Người Hầu Của Vương Gia

Chương 7: Ân ái trên lưng ngựa




Vương gia nằm trên giường, nhìn màn trướng đến đờ ra, y không hiểu mình đường đường là một Vương gia lại ứng phó không được một “Tiểu” nam sủng, như vậy thì hậu viện của y chẳng phải là chỉ có thể nuôi một nam sủng, y lại không dư thừa tinh lực sủng hạnh tân nam sủng.

Y kỳ thực rất muốn khai chi tán diệp, nhưng y không có năng lực thao người khác lớn bụng chỉ có thể để cho người khác thao y lớn bụng thôi, hơn nữa cái bụng có thể bị thao lớn hay không cũng chưa biết được.

Vương gia xoa bóp thái dương. Ai. Bản vương so với hoàng huynh còn khổ hơn nữa.

Uông Nghĩa Thăng bưng bát dược vén màn lên nhìn thấy Vương gia đang ngẩn người, hắn để cái bát xuống, thấy tóc của Vương gia xõa dài hơi rối nên cầm lấy một cái dây cột tóc đem tóc của Vương gia chải rồi cột gọn gàng lại. Vương gia liếc xéo hắn một cái, sau đó thay đổi vẻ mặt khác.

Uông Nghĩa Thăng đối với y ôn nhu nở nụ cười, duỗi dài cánh tay ôm bờ vai của y, đem y ôm vào trong lồng ngực của mình.

Vương gia không quá quen thuộc tư thế nhu nhược như vậy, giãy dụa mấy lần, Uông Nghĩa Thăng trái lại đem cánh tay xiết chặt hơn.  Vương gia thấy hắn không chịu thả mình ra, không thích hừ lạnh, sau đó dùng đỉnh đầu chà xát cằm của hắn, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của hắn.

Người ôm y vào trong ngực rõ ràng không gầy yếu, thân thể cao lớn cũng không mềm mại, càng không giống Phù Liễu xinh đẹp như hoa, nhưng y yêu thích hắn. Uông Nghĩa Thăng chưa bao giờ thoả mãn như lúc này, gò má dán vào tóc của đối phương, cằm đụng lỗ tai của đối phương hai tay chăm chú ôm đối phương vào trong lồng ngực mình, vuốt ve tóc của đối phương, cảm thụ khí tức của đối phương.

Nếu như hoan ái là tuyên thệ ý muốn độc chiếm như vậy thời khắc ôn nhu này là nắm giữ toàn bộ con người Vương gia, Uông Nghĩa Thăng không kìm lòng được hôn nhẹ mái tóc đen tuyền của Vương gia trong lồng ngực tình cảm dâng trào, hắn nhắm mắt lại, có tiết tấu nhẹ nhàng lay động thân thể hai người.

Vương gia chưa từng bị người nào đối xử như vậy cả người cảm thấy không thích ứng, nhưng mà lồng ngực của Uông Nghĩa Thăng thực sự quá dễ chịu, quá ấm áp, hôn môi cũng mềm mại ôn nhu, làm tan chảy con người cứng ngắc của y, thẩm thấu đến tâm linh của y, đem sự nhẹ dạ của y trở thành rối tinh rối mù, quả thực muốn mạng của y mà.

Vương gia muốn giãy dụa, tư thế dựa giẫm mềm nhũn không thích hợp với trạng thái của y, nhưng là thân thể căn bản không nghe y. Y vẫn thư thư phục phục oa ở trong lồng ngực Uông Nghĩa Thăng, còn khá là hưởng thụ híp híp mắt.

Bản vương là Vương gia, rường cột nước nhà, há có thể sa đọa ở trong ôn nhu hương?

Vương gia nỗ lực muốn giãy dụa, Uông Nghĩa Thăng hôn một cái trên gò má của y, ý nghĩ giãy dụa lập tức ngừng lại, y lại đưa mặt qua để cho Uông Nghĩa Thăng hôn thêm một cái.

Bản vương không muốn làm như vậy! Là thân thể không nghe lời a!

Uông Nghĩa Thăng hoàn toàn không nghe được Vương gia biện giải, ôn ôn nhu nhu xoa xoa thái dương của Vương gia, nhẹ giọng nói: “Uống dược trước đi để ta nhìn phía dưới của ngươi một chút.”

Hắn nói xong bưng bát lên, múc một muỗng dược thổi thổi, thử nhiệt độ, cảm thấy không quá nóng mới đưa đến trước miệng Vương gia.

Người này chăm sóc y cẩn thận chu đáo ngay cả mẫu hậu cũng chưa từng đối với y như vậy, thật giống như được người yêu thương đặt y ở vị trí cao nhất trong lòng. Thái tử Duẫn quốc kia là nhìn thấy y trưởng thành dáng dấp tuấn tú, muốn chiếm được y, vọng tưởng y sẽ đối với hắn khăng khăng một mực yêu thương, sau đó từ trên người y thu được nhiều lợi ích để thuận lợi leo lên đế vị. Thân là con cháu đế vương có mấy ai không muốn bò lên trên ngôi vị chí cao vô thượng? Y nhìn ra rõ rõ ràng ràng, vì lẽ đó y sẽ không trở thành bàn đạp cho người khác tiến thân.

