Người Khác Là Vực Sâu

Chương 18




Trương Khâm định thần lại, phát hiện hai người đã vào căn hộ của ông ta, đứng phắt dậy giận dữ nói: “Ai cho mấy người vào? Còn nữa, vừa rồi mấy người luôn miệng nói chó nhà tôi đã chết, mẹ nó chỉ muốn gạt tôi đúng không! Nói, rốt cuộc mấy người muốn làm gì!”

Dương Viêm giơ điện thoại tay trong lên trước mặt ông ta, trên màn hình hiện ảnh xác chó mèo được tìm thấy đêm qua.

Trương Khâm liếc nhìn, hít sâu một hơi, khuôn mặt đang tràn ngập tức giận trở nên trắng bệch, ông ta che miệng vọt vào nhà vệ sinh ói ra.

“Sợ hãi tới vậy sao?” Diệp Tiểu Nhu nhìn thoáng qua: “Xem ra ông ta có bóng ma tâm lý không nhỏ.”

Không riêng gì ông ta, phỏng chừng không ít người trong tòa nhà cũng có bóng ma. Vào cùng ngày phát hiện thi thể nạn nhân, người này cũng có mặt, chẳng qua tố chất tâm lý của ông ta khá tốt, chuyện đã xảy ra nhiều ngày như vậy, ông ta vẫn sống êm đẹp ở tầng trên địa điểm vụ án.

Diệp Tiểu Nhu lớn tiếng nói: “Ông Trương đây đốt không ít tiền giấy nhỉ, đốt cho nạn nhân dưới lầu sao?”

Khi Trương Khâm bước từ nhà vệ sinh ra, sắc mặt vẫn rất kém, ông ta hỏi: “Cô quản được việc này sao? Lẽ nào tôi đốt tiền giấy cũng phạm pháp à?”

Ông ta khoát tay với hai người, ngồi trên sô pha, cầm lấy chai nước khoáng chỉ còn một nửa, cũng không biết đã để bao lâu, ông ta uống mấy ngụm: “Đằng nào mấy người cũng đã vào, muốn xem gì thì xem, dù sao tôi cũng chẳng thẹn với lương tâm.”

Bé chó trắng vốn đang vây quanh Trương Khâm, lúc này đi tới cạnh Diệp Tiểu Nhu, ngửi ngửi bên chân cô, Diệp Tiểu Nhu khom người sờ đầu bé.

“Không thẹn với lương tâm thật sao?”

Trương Khâm ngẩng đầu: “Có ý gì?”

Ông ta chỉ cao tầm một mét bảy, mà Dương Viêm ước chừng cao khoảng một mét tám ba, anh đứng đối diện cúi đầu nhìn ông ta, trong mắt anh không hề gợn sóng, rồi lại như đang cất giấu nhiều ẩn ý khó tả: “Mười ngày trước, khi ông dắt chó xuống lầu, vừa vặn thấy cảnh sát dẫn người tới gõ cửa căn ở tầng bốn. Động tĩnh lớn như vậy, ông không thể không nghe thấy. Cách âm của tòa nhà này tệ cỡ nào ắt hẳn ông phải rõ hơn tôi, ông ngủ ngáy ở tầng trên, cô gái nhỏ tầng dưới cũng có thể nghe rất rõ ràng, ngày đó chắc ông đã nghe và biết cảnh sát tới làm gì nhưng vẫn cố ý dắt chó xuống lầu.”

Trương Khâm định cãi lại, nhưng đã bị hai câu của Dương Viêm chặn họng: “Hằng ngày sau khi ăn tối, đúng bảy rưỡi ông sẽ dắt chó đi dạo, mưa gió gì cũng vẫn đúng giờ đó, trước nay chưa từng thay đổi. Nhưng chỉ mỗi ngày ấy thì khác, giữa trưa ông đã dắt chó xuống.”

Rất hiển nhiên, vài ngày qua Dương Viêm đã cho người điều tra mọi thứ về ông ta, bao gồm luôn việc mấy giờ ông ta dắt chó đi dạo, mấy giờ đi làm, ngay cả quan hệ hàng xóm của ông ta với Lâm Y Y, anh cũng biết rõ ràng cặn kẽ. Anh lựa chọn tới vào lúc này, là có chuẩn bị mà đến.

“... Tôi xuống hóng chuyện không được sao?”

Trương Khâm nghe xong đã biết, chắc chắn người đàn ông này đã điều tra ông ta, thậm chí việc mỗi ngày ông ta dắt chó đi dạo lúc mấy giờ anh cũng rõ, ông ta bắt đầu trở nên hoảng loạn.

