chẳng mấy thân thiết, lại có chút xa lạ, sao cha lại theo chân bọn họ vào thành?

Không đợi Liễu Võ suy nghĩ cẩn thận, tộc trưởng đã phất tay, “Đi nhanh về nhanh!”

Liễu Võ đành phải nghe theo.

Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

Sau đó, Liễu Tân đánh xe ngựa đi tới căn nhà Liễu Võ thuê ở huyện thành.

Nói là nhà nhưng thật ra lại rất nhỏ, chỉ có hai gian phòng. Liễu Võ ở một gian, một gian khác cho Liễu Tân ở.

Liễu Tân đọc sách ở thư viện trong huyện thành, buổi tối về đây nghỉ ngơi.

Lần này xin nghỉ về thăm cha, vừa hay làm phu xe cho cha luôn.

Giang Thư Hàm mang theo tất cả số bạc mình có đến đây, nhưng cô dùng số tiền này để mua sắm vật tư, đương nhiên không thể lãng phí đem đi thuê trọ.

Liễu Nhị Lang tò mò đánh giá căn nhà, còn Giang Thư Hàm định đợi lát nữa gặp huyện lệnh xong thì sẽ tìm cớ ra ngoài mua đồ.

Liễu Tân mua chút bánh bao từ bên ngoài đem vào, mỗi người hai cái, vẫn còn nóng hổi.

“Ta và ca ca không hay nấu cơm, cho nên ngày thường đều mua về ăn. Đại nương và Liễu nhị ca ăn tạm nhé.”

Giang Thư Hàm mỉm cười cảm ơn, “Đứa nhỏ này khách sáo quá. Đồ ăn tốt như vậy, mấy người chúng ta ăn còn không hết. Như vậy là tốt lắm rồi.”

Giang Thư Hàm không hề nói sai, nguyên chủ đơn giản chỉ muốn tiết kiệm tiền. Cuộc sống gia đình khó khăn túng thiếu, luôn phải ăn lương thực phụ.

Liễu Nhị Lang cắn một ngụm bánh bao, đôi mắt trừng lớn, thế mà lại là nhân thịt?

Hắn lập tức lại cắn một miếng to.

Giang Thư Hàm nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của hắn thì liếc xéo một cái, kỳ quái nói, “Hai lượng bạc có thể mua bao nhiêu cái bánh bao thịt nhỉ!”

Động tác ăn ngấu nghiến của Liễu Nhị Lang dừng lại.

Đúng vậy, bánh bao thịt thơm ngon này cùng lắm chỉ có ba văn tiền một cái, hai lượng bạc có thể mua một sọt bánh bao thịt lớn đấy.

Trong lòng hắn hối hận không thôi, lúc trước không nên để cậu em vợ dụ dỗ đi vào sòng bạc. Làm tốn biết bao nhiêu tiền của gia đình.

Hắn không cảm thấy bánh bao thịt thơm ngon nữa, đau lòng không chịu được.

Cái bánh bao còn lại, lấy không được mà ăn cũng chẳng xong, hắn vô cùng đáng thương nhìn mẹ ruột.

Cuối cùng, trái tim hắn hung hăng run lên, cắn răng một cái, đưa bánh bao thịt cho mẹ già, “Nương, người ăn đi!”

Giang Thư Hàm cũng không khách sáo, bóc lớp giấy dầu bỏ vào trong miệng.

Liễu Tân nhìn thấy một màn này, suýt nữa thì cười ra tiếng, cũng may hắn vẫn biết chừng mực, cố gắng nhịn xuống, theo bản năng đưa mắt liếc nhìn cha.

Dường như tộc trưởng không để ý, vẫn cầm bánh bao ăn vô cùng từ tốn, thong thả ung dung nuốt xuống.

Liễu Tân lập tức không nhìn nữa, nghiêm túc ăn bánh bao.

Lúc bốn người ăn bánh bao xong cũng là lúc Liễu Võ mang tin tức trở về.

Liễu Tân gấp không chờ nổi tiến lên, “Nhị ca, thế nào rồi?”

“Cha, hai ngày trước có một vị Biểu tiểu thư tới nhà huyện úy, ta nghe hạ nhân nói nàng từ Trần Lưu đến.”