Vương gia từng miếng từng miếng uống thuốc bổ, thuốc đắng đến y phải cau mày nhưng thuốc bổ vào đúng lúc này cũng không khó uống như vậy. Huống hồ lần này y xác thực từng bị sốt cao, bị cẩu nô tài “Lai giống” kích thích đến đánh mất ý thức, quấn quít lấy cẩu nô tài cho hắn lần lượt lai giống. Tính khí bắn không ra được gì nữa mà thân thể vẫn lên cao trào, hai cái huyệt chảy ra ngoài đều là tinh dịch trắng đục.

Kết cục chính là cả người y đều hư thoát, hạ thể vừa trướng lại vừa đau, thật giống nứt ra rồi vậy, đây chính là hậu quả của túng dục gây nên, không chỉ mời thái y, còn kinh động đến hoàng huynh. Nhưng bởi vì y vẫn còn đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, hoàng huynh không tiện quấy rối, dược liệu quý giá như thế như thế cứ đưa vào trong phủ của y.

Vương gia vừa nghĩ tới ngày tháng tiêu dao sẽ dần dần trôi qua, vẻ mặt càng thêm mệt mỏi, tinh thần càng ngày càng suy sụp.

Uông Nghĩa Thăng cho y uống dược xong thuận tiện lau sạch miệng của y nói: “Uống xong thì ngủ một chút, ta xem phía dưới của ngươi, giúp ngươi bôi dược.”

Vương gia tự động tự phát nằm xuống, một chân cong lên, một chân khoát lên trên tay của Uông Nghĩa Thăng ra lệnh: “Giúp bản vương cởi quần.”

Uông Nghĩa Thăng nắm chặt đôi chân trần của Vương gia bàn tay đầy vết chai tinh tế âu yếm mu bàn chân rồi gan bàn chân của y. Vương gia nhíu mày, nhếch miệng, tùy ý hắn vuốt ve, còn vươn mũi chân ám muội ngoắc ngoắc lòng bàn tay của hắn.

Uông Nghĩa Thăng nắm chặt đầu ngón chân ung dung thong thả cởi quần của Vương gia, theo lời thái y dặn, phải rửa tay sạch sẽ mới lấy dược, nửa quỳ cẩn thận bôi vào nơi huyệt động sưng đỏ giữa hai chân Vương gia, ngón tay dò vào bên trong hai huyệt, lấy dược thoa ở trên nhục đạo.

hoa huy*t hậu huyệt tuy đã khép kín, nhưng vì trải qua cự bổng nhiều lần thao, hai nơi tràng đạo cực kỳ mẫn cảm, bị lòng bàn tay thô ráp xoa xoa làm huyệt khẩu hơi co rụt, phân bố ra chất lỏng dính dính hoạt hoạt.

“A…” Vương gia nắm chặt sàn đan, cắn răng, khuôn mặt tuấn tú cố gắng khắc chế mà trở nên nhăn nhó, nam nhân chỉ lấy một ngón tay đưa vào nhưng cảm giác miệng huyệt hơi trướng cũng làm y muốn rên rỉ, thuốc mỡ lạnh lẽo ở trong người hòa tan trái lại làm trơn tràng đạo hơi khô ráp. Lòng bàn tay hắn ở trên huyệt khẩu xoa xoa, cẩn thận bôi lên, ngón tay thô ráp lướt qua nhục đạo mềm mại như một bàn chải nhỏ tinh tế lướt qua đem lại cảm giác tê tê thích thú.

Vương gia lại tiếp tục động tình, nên trong cơ thể chảy ra d*m thủy ấm áp.

Nhục đạo dồn dập co bóp ngón tay, trên ngón tay tất cả đều là thủy dịch nóng hổi của đối phương, Uông Nghĩa Thăng đứng lên, chỉ thấy Vương gia cắn môi mặt cố gắng nhẫn nại, khóe mắt đỏ bừng lên làm gương mặt tuấn tú cực kỳ mê hoặc lại cực kỳ đáng thương. Uông Nghĩa Thăng cúi người xuống cạy hàm răng của y an ủi hôn môi y, Vương gia đột nhiên lấy hai tay ôm cổ của hắn, hung tính quá độ há mồm cắn vaò môi hắn phát tiết để ngăn bớt dục hỏa đốt người.

Thấy đối phương mẫn cảm đến trình độ như thế nên Uông Nghĩa Thăng càng ngày càng cẩn thận, cố gắng không kích thích đến tình dục của Vương gia, mãi đến khi bôi thuốc đều hết bên trong hai cái huyệt hắn mới rút ngón tay ra.

Khi Vương gia được bôi thuốc xong thì môi hắn đã bị y cắn đến chảy máu, Vương gia liếm máu trên môi hắn, hừ lạnh nói ra ba chữ: “Hừ, xuẩn nô tài.”

Uông Nghĩa Thăng hoàn toàn không thèm để ý, giúp Vương gia mặc lại quần, mới nói: “Vâng, ta là xuẩn nô tài của Vương gia.”

