Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 22: 22: Tính Tình Dịu Ngoan




“A a a! Họ Sở kia, ngươi muốn làm gì đấy!” Vương Hương Xảo khiếp sợ nhìn động tác của Sở Lạc.

Sở Lạc bị tiếng kêu sợ hãi của nàng ta làm cho giật mình, nhíu mày nhìn sang: “Đương nhiên là thu thập rồi mang ra ngoài giao cho đội tuần an, chẳng lẽ cứ để đồng môn chết không rõ ràng như vậy ở lại trong rừng Khải Vân sao?”

Nghe được những lời này, Vương Hương Xảo cũng tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn có chút khó chịu nói: “Nàng ấy cũng đã chết, lẽ nào ngươi còn muốn mang theo thứ xui xẻo như vậy trên người? Rất không may mắn...”

“Thật khôi hài.” Sở Lạc lẩm bẩm nói: “Đều là người tu đạo còn nói lời may mắn hay không may mắn gì đó nữa.”

Nói xong, Sở Lạc lại nghĩ, hình như đội ngũ này sau khi có mình gia nhập thì thật đúng là rất xui xẻo.

Sở Lạc cất bộ xương vào trong túi trữ vật, vỗ vỗ tay đứng dậy.

“Được rồi, chuyện tra án cứ giao cho đội tuần an đi, chúng ta còn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.”

Nghe vậy, Lý Thúc Ngọc cũng gật đầu nói: “Bây giờ Quỷ Khóc Đằng đã thu thập đủ rồi, kế tiếp chính là đuôi của Tấn Quang Mã cùng Nguyệt Quang Cẩm Lý.

Ngày mai chính là đêm trăng tròn, chúng ta phải tới hồ Lưu Hoa trước trời tối ngày mai, cho nên tối nay nhất định phải tìm được Tấn Quang Mã.”

Đoàn người lại xuất phát, Vương Hương Xảo vẫn cảm thấy bộ xương trắng mà Sở Lạc mang theo quá mức âm trầm, cố ý kéo Vu Duy đi sau bọn họ vài bước.

Dưới sự dẫn dắt của Lý Thúc Ngọc, rất nhanh đã tìm được một chỗ nước cạn.

Sắc trời đã tối, mặt nước trong vắt phản chiếu ánh trăng trong bầu trời đêm, trong tầm mắt xuất hiện mấy con linh mã màu bạc, chúng nó có con uống nước trên bãi sông, có con thì đang nghỉ ngơi.

Năm người rón rén như mèo trốn ở trong bụi cỏ lau rậm rạp, cẩn thận nhìn đàn ngựa bên kia.

Sở Lạc đếm, tổng cộng có sáu con.

“Tấn Quang Mã không có tính công kích gì, nhưng tốc độ hành động của chúng rất nhanh, trong các ngươi chỉ có Sở sư muội và Vu sư đệ dùng thuật Ngạnh Hóa tương đối thành thạo.” Lý Thúc Ngọc nhìn lại, trong giọng nói có vài phần bất đắc dĩ: “Sở sư muội và Ngưu sư đệ một tổ, Vu sư đệ và Vương sư muội một tổ, mỗi tổ chỉ cần nhìn chằm chằm vào một con ngựa là được rồi.

Sau khi hành động bầy ngựa nhất định sẽ bị tách ra, chú ý không được thất bại.”

Mấy người nghiêm túc nghe lời của Lý Thúc Ngọc, sau đó phân tán ra bắt đầu hành động.

Sở Lạc và Ngưu Tài Lương cùng nhau đi tới phía Tây, hai người nhỏ giọng tính toán chờ lát nữa phải phối hợp như thế nào.

“Để lấy được đuôi của Tấn Quang Mã thì cần phải đạt tới Luyện Khí trung kỳ trở lên, tu vi của hai người chúng ta cộng lại quá thấp, hy vọng sau khi Lý sư huynh thành công có thể đến giúp đỡ chúng ta.” Ngưu Tài Lương nói.

Sở Lạc lấy cây chổi từ trong túi trữ vật ra.

Tác dụng cố định của pháp khí là có thể phóng đại uy lực của linh khí.

Cái chổi này mặc dù không được tính là pháp khí, nhưng nàng rót hết toàn bộ linh khí của mình vào cũng miễn cưỡng có thể đạt tới một kích của Luyện Khí tầng bốn.

Chỉ cần có thể ngăn Tấn Quang Mã lại, nàng có thể nắm chắc thời gian cắt lấy đuôi ngựa, cũng không cần sử dụng đến bùa chú.

Đương nhiên, nếu như đồng đội quả thực đáng tin cậy, nàng cũng không cần phải vất vả như vậy, vì vậy quay đầu hỏi Ngưu Tài Lương nói: “Ngưu sư huynh, huynh chỉ cần có thể giúp ta ngăn chặn Tấn Quang Mã kia một lát, ta tìm được cơ hội nhảy lên lưng ngựa, rất nhanh có thể cắt đuôi ngựa xuống.”

“Được.” Ngưu Tài Lương gật đầu.

Rất nhanh, năm người đồng loạt hành động.

Sở Lạc lén lút mò tới sau lưng một con Tấn Quang Mã đang cúi đầu ăn cỏ, thi triển Ngạnh Hóa Thuật cho chủy thủ của mình.

Nhưng con ngựa này phản ứng cũng hết sức nhanh chóng, sau khi phát hiện nàng liền lập tức bỏ chạy về phía trước.