“Hóng chuyện, ông cảm thấy nơi đó có chuyện gì để hóng?” Vẻ mặt Dương Viêm vẫn bình tĩnh, nhưng lời anh nói không hề nể mặt một ai: “Một rưỡi chiều, là thời gian ông trở về ăn cơm rồi đi làm mỗi ngày, đây cũng là thời gian bình thường ông tuyệt đối sẽ không dắt chó đi dạo. Vào lúc ông chuẩn bị đi làm, ông lại bảo tôi ông dắt chó xuống lầu chỉ vì muốn hóng chuyện?”

Trương Khâm đỏ bừng mặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập: “Cậu hỏi tôi mấy thứ này làm gì? Tôi cũng không liên quan đến kẻ giết người!”

“Đã nói ông có liên quan tới kẻ giết người đâu, căng thẳng gì chứ?” Dương Viêm như cười như không đáp lại một câu, anh tiện tay xắn tay áo lên, ngồi xuống ghế đối diện ông ta.

Thấy bé chó tức khắc dựng tai lên, Diệp Tiểu Nhu hơi phân vân có nên nhắc Dương Viêm biết đó là ghế dành cho chó không, dù sao anh cũng là người yêu sạch sẽ... Nhưng lúc này hiển nhiên không nên quấy rầy anh.

Phòng tuyến tâm lý của Trương Khâm sắp sụp đổ.

“Ông có con gái đúng không? Tuổi không lớn nhỉ?” Dương Viêm ngồi trên ghế, vẫn toát lên khí thế như đang ngồi trên ghế làm việc của mình, anh thuận miệng hỏi: “Đứa nhỏ ở cùng mẹ, đã lâu ông không gặp?”

Anh chợt thay đổi chủ đề nói chuyện khiến Trương Khâm sửng sốt, ánh mắt ông ta lộ vẻ nghi hoặc: “Cậu, tại sao ngay cả việc này mấy người cũng biết? Rốt cuộc mấy người đã điều tra bao nhiêu chuyện về tôi?” . Được‎ cop𝘆‎ 𝘁ại‎ ﹏‎ T𝘳U𝒎‎ T𝘳𝑢𝘆𝓮n.vn‎ ﹏

“Đừng nghĩ nhiều quá, chúng tôi cũng không hứng thú với hoàn cảnh gia đình của ông, dù sao ông cũng không phải kẻ giết người, chúng tôi điều tra ông nhiều vậy làm gì? Dùng não ngẫm xem, chúng tôi quan sát ông như vậy, chỉ có một nguyên nhân: Vì ông sống trên lầu nhà Lâm Y Y. Lâm Y Y, ông còn nhớ rõ chứ? Chính là cô gái bị cưỡng hiếp rồi chặt xác tàn nhẫn đấy. Tới tận bây giờ thi thể của cô ấy còn chưa được người nhà nhận về, vì vụ án vẫn chưa được phá. Thi thể của cô ấy trông thế nào ông cũng thấy rồi, dù sao ông và chó của ông cũng là người đầu tiên phát hiện, chắc chắn ông nhớ rõ tình trạng của cô ấy, thậm chí tới nay vẫn nhớ như in...”

Từ lúc Dương Viêm nhắc tên Lâm Y Y, Trương Khâm đã bắt đầu run rẩy.

Chất giọng chậm rãi của Dương Viêm tựa như mang theo ma lực thôi miên, khiến tâm trí ông ta lập tức trở về hôm ấy, cảnh tượng trong căn hộ của cô gái sống dưới lầu kia lại hiện lên rõ ràng trước mắt ông ta lần nữa...

Hô hấp của Trương Khâm trở nên dồn dập, ngay cả ánh mắt cũng lộ vẻ sợ hãi.

“Cảnh đáng sợ như thế, chắc gần đây ông luôn gặp ác mộng nhỉ?”

“Đừng nói nữa...”

“Theo pháp y suy đoán, sau khi Lâm Y Y bị giết hại, thi thể đã bị vứt trong căn hộ suốt nửa tháng, ông đã sớm phát hiện ra khác thường đúng chứ? Ví dụ, tại sao lâu như vậy cô ấy vẫn chưa lấy đồ ăn đặt giao, tại sao không ra ngoài lâu như vậy, tại sao lâu như vậy mình không gặp được cô ấy?”

Trương Khâm trả lời: “... Phải, tôi đã sớm nghi ngờ, vì mỗi ngày khi tôi đi làm, luôn... luôn thấy cô ấy ra lấy đồ ship...”

“Chắc Mickey phát hiện cô gái kia đã chết từ lâu rồi đúng không? Hơn một tháng nay, ông có từng gõ cửa căn hộ của cô ấy không?”

