(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Nam Uyên đã bị người ta chuốc rất nhiều rượu, phải vào toilet nôn mửa và tắm rửa lại ba lần.
Dư Ôn đành pha một ly nước mật ong rồi đút cho anh từng muỗng.
Quý Nam Uyên uống xong liền ghé người vào bàn.
Khi say anh rất yên tĩnh, không ồn ào hay quậy phá.
Dư Ôn muốn đỡ Quý Nam Uyên lên giường, nhưng đàn ông vốn cao lớn và nặng hơn phụ nữ rất nhiều nên cô phải loay hoay cả nửa tiếng mới xong.
Mồ hôi đã chảy đầy người.
Đang định đi tắm thì bất ngờ bị anh giữ tay lại rồi kéo lên trên giường, đè ở dưới thân.
“Anh nặng quá…” Dư Ôn vừa la vừa vỗ vỗ bả vai Quý Nam Uyên, “Đè chết em mất…”
Quý Nam Uyên ôm cô, giọng nói khàn khàn vang lên, “Không được đi.”
“Em đi tắm.” Dư Ôn vỗ lên lưng anh trấn an, “Tắm xong sẽ quay lại.”
“Không được đi.” Anh càng ôm cô chặt hơn.
Dư Ôn cười bất lực, “Được rồi, em không đi nữa.”
“Không được đi.” Quý Nam Uyên vẫn còn lẩm bẩm.
Xem ra là say thật sự.
Dư Ôn nhẹ nhàng vuốt tóc anh, nói đi nói lại một câu, “Em vẫn luôn ở đây, không có đi đâu hết, Quý Nam Uyên, em ở đây.”
Anh cứ vậy mà đè lên người cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Quý Nam Uyên đã vô cùng hoảng sợ khi không thấy Dư Ôn ở trong phòng, anh vội vàng mở cửa lao ra ngoài.
Lúc này Dư Ôn đang ở trong bếp nấu bữa sáng.
Quý Nam Uyên đứng ngây ngốc tại chỗ, sững sờ một lúc lâu.
“Tỉnh rồi sao?” Dư Ôn liếc mắt thấy anh đi chân trần, vẻ mặt hoảng sợ nên vội tắt bếp rồi bước tới hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Quý Nam Uyên kéo cô vào lòng ngực, “Tỉnh lại không thấy em.”
Trái tim Dư Ôn rung lên, “Em đói bụng nên dậy sớm làm chút đồ ăn, anh đói chưa?”
Quý Nam Uyên gật đầu.
“Vậy em đi đánh răng rửa mặt với anh rồi chúng ta cùng nhau ăn” Dư Ôn hôn lên cằm anh.
Khi Quý Nam Uyên chưa tỉnh rượu có chút dính người.
Nhưng Dư Ôn lại rất thích như vậy, cô cạo râu, lau mặt, đánh răng cho anh, rồi lại dẫn người đi tắm rửa.
Y như là đang chăm sóc cho một đứa trẻ.
Hai người cứ thuận theo tự nhiên mà hôn môi rồi làm tình trong phòng tắm.
Khi sắp bắn tinh, Quý Nam Uyên định rút ra thì bị Dư Ôn túm chặt tay ngăn lại, “Cho em đi.”
Trên cổ anh nổi đầy gân xanh, chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì đã bắn hết vào bên trong rồi.
Dư Ôn thở hổn hển rồi hôn lên môi anh, “Anh thích có con trai hay con gái?”
Quý Nam Uyên ôm chặt eo cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm, “Đều thích hết.”
“Tham lam!” Dư Ôn cắn nhẹ lên ngực anh một cái, “Nếu sinh con xong em trở nên xấu xí thì anh có bỏ em không?”
Hơi thở nóng bỏng của Quý Nam Uyên phun lên cổ cô, “Sẽ không.”
Dư Ôn lại cắn lên ngực anh một cái, cố ý làm ra vẻ dữ tợn, “Nếu anh dám không cần em nữa, thì em sẽ mang theo con bỏ nhà đi.”
Khóe môi Quý Nam Uyên hơi cong lên, âm thanh trầm thấp êm tai, “Mang anh theo với.”
Dư Ôn vui vẻ cười lớn.
Quý Nam Uyên đưa tay vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Dư Ôn rồi hôn lên môi cô, hai đầu lưỡi ướt át quấn lấy nhau, dương v*t bên dưới mới vừa mềm xuống lại cương cứng, chậm rãi tiến vào nơi nóng ấm mê người.
Tiếng bạch bạch nhịp nhàng lại lần nữa vang khắp toilet.
Dấu móng tay của Dư Ôn đã hằn sâu lên vai anh, cô bị thao đến mức hơi thở đứt quãng, không ngừng rên rỉ.
“Quý Nam Uyên…” Dư Ôn nức nở kêu lên.
Quý Nam Uyên vừa cắm vừa nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, thở dốc nói, “Anh đây.”
Động tác thọc vào rút ra vừa sâu vừa nhanh, khoái cảm mãnh liệt ập tới khiến khuôn mặt Dư Ôn toàn là nước mắt, cô cắn răng dựa vào ngực Quý Nam Uyên.
Hết lần này đến lần khác đều chỉ kêu mỗi tên anh.
“Quý Nam Uyên…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");