Mũi chân y khiêu khích đụng một cái vào hạ thể nhô lên của Uông Nghĩa Thăng, Vương gia vô cùng đắc ý lại giẫm giẫm cái kia đang phồng lên như một tảng đá lớn, nói như là chuyện đương nhiên: “Ngươi vốn là xuẩn nô tài của bản vương, bản vương mấy ngày nay không có cách nào sủng hạnh ngươi, ngươi nhịn thêm mấy ngày, chờ bản vương tu dưỡng thân thể tốt rồi thì ngươi rửa sạch sẽ thân thể nằm trên giường chờ ta.”

Uông Nghĩa Thăng bật cười, nói: “Được, đến lúc đó xuẩn nô tài nhất định rửa sạch sẽ thân thể nằm trên giường chờ Vương gia sủng hạnh.”

Vương gia thoả mãn gật gù, đầu ngón chân cách đũng quần hơi có chút lưu luyến đạp nhẹ cự bổng khổng lồ của Uông Nghĩa Thăng.

——-

Bên này hai người thân mật thì trong hoàng cung Hoàng Đế bệ hạ xoa xoa thái dương nghe thuộc hạ bẩm báo tình trạng cơ thể của Vương gia càng nghe càng đau đầu. Loại thể chất đặc thù của Vương gia di truyền từ tộc nhân Miêu thị của mẫu hậu. Loại thể chất này tuy rằng ít ỏi, mấy đời cũng không có được một người nhưng y cùng mẫu hậu vẫn ngàn phòng vạn phòng nhưng không ngờ thân đệ duy nhất của mình lại di truyền thể chất đặc thù đó. Nếu như thể chất đặc thù của đệ đệ tiết lộ ra ngoài, đệ đệ nhất định mất đi tước vị, thể chất không dễ thụ thai sẽ khiến cho hôn phối tương lai nằm ở thế bị động, nhất định đời này khó có người đồng ý cùng đệ đệ hôn phối. Cho dù tương lai có người chịu thành thân thì cũng chỉ vì coi trọng đệ đệ có thể có giá trị lợi dụng, mà không có hài tử cũng khó có thể duy trì địa vị.

Nếu có thể bị trở thành vật hy sinh để thông gia, không bằng ẩn giấu thể chất, dù cho tương lai không con, cũng có thể nhận con nuôi làm hài tử, bình an trải qua một đời. Nhưng mà hiện tại…

Hoàng thượng đau đầu.

Đến cùng là tên khốn kiếp nào nói cho Tiểu Cửu có thể sinh con? Mà Bàng Phúc dĩ nhiên không có tiết lộ mảy may phong thanh.

Y làm sao nói cho mẫu hậu việc này? May là mẫu hậu không ở trong cung, không thì việc này muốn giấu cũng không che giấu nổi.

Nghe nói Tiểu Cửu rất là sủng hạnh cái tên nam sủng kia, cùng nam sủng cùng ăn cùng ở, hàng đêm sênh ca.

Hoàng thượng thực sự quá khó hiểu, người này là loại người nào mà thân đệ đệ cao ngạo của y mới hưởng qua tư vị lại sủng hắn như vậy.

Ngày mai nhất định phải tới cửa nhìn tên nam sủng này xem hắn có mị lực gì có thể làm cho Tiểu Cửu nằm vật xuống cam tâm tình nguyện vì hắn sinh hài tử.

—-

Hôm nay Hoàng Thượng đột nhiên xuất hiện ở Vương Phủ làm Bàng Phúc sợ hãi đến hai chân run lên, “rầm” một cái quỳ xuống đất.

Hoàng Thượng bưng chén trà, cũng không thèm nhìn tới Bàng Phúc một chút, Bàng Phúc cũng không dám thở lớn một tiếng, đầu cúi đến rất thấp.

“Bàng Phúc, ngươi chăm sóc Tiểu Cửu như thế nào? Chăm sóc làm sao mà để Tiểu Cửu cùng nam nhân lên giường!” Hoàng thượng lạnh giọng cả giận nói, đùng một cái quẳng chén trà xuống đất.

Chén trà ở trước mặt Bàng Phúc vỡ tan thành năm bảy mảnh, làm vạt áo phía trước của Bàng Phúc cũng ướt một mảnh lớn. Bàng Phúc mập mạp thân thể như cái bao lớn kinh sợ như chim cút run lẩy bẩy, nói: “Lão nô có tội, cầu Hoàng thượng tha mạng.”

“Nể mặt mẫu hậu và Tiểu Cửu, trẫm tha cho ngươi một lần, Tiểu Cửu đâu? Còn nam sủng ở trong phòng nào?” Từ lúc Hoàng Thượng từ cửa sau Vương Phủ đi vào đến bây giờ trà uống sắp hết một bình mà Tiểu Cửu còn không xuất hiện, Hoàng Thượng vừa nghĩ là biết y lúc này đang ở nơi nào.

Bàng Phúc vẻ mặt xoắn xuýt nói cho Hoàng Thượng nghe xác thực như y suy nghĩ.