Trương Khâm như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên run rẩy, vùi mặt vào tay mình.

Ông ta đang trốn tránh gì đây?

Diệp Tiểu Nhu bỗng lên tiếng: “Nếu ông đã sớm nhận ra việc bất thường, thế tại sao không báo cảnh sát? Vì sợ bị hung thủ trả thù?”

Trương Khâm che mặt lắc đầu, phát ra tiếng kêu nghẹn ngào từ cổ họng, như muốn khóc, nhưng rồi chẳng khóc nổi, toàn thân run lẩy bẩy, ông ta sắp sụp đổ.

“Tôi biết rồi.” Diệp Tiểu Nhu chợt hiểu ra, cô tiến tới túm lấy Trương Khâm kéo lên, một người đàn ông như vậy lại giống hệt một con mèo, bị cô dễ dàng xách lên. Trương Khâm vô thức muốn đẩy cô ra, nhưng không ngờ sức của cô gái nhỏ này... quá lớn!

Diệp Tiểu Nhu nhìn thẳng vào mắt ông ta, gằn từng chữ: “Cô ấy đã cầu cứu ông, đúng không?”

Trong chớp mắt, một câu này đã đánh vỡ phòng tuyến tâm lý lung lay sắp đổ của Trương Khâm, ông ta buông thõng hai tay, trong mắt tràn ngập nỗi khủng hoảng xen lẫn tuyệt vọng.

Khủng hoảng, bởi vì bị người khác nói ra chuyện ông ta liều mạng trốn tránh. Tuyệt vọng, bởi vì khoảng thời gian gần đây, ngày nào ông ta cũng luôn bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Mỗi khi bước qua cánh cửa ở tầng dưới, ông ta đều cố kìm nén, để mình không chạm tới bóng tối tội lỗi và nỗi sợ hãi trong lòng mình.

Diệp Tiểu Nhu buông Trương Khâm ra.

“Sếp, anh đã từng nghe đến người chuột chũi chưa?”

Dương Viêm nghịch bật lửa trong tay, dường như đang cười nhẹ.

Cô gái này, đúng là gì cũng biết.

Ở nhiều quốc gia có một số người vô gia cư, lang thang nay đây mai đó, họ được gọi là “người chuột chũi” sống trong đường hầm dưới lòng đất. Một bộ phim phóng sự đã ghi lại sinh hoạt của những người đặc biệt đó, nghe nói mắt bọn họ đã sớm thích ứng với bóng tối của thế giới dưới lòng đất, nếu không có đồ ăn, họ sẽ lấy thịt chuột và thịt người làm thức ăn. Họ cũng được gọi là người mất tích, người ẩn nấp. Vào mùa mưa, nước đổ trong cống ngầm sẽ gây ra cái chết và bệnh tật cho bọn họ.

Bản chất bọn họ đáng thương, nhưng họ cũng bị người đời sợ hãi. Trong số họ, nhiều khả năng có một tên tội phạm giết người bỏ trốn đang ẩn náu, hoặc có một khẩu súng được giấu dưới gầm giường dơ bẩn, và đôi khi, những viên cảnh sát mà họ sợ nhất sẽ tìm thấy nhiều thứ kinh khủng hơn trong một cống ngầm nào đó.

Tên hung thủ kia, có lẽ cũng giống người chuột chũi, với đôi mắt như tìm kiếm đồ ăn trong bóng tối của mình, hắn quan sát từng cô gái đi ngang qua góc phố.

...

Sau khi nhận được tin, chưa đến nửa giờ Tiêu Ngũ đã chạy tới nơi, nhưng anh ta tìm nửa ngày cũng không tìm ra chỗ, gọi điện vài lần cũng không ai nhận, có một lần còn thông báo ngoài vùng phủ sóng. Anh ta bèn cho người tách ra tìm, còn mình đi dọc theo ngã tư đường, vừa kiếm vừa gọi điện. Cuối cùng lần này cũng gọi được, đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói hờn dỗi của một người đàn ông: “Tôi nói này Phó đội trưởng Tiêu, anh mà tới chậm một chút nữa thì tôi sẽ bị thối chết mất...”

“Cậu đang ở đâu? Cho địa chỉ không rõ như vậy.”

“Ở đây, nhìn xuống đất đi!”

Tiêu Ngũ nheo mắt, thấy một bàn tay thò từ mặt đất lên, huơ huơ với mình. Tuy đang ban ngày ban mặt, hơn nữa trung tâm náo nhiệt của thành phố cũng cách đó không xa, nhưng Tiêu Ngũ vẫn hoảng sợ, xém nữa đã vô thức lấy súng ra.