Hai ngày trước? Giang thị căn bản không hề ra khỏi thôn.

Tộc trưởng càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, lập tức viết một phong thư giao cho người con thứ hai, phân phó hắn, “Con trình lá thư này cho huyện lệnh giúp cha, cha muốn gặp hắn.”

Liễu Võ tiếp nhận phong thư, “Cha, có chuyện gì sao?”

Tộc trưởng kể lại ngắn gọn một lần.

Liễu Võ vừa nghe dịch chuột sắp xảy đến thì lập tức run rẩy, vô thức xoa mu bàn tay.

Lỡ như chuyện đó là thật, chẳng phải huyện thành gặp phải tai ương rồi sao?

Liễu Võ không dám chậm trễ, lập tức đi đưa thư.

Tộc trưởng nhìn về phía Giang Thư Hàm, “Đi thôi, chúng ta cùng đi.”

Liễu Tân nhíu mày, “Cha, còn con thì sao?”

Tộc trưởng ngẫm nghĩ, móc từ trên người ra một túi tiền giao cho người con thứ ba, “Con đi mua một ít lương thực dự trữ trước đi.”

Giang Thư Hàm giao 43 lượng bạc cho Liễu Nhị Lang, “Con đi mua một chút lương thực phụ và muối ăn đi, sau đó mua thêm hai con ngựa.” Cô hơi dừng lại, có lẽ chỗ tiền này vẫn chưa đủ, “Nếu ngựa quá đắt thì mua một con thôi.”

Dù gì trong nhà vẫn còn một con trâu, tuy rằng tốc độ không nhanh bằng ngựa, nhưng có còn hơn không.

Dặn dò xong, Giang Thư Hàm đi theo tộc trưởng ra ngoài.

Tộc trưởng đi được vài bước, đột nhiên hỏi, “Ngươi không sợ đứa con thứ hai lại đi cờ bạc sao?”

Giang Thư Hàm buông tay, “Đâu còn cách nào khác. Bây giờ ta cũng chẳng có ai để nhờ vả.”

Tộc trưởng thở dài.

Hai người đến cửa huyện nha, dường như nha dịch thủ vệ đã sớm được Liễu Võ chỉ thị, mời bọn họ đi vào chờ.

Hai người được mời đến sảnh ngoài ngồi chờ, đại khái qua mười lăm phút, Phương huyện lệnh mới khoan thai tới muộn.

Huyện lệnh đã hơn bốn mươi tuổi, trời sinh mập mạp, đáy mắt lại có một tia xanh đen, cho thấy không hề biết tiết chế nữ sắc.

Sau khi tiến vào, Phương huyện lệnh nhìn thấy tộc trưởng, cười ha ha nói, “Hoá ra là Liễu tú tài, thất kính, thất kính rồi.”

Tộc trưởng họ Liễu, tên Thành, tự là Mậu Lâm. Hai mươi tuổi đỗ tú tài, thi hương nhiều lần không đỗ.

Liễu tộc trưởng tiến lên hành lễ, “Học trò không mời mà đến, mong đại nhân thứ lỗi.”

Phương huyện lệnh xua tay, “Nghe Liễu Võ nói, ngươi có việc muốn gặp bản quan?”

Tộc trưởng nhìn thoáng qua trái phải huyện lệnh.

Phương huyện lệnh thấy vậy thì bảo binh lính trái phải lui xuống.

Hạ nhân đi hết, Phương huyện lệnh mới nhìn đến Giang Thư Hàm, “Vị này là?”

Tộc trưởng giới thiệu, “Đây là người trong tộc. Học trò mang nàng tới gặp đại nhân là vì đêm qua nàng mơ thấy Thanh Châu xảy ra chuyện lớn.”

Phương huyện lệnh vuốt râu, “Hửm?”

Tộc trưởng tới gần Phương huyện lệnh, hạ giọng nói, “Nàng mơ thấy mấy ngày gần đây Trần Lưu xảy ra dịch chuột. Vài ngày nữa sẽ lan tới huyện chúng ta.”

Phương huyện lệnh nghiêm mặt, nụ cười nhạt đi, “Chớ nói bậy.”