“Còn không dẫn đường.”

Bàng Phúc nhanh chóng bò dậy dẫn đường.

Ở trong mắt người bình thường Thu Lương Viện cũng là một chỗ ở khá tốt nhưng trong mắt Hoàng Thượng tất nhiên không phải như vậy, ngoại trừ hoa cỏ xanh tốt thì cái cửa chính sơn son đã tróc hết, phòng ốc đều được sửa chữa chấp vá, còn có trù phòng nhỏ đến đáng thương thấy thế nào cũng không xứng với một đình viện nên xuất hiện trong Vương Phủ.

Hoàng thượng vốn là người rất bình tĩnh nhưng cũng hoảng hồn đến khoé miệng cũng co giật khi thấy một nam nhân ngồi ở trên băng ghế nhỏ ôm Tiểu Cửu cùng tắm nắng. Nếu như nam nhân này ăn mặc một thân hoa phục, mà không phải một bộ trang phục hạ nhân, hoàng thượng tin tưởng miệng mình sẽ không co giật cũng có thể xác định người này nhất định là nam sủng của Tiểu Cửu.

Vương Phủ là chỗ nào mà một nam sủng cũng không nuôi nổi sao? Tiểu Cửu đệ mỗi tháng bổng lộc để ở đâu? Những thứ trẫm ban thưởng cho đâu? Chí ít để nam sủng của đệ mặc một bộ xiêm y ra dáng đi, đừng mặc một bộ y phục nghèo túng như thế chứ. Nói ra ai tin tưởng đây là nam sủng của đệ, đây vốn là hạ nhân của đệ đi.

“Khụ!” Hoàng Đế giả vờ khụ một tiếng.

Cầm lấy cổ áo của Uông Nghĩa Thăng, ngón tay đang đảo quanh xương quai xanh của hắn Vương gia lập tức cả người cứng ngắc. Mà Uông Nghĩa Thăng mặt đầy sủng nịch nhìn Vương gia đang khiêu khích mình chợt nhận ra được thái độ của Vương gia khác thường, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một nam nhân xa lạ, khuôn mặt cùng Vương gia có sáu, bảy phần tương tự.

Tuy rằng tương tự, nhưng vẫn là Vương gia của hắn nhìn đẹp mắt hơn.

Vương gia trượt xuống bắp đùi của Uông Nghĩa Thăng, mà Uông Nghĩa Thăng cũng đi theo sau y.

Vẻ mặt của Vương gia có chút không tự nhiên, không chút dấu vết đứng che ở trước mặt Uông Nghĩa Thăng. Dưới tình huống này không có quyền không có thế tiểu nam sủng dễ dàng gặp chuyện xui xẻo nhất, vẫn là phải bảo hộ hắn cho tốt mới được.

“Trẫm nghe nói đệ thu một nam sủng, vô cùng sủng hạnh, đây chính là nam sủng của đệ?” Hoàng thượng hoài nghi hỏi, người này nhìn nghiêm túc thành thật vẻ mặt thực sự không giống nam sủng, nhưng có thể nghiêm túc thành thật đến đâu thì ôm đệ đệ y cũng là sự thực.

“Ừm.” Vương gia gật gù.

Tuy rằng Vương gia rất muốn đem thân hình Uông Nghĩa Thăng hoàn toàn ngăn trở, thế nhưng Uông Nghĩa Thăng lớn như vậy nên Vương gia làm sao cũng không che chắn được, huống chi hắn vốn là cao hơn Vương gia nửa cái đầu, Vương gia thêm vào phát quan mới cao gần bằng hắn, Vương gia thấy che chắn quả thực không có ý nghĩa nên mới sáng tỏ nói cho hoàng thượng biết: “Đây là người của đệ, huynh không thể động đến hắn.”

Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Cửu không bao giờ bảo vệ một người như thế, hoàng thượng tự cho mình là huynh trưởng sáng suốt hiểu chuyện, Tiểu Cửu nếu như thích nam nhân y cũng sẽ không ngăn cản, nhưng nhìn Tiểu Cửu ở ngay trước mặt y bảo vệ một nam nhân, trong lòng y vẫn rất không thoải mái.

Đây chính là đệ đệ của trẫm, trẫm nhìn đệ đệ lớn lên, đột nhiên có một ngày biến thành người của khác người… trong lòng trẫm rất không thoải mái…

Hoàng thượng trừng mắt nhìn người phía sau Vương gia, ánh mắt nhìn chỉ muốn khoét hai cái lỗ trên người Uông Nghĩa Thăng. Uông Nghĩa Thăng vẫn đứng nghiêm túc vẻ mặt trầm tĩnh hoàn toàn không bị hoàng thượng nhìn chằm chằm ảnh hưởng, dường như trời long đất lở ở trước mắt cũng không thay đổi.

Vương gia rất hài lòng với dáng dấp thuận theo của Uông Nghĩa Thăng, ở thời khắc mấu chốt này khi thấy hoàng huynh cũng cư xử rất đúng mực. Những người nam sủng khác chỉ cần nhìn thấy y là Vương gia thì sẽ cười quyến rũ, hoặc là căng thẳng, hoặc là nịnh nọt, nửa điểm cũng không bằng nam sủng của mình không chút biến sắc.