Bàn tay kia ném một túi nilon màu đen ra, một người chui từ mặt đất, đúng hơn là chui từ miệng cống trên mặt đất lên.

“Mẹ nó, lần này thể nào cũng phải ngâm ba ngày ba đêm mới có thể tắm sạch.”

Người đàn ông leo lên khỏi miệng cống, đặt mông ngồi dưới đất, tháo nón bảo hộ gắn đèn pin trên đầu xuống, để lộ khuôn mặt khổ sở.

“Giang Triều?”

Tiêu Ngũ giật mình nhìn anh ta, khắp người Giang Triều bẩn thỉu như mới ra khỏi chuồng heo, từ cẳng chân trở xuống và giày đều dính đầy nước bùn, khuôn mặt anh tuấn kia nhăn nhó, hiển nhiên sắp không chịu nổi rồi.

Giang Triều chỉ chỉ túi nilon màu đen: “Xem đi.”

Tiêu Ngũ mở túi nilon ra nhìn thoáng qua, lập tức hít sâu một hơi: “Thứ này… cậu tìm được bên dưới sao?”

Anh ta bước tới nhìn xuống, miệng cống thoát nước tròn tròn, một chiếc thang sắt phủ đầy rỉ sắt dẫn xuống dưới, không biết thông tới đâu.

Giang Triều gật đầu: “Đừng tưởng xuống dưới đó dễ, mức độ phức tạp phía dưới sẽ vượt qua suy nghĩ của anh, tôi đề nghị anh hãy tìm một người có chuyên môn xuống cùng. À đúng rồi, sếp Dương bảo tôi nói với anh, hung thủ thông thạo loại cống thoát nước cũ này, hơn nữa khả năng cao vẫn trốn trong đó, các anh tốt nhất nên mang theo súng để phòng ngừa trường hợp tệ nhất.”

Dương Viêm xem tin nhắn Giang Triều gửi đến, cất điện thoại đi.

...

“Thế nên, lúc đó ông không biết cô ấy muốn cầu cứu ông?”

“Tôi không biết.” Trương Khâm ôm chó, ngồi trên sô pha với tư thế gần như cuộn tròn lại, người đàn ông trung niên một mét bảy, nhìn chẳng khác gì một đứa trẻ làm sai chuyện. Ông ta vừa giằng xé vừa khủng hoảng: “Nếu tôi biết... Cho dù tôi không dám đối đầu với hung thủ, ít nhất cũng sẽ báo cảnh sát giúp cô ấy. Nhưng tôi vẫn cảm thấy cô ấy hơi có vấn đề về tinh thần. Cô nghĩ xem, một cô gái trẻ, ngày nào cũng ở nhà không ra ngoài, chỉ ăn đồ ship, sắc mặt trắng bệch, gặp tôi sẽ lập tức cúi đầu, cũng chỉ nói mấy câu với chó của tôi. Hàng xóm của tòa nhà này cũng chẳng thích cô ấy mấy, bà cụ tầng một và hàng xóm khác còn mắng cô ấy vì chuyện cô ấy vứt rác lung tung nữa...”

Diệp Tiểu Nhu nói: “Từ đó về sau, vì muốn hòa hợp với hàng xóm khác nên ông cũng cố ý tránh Lâm Y Y, dù cô ấy muốn chào hỏi khi thấy ông dắt chó đi dạo, ông cũng không đáp lại, đúng không?”

Trương Khâm áy náy gật đầu.

“Việc này có thể hiểu được, dù sao ông cũng sống ở đây lâu rồi, quan hệ với hàng xóm vẫn rất tốt, còn Lâm Y Y chỉ là một người thuê nhà không được hoan nghênh. Vì thế ngày đó khi cô ấy cố lấy dũng khí nói chuyện với ông, ông cũng không để ý đến cô ấy, về sau, cô ấy có thử tiếp tục cầu cứu ông không?”

Trương Khâm hiển nhiên đã bị nói trúng, ông ta là một ông già đã ly dị, từ trước tới nay ông ta không hề muốn dính dáng gì với cô gái nhỏ sống một mình ở tầng dưới.

Nhưng ông ta chẳng ngờ rằng, cô ấy thật sự đã xảy ra chuyện.

“Có... Cô ấy từng viết cho tôi một tờ giấy, nhét qua khe cửa căn hộ của tôi. Mickey ngậm tờ giấy đưa tới cho tôi, nhưng tôi không muốn gây phiền phức... nên ném đi ngay.”

“Trên tờ giấy viết gì?”