Nếu không phải người trước mặt là tú tài, lại có con trai làm huyện lệnh ở Sa Giang, Phương huyện lệnh đã sớm đuổi hai người ra ngoài rồi.

Tộc trưởng không bị dọa sợ, chắp tay nói, “Đại nhân, tuy rằng là cảnh trong mơ, nhưng nàng không hề ra khỏi cửa, lại có thể mơ thấy người đầu tiên nhiễm dịch chuột chính là Biểu tiểu thư nhà huyện úy. Học trò đã để con thứ hai đi điều tra, đúng là nàng đến từ Trần Lưu.”

Do dịch chuột quá mức khủng khiếp, mà Phương huyện lệnh lại tuân theo nguyên tắc “Thà rằng tin có còn hơn không tin”, kêu tùy tùng tiến vào, “Ngươi tìm lang trung đến nhà huyện úy chẩn trị cho Biểu tiểu thư mới từ Trần Lưu trở về đi, nhìn xem nàng có nhiễm dịch chuột hay không.”

Giang Thư Hàm tiến lên, “Đại nhân, dịch chuột có thời kỳ ủ bệnh, thường là hai đến tám ngày.”

Nếu là người đã từng tiêm phòng thì thời gian ủ bệnh sẽ kéo dài chín đến mười hai ngày.

Đương nhiên cổ đại làm gì có tiêm phòng, cho nên nàng chỉ nói số ngày đại khái.

Hai ngày trước từ Trần Lưu tới, từ Trần Lưu đến huyện thành cũng phải mất ba ngày. Ít nhất, Biểu tiểu thư phải không có triệu chứng trong ba ngày còn lại mới chứng minh được nàng không nhiễm dịch chuột.

Phương huyện lệnh trầm ngâm một lát, phất tay để tùy tùng đi điều tra trước.

Tộc trưởng chắp tay, “Đại nhân, dịch chuột là vấn đề trọng đại, có phải nên hạ lệnh phong thành trước không? Nếu lại có người từ Trần Lưu tới sẽ khó lòng phòng bị. Còn nữa, có nên thông báo với binh lính ngoài thành một tiếng không?”

Phương huyện lệnh xua tay, “Không vội. Ta sẽ phái người đến Trần Lưu xem xét chuyện này là thật hay giả trước, sau đó phong thành cũng chưa muộn.”

Phương huyện lệnh gọi hai nha dịch vào, bảo bọn họ đến Trần Lưu một chuyến ngay.

Hai nha dịch lĩnh mệnh rời đi.

Qua nửa canh giờ, tùy tùng tới, “Đúng là Biểu tiểu thư mắc bệnh, sốt cao không lùi, ho khan, ăn uống không vào. Lang trung nói có thể là do bị cảm lạnh, không nhất thiết là mắc dịch chuột.”

Từ Trần Lưu đến đây khoảng trăm dặm, muốn nói chưa quen khí hậu cũng quá gượng ép.

Nhưng ban đêm cảm lạnh, đúng là rất có khả năng.

Phương huyện lệnh vẫn không yên tâm, “Bảo người nhà huyện úy chăm sóc cẩn thận, cố gắng cách ly với người đó. Ngày mai và ngày kia lại phái lang trung tới kiểm tra thực hư.”

Tùy tùng lĩnh mệnh rời khỏi.

Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

Ra khỏi huyện nha, Giang Thư Hàm lo lắng sốt ruột nhìn đường phố.

Biểu tiểu thư là người đầu tiên nhiễm bệnh, nhưng trong hai ngày này, không thể nào không có người thứ hai từ Trần Lưu đến.

Chờ chẩn đoán chính xác cho Biểu tiểu thư, Phương huyện lệnh mới hạ lệnh phong thành, làm sao mà kịp?

Tộc trưởng trấn an cô, “Ngươi đừng lo lắng, đi ra đi vào đều phải có lộ dẫn. Nha dịch thủ thành mà bị nhiễm, rất nhanh có thể tra ra.”

Việc đã đến nước này, Giang Thư Hàm mới biết có lo lắng thế nào cũng vô dụng.

Cô nhìn xung quanh, “Ta muốn đi dạo một chút, ngài về trước đi.”

Tộc trưởng gật đầu, nói địa chỉ cho cô rồi rời đi.