“Còn không bái kiến hoàng huynh của bản vương.”

Uông Nghĩa Thăng lúc này mới đứng ở bên cạnh Vương gia, trấn định hành lễ: “Thảo dân bái kiến hoàng thượng.”

Hoàng thượng muốn tìm một chỗ sai của tên nam sủng này nhưng tìm không ra chỗ nào, muốn tìm một chỗ ngồi xuống để Uông Nghĩa Thăng hành lễ chính thức quỳ lạy để hắn nhận thức rõ ràng bình dân và hoàng tộc khác biệt rất lớn, thế nhưng đình viện to lớn cũng chỉ có một băng ghế nhỏ, không có bàn ghế lớn thì cũng thôi, ngay cả một bộ bàn đá ghế đá cũng không có.

Hoàng Thượng trong lòng phiền muộn, nhưng trên mặt không thể hiển lộ ra, chỉ khoan dung rộng lượng phất tay một cái, xoải bước đi vào trong phòng, làm bộ lơ đãng nhìn lướt qua cách trang trí. Tiểu Cửu yêu thích gia cụ, Tiểu Cửu yêu thích trà cụ, Tiểu Cửu yêu thích bánh ngọt, Tiểu Cửu yêu thích huân hương, Tiểu Cửu yêu thích lư hương… Phàm là đồ dùng Tiểu Cửu yêu thích quen dùng toàn bộ bày ra ở gian nhà có vẻ cổ xưa này.

Hoàng thượng nhìn đoản kiếm treo trên tường, cái này cũng là Tiểu Cửu yêu nhất hơn nữa là binh khí tùy thân trọng yếu.

Đây là đệ đệ muốn ở chỗ này luôn sao?

Hoàng thượng không nhìn nổi, tỏ ra rất lo lắng quan tâm nói: “Tiểu Cửu, trẫm không phản đối đệ dưỡng nam sủng, nhưng đệ là thân đệ của trẫm là Đại Mậu quốc Miểu Vĩ Vương, không thể mê muội mất cả ý chí, vui đùa một chút là được.”

Nhìn như nhắc nhở Vương gia không thể mê muội mất cả ý chí, kỳ thực là cảnh cáo Uông Nghĩa Thăng hắn chỉ là một nam sủng. Sau này Vương gia có thể có rất nhiều nam sủng, hắn chỉ là một người trong đó.

Uông Nghĩa Thăng cái gì cũng không nói, cứ như vậy yên lặng đứng phía sau hai người, thật giống như mình không tồn tại, nhưng mà hơi hạ thấp mặt ở góc độ mà Hoàng Thượng và Vương gia không nhìn thấy chậm rãi nhếch khóe miệng lên cười.

Một nam sủng làm y không bò xuống giường nổi, lại tới một nam sủng nữa. Vương gia có cảm giác mình căn bản không đủ khí lực đi sủng hạnh tân nam sủng, hơn nữa y vô cùng yêu thích Uông Nghĩa Thăng, đâu còn có tâm tư phân cho người ngoài. Ngược lại mặc dù y thao làm sao những nam sủng nhu nhuyễn cũng không thể lớn bụng bự hoài thai mà y cũng đối với những nam sủng mềm mại không có chút hứng thú nào, làm sao có khả năng để cho người đó chạm y một phân một hào, không bằng mỗi ngày sủng hạnh Uông Nghĩa Thăng, nói không chừng sẽ có lúc y có con nối dõi.

Vương gia âm thầm tự tin nắm tay, chờ y có hài tử nối dõi, y lại nói cho hoàng huynh và mẫu hậu.

Liếc nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Uông Nghĩa Thăng, Vương gia nghĩ tới mình có một hài tử dáng dấp như Uông Nghĩa Thăng nối dòng dõi thì tâm ngọt thành mật, quyết định đến thời điểm thuận tiện thăng chức cho Uông Nghĩa Thăng để hắn ở trong phủ có địa vị, để hắn theo Bàng Phúc học tập làm sao quản lý Vương Phủ, sau đó những gì hoàng huynh ban thưởng để cho hắn chọn đầu tiên nếu không thích cũng để cho tự tay cất vào kho.

—-

“Đệ đệ, coi như đệ mập trên 10 cân, dựa theo thân hình của đệ cũng không ngăn được một con hắc bối, hắc bối là cái gì? Hắc bối là loại khuyển cỡ lớn. QAQ. Sao đệ lại tự ngược tìm loại khuyển cở lớn làm nam sủng!”

Miêu hoàng thượng tóm chặt đuôi của Miêu Vương gia đuôi, liều mạng kéo về phía sau không cho phép Miêu Vương gia bò về phía Uông người hầu.

“Bàng Phúc đâu? Đem tiểu bác mỹ, tiểu Teddy, tiểu các, tiểu Hồ Điệp khuyển, tiểu kinh ba, chỉ cần là loại khuyển nhỏ toàn bộ tha tới để đệ đệ trẫm chọn! Trẫm không tin không có một con nào đệ đệ không yêu thích.”