Mà Ngưu Tài Lương đã sớm mai phục phía trước, năm ngón tay đụng vào mặt đất, ngay khi Tấn Quang Mã chạy trốn về phía mình liền đột nhiên vận chuyển linh khí.

“Tường Thổ Sa!”

Trước mặt Tấn Quang Mã đột nhiên nổi lên một vách tường, mà nó đã không kịp phanh gấp, trực tiếp đâm đầu vào vách tường.

Lúc này, Sở Lạc đuổi theo phía sau cũng nhanh chóng nhảy lên, phi thân trực tiếp ngồi lên trên lưng ngựa, sau khi ổn định thân hình lập tức dùng chủy thủ cắt về phía đuôi ngựa.

Lúc này, Tấn Quang Mã cũng đã phản ứng lại, nó bắt đầu điên điên khùng khùng nhảy nhót lung tung, muốn dùng cách này để hất Sở Lạc ra ngoài, khiến cho Ngưu Tài Tài ở bên cạnh nhìn thấy mà khiếp sợ.

Nhưng sức lực hai chân của Sở Lạc lại mạnh đến lạ thường, hai chân kẹp bụng ngựa, mặc cho nó nhảy lên nhảy xuống, vẫn ngồi vững vàng như trước.

Phất tay cắt đuôi ngựa xuống, đang muốn tìm một cơ hội nhảy xuống, nàng lại thấy được vẻ mặt hoảng sợ của Ngưu Tài Lương ở nơi xa.

“Sở sư muội! Cẩn thận...”

Âm thanh từ xa truyền tới, Sở Lạc đột nhiên phát hiện, tốc độ của con tuấn mã này đã bị bức phải bạo phát, trực tiếp mang theo nàng đâm thẳng tới một núi đá cứng rắn!

Sở Lạc khiếp sợ.

Tính tình dịu ngoan đã nói đâu?

Lấy tốc độ nhanh như vậy đâm vào núi đá, cả hai nhất định sẽ bị đụng nát bét a!

Mắt thấy sắp đụng phải, Sở Lạc cũng không kịp đi tìm cơ hội nhảy xuống, chân đạp bụng ngựa, mượn đạo lực này phi thân lên, nhưng trong lòng nàng biết rõ lần này mình bay xéo ra ngoài, thân thể ở trên không trung cũng không tìm được bất kỳ điểm mượn lực nào, nàng chỉ cầu đợi chút nữa mặt đừng có đập xuống đất…

Sở Lạc không ngờ một thanh phi kiếm không biết từ đâu tới lại vững vàng tiếp được nàng, tránh cho nàng ngã lăn ra đất.

“Bành ——”

Một loạt âm thanh qua đi, chỉ thấy Tấn Quang Mã kia đã đụng chết trên núi đá.

“Cần gì phải thế.” Sự xui xẻo của bản thân khiến Sở Lạc cảm thấy có chút đau răng: “Đêm nay không nuốt Tích Cốc Đan nữa, ăn thịt ngựa.”

Bỗng nhiên phi kiếm dưới thân động đậy rồi trôi về bên cạnh Lý Thúc Ngọc.

“Hóa ra là Lý sư huynh.” Sở Lạc cũng đi theo thanh kiếm, cười nói: “Vừa rồi may mà Lý sư huynh ra tay kịp thời, nếu không ta đã ngã rồi.”

“Thật hiếm khi thấy một con Tấn Quang Mã có tính khí nóng nảy như vậy.” Lý Thúc Ngọc cong môi cười với nàng: “Vậy thì tối nay ăn nó đi.”

Một lát sau, Vu Duy và Vương Hương Xảo bên kia cũng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Vương Hương Xảo ôm lấy cánh tay vừa bị quẹt bị thương, lại nhìn Sở Lạc ngồi xếp bằng trên phi kiếm, giậm chân bất mãn nhìn về phía Lý Thúc Ngọc.

“Lý sư huynh giúp đỡ bọn họ cũng không tới giúp chúng ta, sau nửa ngày cũng chỉ có một mình ta bị thương, ta không nên tới đội ngũ này, có một kẻ vướng víu không nói, đội trưởng còn bất công như vậy...”

Lý Thúc Ngọc có chút đau đầu xoa xoa mi tâm.

“Vương sư muội, ngày hôm nay chẳng lẽ muội còn không phát hiện ra sao?” Nếu không phải bị mài đến mức không còn tính nhẫn nại, hắn cũng sẽ không nói ra lời cay nghiệt như vậy: “Muội mới là kẻ vướng víu kia.”

“Lý sư huynh!” Giọng nói của Vương Hương Xảo tràn đầy tức giận, lúc nhìn về phía Lý Thúc Ngọc hốc mắt cũng đỏ lên nửa vòng.

Sở Lạc chỉ cảm thấy nữ nhân này ồn ào làm cho đầu mình đau, nhẹ nhàng nhảy xuống phi kiếm, chạy tới kéo con Tấn Quang Mã mới đâm chết kia.

“Thịt nướng đây! Một miếng cũng không chia cho họ Vương ăn!”

Ngưu Tài Lương tràn đầy chờ mong đi theo phía sau mông Sở Lạc.

“Sở sư muội, ta tới giúp muội!”

Nơi này nằm ngay bên bờ nước, cũng không cần dùng thuật Ngưng Thủy cũng có thể xử lý sạch sẽ thịt ngựa, Sở Lạc và Ngưu Tài Lương cùng nhau dựng thịt ngựa lên, sau đó điều động linh khí.

“Thuật Hoả Cầu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.