Giang Thư Hàm vẫn không yên tâm, ngựa thời cổ đại tương đương với siêu xe thời hiện đại, không phải thứ người bình thường có thể mua nổi.

43 lượng, mua ngựa rồi, có lẽ chẳng thừa lại bao nhiêu.

Nếu thật sự phải trốn, chuyện ăn uống sẽ trở thành vấn đề.

Nếu như bây giờ cô bán ít đồ để mua thêm lương thực, tương lai cũng không đến mức luống cuống.

Giang Thư Hàm hỏi thăm đường tới cửa hàng son phấn cổ đại.

Nữ chưởng quầy thấy cô mặc quần áo vá, ánh mắt mang theo mấy phần lười nhác, “Đại tỷ, ngươi muốn mua son phấn hay là hương phấn?”

Giang Thư Hàm nhìn xung quanh, “Chỉ có hai thứ này thôi à?”

Nữ chưởng quầy mỉm cười, “Còn có các loại dầu dưỡng da mặt, kem dưỡng da mặt, son môi, hương hoàn, hương bính, đại phấn, hoa điền, ngạch hoàng, bồ kết, đậu tắm.”

Giang Thư Hàm hỏi, “Cửa hàng các ngươi đắt nhất là thứ gì?”

Nữ chưởng quầy sửng sốt, đôi mắt quét về phía bộ quần áo vá của cô, ý tứ là ‘Ngươi mua nổi sao?’.

Giang Thư Hàm ra vẻ không hiểu, hù dọa hỏi, “Sao thế, không được hỏi à?”

Nữ chưởng quầy không rõ rốt cuộc đối phương có tiền hay không. Có thể nhìn thấu đúng là không có tiền, nhưng Giang Thư Hàm đang xụ mặt lại vô cùng chắc chắn.

Kẻ không có tiền đều kẹp chặt đuôi làm người, nhưng Giang Thư Hàm lại khác.

Thật ra nàng nào biết, Giang Thư Hàm thật sự chẳng có xu nào. Đây là thói quen của cô ở thời hiện đại. Chẳng sợ trên người không có tiền, vẫn có thể dạo phố hỏi giá mà trong lòng không hề cảm thấy áy náy.

Chỉ vậy thôi đã đủ doạ nữ chưởng quầy, nàng vội vàng giới thiệu loại hương phấn đắt nhất tiệm, “Loại hương phấn này sử dụng phấn trân châu, chỉ có gia đình giàu có mới mua nổi. Một hộp nhỏ đã trị giá mười lượng bạc rồi.”

Mười lượng? Đúng là rất đắt. Giang Thư Hàm cũng có một bộ đồ trang điểm trị giá hơn hai ngàn.

Nhưng Giang Thư Hàm không muốn lấy ra. Thứ nhất, việc kiểm nghiệm hiệu quả sử dụng của đồ trang điểm tốn không ít thời gian.

Thứ hai, đồ vật quá mức mới lạ, làm sao cô giải thích nổi xuất xứ của nó? Nếu như những người này hỏi công thức, cô lấy đâu ra?

Cho nên, cô muốn lấy ra một thứ giống với thời đại này, hơn nữa có thể bán nó với giá mấy trăm lượng, sau đó tìm một lý do thoái thác là có thể lừa gạt được rồi.

Cô nhìn trái nhìn phải, “Chỉ có mấy thứ này thôi sao?” Cô sờ ngón tay, “Ta nghe người ta nói ở huyện thành có một loại nước, bôi lên người sẽ rất thơm. Cửa hàng các ngươi có bán không?”

Nữ chưởng quầy sửng sốt, nghe có vẻ là huân hương. Nhưng huân hương là khói ám lên quần áo. Căn bản đâu phải nước?

Nữ chưởng quầy nhất thời bị Giang Thư Hàm hỏi cho nghẹn họng. Đúng lúc này, bên ngoài có mấy cô nương đi vào, cô nương đi đầu ăn mặc đẹp đẽ quý giá, đầu đội mũ có màn, không thấy rõ diện mạo.

Nhưng nhìn khí chất trên người và mức độ phô trương, hẳn là tiểu thư nhà giàu có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.