Loại khuyển cỡ lớn thân hình có thể ngăn cản một đám khuyển loại nhỏ, trong mắt Miêu Vương gia chỉ có hắc bối.

“Hắc bối! Tiểu Hắc bối! Miêu —— “

Miêu Vương gia dùng sức bò về phía Uông người hầu, Miêu hoàng thượng dùng sức kéo về phía sau.

Uông người hầu bất đắc dĩ thở dài, chân trước đè Miêu hoàng thượng lại, kéo Miêu Vương gia ra. Hắn cắn vào cổ Miêu Vương gia tha đi.

Đệ đệ của trẫm bị một Uông hắc bối tha đi rồi. QAQ

“Đệ đệ a —— “

Xà quý phi lấy đuôi cuốn lấy đuôi Miêu hoàng thượng. Miêu hoàng thượng duỗi tay ra ôm lấy quý phi.

—-

“Hoàng huynh yên tâm, đệ biết mình đang làm gì, về phần mẫu hậu sau này đệ sẽ đi thỉnh tội.” Chờ mẫu hậu có Tôn Tử ôm, đương nhiên sẽ không truy cứu chuyện y tự ý thu nam sủng.

“Trẫm tạm thời giúp đệ giấu mẫu hậu, có điều sau này khi làm việc đệ cũng không thể tùy hứng làm bậy như vậy.” Trốn tránh nhất thời không trốn được cả đời, chờ mẫu hậu nhúng tay, là có thể đem đệ đệ của y trở lại. Vậy thì nam sủng trong mắt của đệ đệ cũng không là gì cả.

Hai huynh đệ mỗi người một suy nghĩ, ai cũng tự nhận là đã tìm được biện pháp xử lý hoàn mỹ chuyện này. Vương gia sớm đã xem Uông Nghĩa Thăng là người của mình không quá cấm kỵ cùng Hoàng Thượng nói chuyện phiếm.

Hoàng thượng dự định để Vương gia trở lại triều đình sớm một chút, miễn cho y đem toàn bộ suy nghĩ đặt ở trên người nam sủng: “Chuyện của Duật quốc thái tử đệ giải quyết thế nào?”

Tuy nói Vương gia đã đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, nhưng Duật quốc thái tử một ngày không rời khỏi Đại Mậu quốc, Vương gia vẫn sẽ không tránh khỏi cùng Duật quốc thái tử gặp mặt. Nhưng Duật quốc thái tử lại yêu Vương gia, mặc kệ xuất phát từ đại cục hai nước hay là xuất phát từ lễ nghi, Vương gia vẫn nhất định phải đến gặp mặt.

Vương gia cau mày, không hề che giấu thái độ căm ghét, không có ai thích mình bị một người khác lẫn lộn giữa tình cảm và lợi ích, đặc biệt là y không thể động đến người này, vì vậy Vương gia càng không thích Duật quốc thái tử.

“Đệ thân là Vương gia của Đại Mậu quốc tự nhiên không có quyền xử trí Duật quốc thái tử, nếu hai nước giao hảo, kết lân bang tình nghĩa, mà đệ là Miểu Vĩ vương chưa từng chiêu đãi qua Duật quốc thái tử, tựa hồ không tốt lắm.”

“Chớ đem sự tình làm lớn.”

Hai huynh đệ sâu sắc hiểu rõ ràng ý tứ của những lời này: Muốn giết người tìm Xà quý phi, bảo đảm Duật quốc thái tử khi trở về Duật quốc sẽ không còn hô hấp.

Nhìn vẻ mặt của Vương gia làm cho Uông Nghĩa Thăng phi thường lưu ý Duật quốc thái tử này, hắn chưa từng thấy Duật quốc thái tử, chỉ nghe nói qua người này, ngoại trừ thân phận cái khác hoàn toàn không biết, nhưng Vương gia căm ghét không thích nói cho hắn biết người này đã từng đắc tội với Vương gia.

Uông Nghĩa Thăng suy nghĩ một chút, sau đó muốn hỏi thăm tin tức về Duật quốc thái tử.

Xem xong nam sủng Vương gia cùng Vương gia nói chuyện phiếm sau nửa canh giờ, hoàng thượng từ cửa sau của Vương Phủ rời đi.

Hoàng thượng tách đoàn người ra, nắm tay chống dưới hàm, sắc mặt không tự nhiên hắng giọng, quay về phía sau không một bóng người nói: “Tiểu Tỵ sắc trời còn sớm, trẫm muốn quý phi giúp trẫm giải sầu.”

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Một giọng nam nhân chất phác không biết từ phương nào truyền đến.

Hoàng Thượng không nhịn được liên tiếp nhìn quanh bốn phía, không biết “Quý phi” sẽ từ phương nào mà tới.