Trương Khâm do dự, rõ ràng không muốn kể, Dương Viêm đợi ông ta một lát, mất kiên nhẫn gõ gõ lên bàn trước mặt ông ta: “Hiện tại ông muốn bị cảnh sát đưa đi hỏi, hay chủ động khai ra ở đây?”

“Tôi... tôi quên rồi.” Ánh mắt Trương Khâm né tránh.

Dương Viêm định nói tiếp, Diệp Tiểu Nhu đột nhiên nổi giận: “Cô ấy cũng đã chết! Ông quên rồi hả? Đến bây giờ thi thể của cô ấy vẫn chưa đầy đủ, vẫn đang nằm trong phòng chứa xác đấy. Nếu lúc đó ông chịu giúp cô ấy, dù chỉ giúp cô ấy gọi báo cảnh sát, cô ấy cũng sẽ không chết thảm! Cô ấy mới 21 tuổi thôi!”

Trương Khâm gào khóc rơi nước mắt: “Xin lỗi... Tôi là một kẻ vô dụng...”

Diệp Tiểu Nhu lạnh lùng nói: “Phải! Ông là kẻ vô dụng, ông không cứu cô ấy, cũng không muốn cứu những cô gái có thể bị hung thủ theo dõi khác, thậm chí ngay cả con gái ông, về sau cũng có khả năng sẽ bị biến thái theo dõi giống vậy. Nếu là con gái ông, ông còn có thể tiếp tục hèn nhát như thế sao?!”

“Tôi không muốn, tôi không muốn!” Trương Khâm khóc lóc: “Tôi biết cô ấy bị người khác theo dõi, tôi đã thấy, tên kia trốn sau lưng cô ấy, thừa dịp lúc cô ấy tắm rửa, hắn dùng thanh sắt cạy cửa vào căn hộ của cô ấy... Cô ấy nói với tôi có người nằm dưới gầm giường của cô ấy, nhưng tôi đã ném tờ giấy kia đi. Tôi là một kẻ bất lực, van xin mọi người, hãy bắt tên hung thủ kia mau...”

Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Ông nhìn thấy mặt hắn?”

“Phải, tôi thấy rồi...” Trương Khâm run rẩy khóc thút thít: “Tôi khuyên cô ấy báo cảnh sát, cô ấy bảo mình không có chứng cứ, tìm tới cảnh sát cũng không ai quan tâm chuyện của cô ấy, cô ấy đành cầu cứu tôi. Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Hắn là một tên ác quỷ, còn tôi chỉ là một người đàn ông độc thân, tôi cứu cô ấy thế nào đây, tôi không có cách nào mà. Mấy người biết không? Tôi thấy hung thủ chặt xác một con chó vứt trong bụi cây dưới lầu, tôi biết hắn đang cảnh cáo tôi nên tôi không dám lên tiếng. Suốt một tháng kia tôi còn không dám dắt chó ra ngoài, cho đến ngày đó cảnh sát tới đây, tôi mới...”

Hóa ra là vậy.

Chắc chắn hung thủ đã đoán được người trên lầu có thể phát hiện ra hắn, bèn dùng cách này uy hiếp Trương Khâm, nhắc ông ta không cần xen vào việc của người khác.

Diệp Tiểu Nhu đẩy ông ta xuống sô pha, nhìn bé chó không ngừng đẩy người cô để bảo vệ chủ bé, cô khẽ cười, thản nhiên nói: “Trương Khâm, ông còn không tốt bụng bằng một con chó.”

Lúc này, nhân chứng, vật chứng gần như đã đủ, chỉ còn thiếu bước bắt được hung thủ.

Khi Dương Viêm liên lạc với Tiêu Ngũ để tới dẫn người đi, Diệp Tiểu Nhu lấy một viên kẹo trong túi ra bỏ vào miệng, anh vừa gọi điện vừa nhìn thoáng qua cô. Sau khi cúp điện thoại, Dương Viêm hỏi cô: “Nếu tôi không ở đây, cô sẽ đánh ông ta một trận?”

“Sẽ không.” Diệp Tiểu Nhu cắn kẹo, tỏ vẻ trong sáng hiền lành nhìn anh: “Dạo trước bác sĩ chuyên nghiệp đã kiểm tra, xác định tôi không có khuynh hướng bạo lực, cũng không có nhân cách chống đối xã hội, tôi sẽ không tùy tiện đánh người đâu sếp.”

“Thế à?” Dương Viêm hơi đăm chiêu gật đầu, khi Diệp Tiểu Nhu thở phào, lại nghe anh hỏi: “Vậy nên lần đầu tiên gặp mặt cô đã tấn công tôi, cũng không phải tùy tiện ra tay?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.