Người Kia, Tổng Tài

Chương 17




"Buổi sáng tôi thấy nó có vẻ kỳ quái" Anh cứ chậm rãi mở miệng nói với cô.

"Là kỳ quái như thế nào?"

"Tôi cũng không biết nói thế nào nữa"

"Dùng miệng nói nha!" Đột nhiên cô nói to, giọng nói có vẻ lo lắng lại có chút tức giận.

Liễu Kiệt lặng lẽ cười, không ngờ cô lại trúng kế.

"Buổi sáng tỉnh dậy thấy nó lười biếng không nhúc nhích, đút cho nó ăn cái gì nó cũng không ăn, kêu nó đến nó cũng không để ý đến tôi, tôi không biết nó bị gì nữa, mà tôi lại vội vàng đi làm, cho nên liền đổ một ít thức ăn cho chó ra bát cho nó, không biết nó có ăn hay không"

Cô vội vàng hỏi "Lúc trưa anh không trở về xem nó sao?"

"Không phải lúc trưa tôi ở cùng với cô à?"

"Anh thật ngu ngốc, đại ngu ngốc" Cô sốt ruột mắng to.

"Cái cô này, tôi có chọc gì cô đâu?" Liễu Kiệt nhịn không được nhíu mày, cô lại dám mắng anh là ngu ngốc!?

"Chó không thoải mái mà anh cũng không lo lắng sao?" Cô dùng giọng tức giận hỏi anh.

"Không phải tôi đã nói với cô là giờ tôi sẽ đưa nó đi đến thú y sao?"

"Anh nên đưa nó đi vào buổi sáng"

"Có bệnh viện thú y mở cửa sớm như vậy sao?"

"Có!" Theo cô biết thì có.

"Nhưng là tôi không biết nha!"

"Không biết thì anh phải hỏi tôi chứ" Cô tức giận hét lên.

Liễu Kiệt nhịn không được khóe môi cong lên, cố ý im lặng một chút mới mở miệng thong thả nói "Không phải cô muốn không có chút liên quan gì đến con chó đó sao?"

Khí thế vốn có của cô nay thay bằng im lặng không nói, khi anh ghĩ cô sẽ làm đà điểu thì bất ngờ cô lại nhỏ giọng phủ nhận "Tôi không nói như vậy"

"Vậy ý của cô là sẽ giúp tôi?"

"Nếu anh thật sự có vấn đề thì có thể hỏi tôi, nhưng đùng mong tôi sẽ nuôi nó" Mặc dù cô có chút mềm lòng, nhưng giọng nói vẫn nghiêm chỉnh thanh minh.

"Được, dù sao tôi cũng đã biết rồi" Liễu Kiệt than nhẹ, bởi vì từ khi gặp cô, anh phát hiện cô có khả năng điều khiển cảm xúc của anh, mà chính anh lại không có cách ngăn cản, vẫn là đầu hàng nhận lệnh.

Về phần chú chó Bắc Mỹ nuôi ở nhà anh, mặc kệ bây giờ là anh nuôi hay cô nuôi thì cũng không có gì thay đổi, vì sớm hay muộn gì cô cũng phải gả cho anh thôi, cuối cùng con chó Bắc Mỹ kia sẽ trở thành thú cưng của hai người.

Kết hôn, thật không ngờ tới suy nghĩ này chưa bao giờ ở trong đầu anh, nhưng hiện tại lại dễ dàng chấp nhận như vậy, hơn nữa một chút cảm giác khó chịu cũng không có, ngược lại còn có chút chờ mong. Tất cả có phải do yêu quá mù quáng rồi không? Suy nghĩ lại thì đúng là không có gì để bàn luận.

"....Uy uy? Người trái đất gọi người ngoài hành tinh, nghe được thì trả lời"

Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng nói trêu chọc của cô làm cho anh phục hồi lại tinh thần, không tự chủ được bật cười. Người trái đất? Người ngoài hành tinh?

"Sao vậy?" Anh hỏi.

"Đột nhiên anh không rên một tiếng nào cả còn hỏi tôi làm sao?" Cô tức giận trả lời "Tôi nói tôi biết một phòng bệnh thú y rất tốt, có muốn tôi đưa đi không?"

"Cầu còn không được nữa là" Lập tức anh tỏ vẻ vui sướng.

"Tôi chờ anh ở chỗ cũ"

"Ok, lát gặp"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.