Y đã chờ một hồi lâu, mới nhìn thấy xa xa đi tới một vị “ Nữ nhân” yêu kiều thướt tha cao gầy sang trọng trang điểm tinh xảo. Giữa mi tâm của một dấu ấn hoa mai. Đôi lông mày tinh tế thật dài đen như mực, đuôi lông mày quyến rũ hướng lên trên. Trong đôi mắt con ngươi màu lục bích khác hẳn với người thường ánh mắt lạnh như băng tỏa ra hào quang yêu dị, lại làm cho Hoàng Thượng nhìn mà trợn tròn mắt.

Mãi đến tận khi “Nữ nhân” đứng ở trước mặt, Hoàng Thượng mới dường như thức tỉnh giơ tay xoa dấu hoa mai của “Nữ nhân” cảm giác làn da lạnh lẽo như rót vào đầu ngón tay, hồi lâu, Hoàng Thượng mới cười nói: “Quý phi nương nương của trẫm quả nhiên dù cải trang thế nào cũng nhìn đẹp như thế, trẫm nhìn mà không thể dứt ra.”

Hoàng Thượng vừa nói vừa lấy đầu ngón tay vẽ qua đuôi lông mày sau đó dắt tay của đối phương đem “Nữ nhân” mặt không hề cảm xúc kéo vào hoà cùng dòng người đông đúc đi về hướng kinh thành.

“Nữ nhân” nhìn người nắm tay “Nàng”, khóe miệng kín đáo nhẹ nhàng cong lên gương mặt chất phác trong phút chốc vui như mùa xuân về hoa nở.

—-

Miêu hoàng thượng cùng người trong lòng là Xà quý phi đi dạo phố.

Miêu hoàng thượng cầm hai chuỗi cá nướng, đâm đâm vào đuôi của Xà quý phi nói: “Ái phi, muốn ăn cá sao? Khó gặp phải cá biển ngon thế này.”

Xà quý phi dùng đuôi cầm một chuỗi cá nướng.

“Ái phi, thích Linh Đang sao?”

Xà quý phi trên cổ đeo một Linh Đang, trên đuôi cũng đeo một Linh Đang, còn thắt một cái nơ con bướm.

( Linh đang là cái chuông nhỏ đeo như trang sức, còn kêu là lục lạc)

“Ái phi, yêu thích mũ đầu hổ sao?”

Làm một con rắn được sinh từ trứng, Xà quý phi đột nhiên ý thức được một chuyện hết sức trọng yếu: Hắn cùng hoàng thượng nếu có hài tử đến cùng là thai sinh hay là trứng sinh?

Đột nhiên cảm thấy hơi bi thương, đôi mắt xanh của Xà quý phi ngập nước long lanh ngẩng đầu 45 độ, cái đuôi nhỏ hưng phấn cùng cái đuôi của Miêu Hoàng Thượng quấn lấy nhau.

So với miêu cẩu, kỳ thực miêu xà muốn có hài tử càng khó khăn hơn chứ?

—-

Duật quốc thái tử ở Đại Mậu quốc vô cùng có tiếng, bởi vì hắn đến từ Duật quốc.

Nghe nói nơi đó với Đại Mậu quốc là hai quốc gia hoàn toàn khác nhau, người ở đó thông minh khéo léo, có thể sử dụng đủ loại lông chim mỹ lệ yêu kiều để dệt ra một loại vải gọi là phượng cẩm vô cùng rực rỡ. Hàng năm vẻn vẹn sản xuất khoảng ba, bốn thớt, dẫn tới các quý phụ của những quốc gia khác tranh nhau mua để có một tấm phượng cẩm may thành xiêm y lấy đó làm vinh hạnh. Nghe nói người ở nơi đó ai cũng có một giọng hát tuyệt vời, những giọng ca đó sánh với chim hót oanh ca có thể đưa tới bách điểu làm lễ.

Duật quốc thái tử vừa đến Đại Mậu quốc liền có một đoàn người đông đảo nối đuôi nhau đứng xem từ đầu phố đến thẳng dịch trạm. Duật quốc thái tử không phụ mọi người kỳ vọng, dáng vẻ khi trưởng thành cũng tàm tạm nhưng ăn mặc vô cùng đặc sắc. Trang phục là phượng cẩm đặc trưng của Duật quốc. Theo những người qua đường lúc đó nhìn thấy thì phượng cẩm có thể nói là rất đẹp ánh mặt trời chiếu vào thì trang phục phát ra năm màu rực rỡ sáng lên lấp loá.

Uông Nghĩa Thăng chưa từng thấy phượng cẩm, không tưởng tượng ra được hình ảnh nó như thế nào. Hắn muốn biết chính là Duật quốc thái tử, không phải phượng cẩm trên người của Duật quốc thái tử, nhưng hiển nhiên sự chú ý của mọi người đều đặt ở “quang hoa vạn đạo mỹ lệ phượng cẩm”, căn bản không bao nhiêu người để ý qua dung mạo của Duật quốc thái tử cụ thể ra sao.

Uông Nghĩa Thăng thực sự để ý tới vẻ mặt của Vương gia khi nói tới Duật quốc thái tử. Hắn không hiểu đến tột cùng Duật quốc thái tử là hạng người gì có thể làm cho Vương gia lộ ra vẻ mặt căm ghét rõ ràng? Vương gia lúc nào cũng kiêu ngạo dù mình làm chuyện gì cũng coi đó là chuyện đương nhiên không để ý đến thái độ của người khác vì sao lại không thích Duật quốc thái tử như vậy?

Uông Nghĩa Thăng ngừng công việc trong tay, nhìn khối gỗ Đào Mộc đã xuất hiện hình dạng rõ ràng. Đó là một quy đầu to lớn hành thân tráng kiện, dưới hành thân điêu khắc một tam cấp có thể cầm nắm được. Gỗ Đào Mộc màu đỏ làm cho cả cây giả dương cụ tỏa ra một khí tức khác. Từng đoạn từng đoạn gân xanh quấn quanh ở trên hành thân còn trên quy đầu khắc ra miệng linh khẩu có một khe hở rất sâu.

Uông Nghĩa Thăng liếm liếm giả dương cụ dùng đầu lưỡi mẫn cảm xem xét nơi nào còn có sót lại vụn gỗ còn nhám, khi bề mặt lưỡi cảm giác còn nhám hắn liền nhẹ nhàng đánh bóng lại nơi đó mãi đến khi đầu lưỡi không còn cảm giác được một chút nhám nào mới thôi.

Hắn kiên trì tìm kiếm từng chỗ nào còn nhám đánh bóng cả cây giả dương cụ làm mặt ngoài thô ráp của giả dương cụ dần dần trở nên bóng loáng, thậm chí có thể phát ra ánh sáng nhìn có vẻ tinh xảo. Quy đầu kkổng lồ hơi nhếch lên hành thân đầy gân xanh bao bọc nhìn hơi dữ tợn nhưng vô cùng chân thực.

Uông Nghĩa Thăng dùng tay đo đạc độ dài một hồi xác định giả dương cụ không có dài bằng côn th*t của hắn, đầu lưỡi liếm qua từng tấc của giả dương cụ còn đem đầu lưỡi dò vào trong lỗ nhỏ của linh khẩu, rốt cục mới yên tâm rằng giả dương cụ bóng loáng sẽ không đả thương nội bích của Vương gia, hơn nữa độ dài không sẽ đụng phải cái miệng nhỏ dưới đáy nhục đạo của Vương gia.

Cho dù là đạo cụ dùng để an ủi Vương gia cũng không thể xâm phạm đến địa phương mà hắn độc chiếm. Uông Nghĩa Thăng nhìn chằm chằm giả dương cụ, khuôn mặt trung hậu thành thật anh tuấn khắc hoạ ra một nụ cười thoả mãn. Vì lẽ đó hắn không cần lưu ý kẻ Vương gia ghét, chỉ cần để Vương gia không nhớ lại người này là được, hắn cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Sau khi giả dương cụ hoàn toàn được đánh bóng xong, Uông Nghĩa Thăng cẩn thận rửa sạch giả dương cụ mới đem nó bỏ vào trong một hồng tráp, rồi nhờ nha hoàn đưa đến thư phòng.

Sau khi tu dưỡng thân thể tốt Vương gia lại bị áp tiến vào thư phòng làm việc công, ròng rã hai canh giờ không hề rời khỏi thư phòng. Bên người bọn nha hoàn hầu hạ mài mực mài mực, pha trà pha trà, nhưng cũng không ai dám phát ra một chút tiếng động, chỉ lo quấy rối Vương gia.

Vương gia múa bút thành văn, hận không thể lập tức đem công vụ Hoàng Thượng đưa tới xử lý xong toàn bộ sau đó ngày ngày sủng hạnh cẩu nô tài của y. Nhưng mà làm việc công không thể qua loa cho xong, Vương gia nhìn ra muốn nhanh hơn nữa thì cũng phải đánh dấu trọng điểm, sau đó mới vung bút son.

Thực sự là từng chữ từng chữ chăm chú, không dám qua loa chút nào.

Bên cạnh là công vụ cần giải quyết cao ba thước, Vương gia xưa nay không biết mỗi ngày công vụ chồng chất lại nhiều như vậy, Vương gia nhi tử cùng Lý gia nhi tử đánh nhau, Trương gia tôn tử trăng tròn, Tôn gia nhi tử cầu tứ hôn… Những chuyện vặt vãnh này làm sao mà cứ hỗn loạn trong công sự?

Kẻ ngu si cũng nhìn ra được hoàng thượng cố ý dùng công vụ phân tán sự chú ý của Vương gia đối với nam sủng, không cho y đi sủng hạnh nam sủng.

Bản vương không muốn thì cũng đã thu một nam sủng rồi, hoàng huynh, huynh đây làm vậy để làm gì?

Vương gia ở trên công văn đọc nữ tử Triệu gia xin thành thân viết xuống không biết lặp lại bao nhiêu lần hai chữ: Đã duyệt.

Thân bị Hoàng Đế làm trở ngại không thể sủng hạnh nam sủng không thể nhanh chóng kéo dài hương hỏa thần tử, Vương gia rất tức giận.

“Vương gia, Uông công tử vừa sai người đưa tới một hồng tráp, người kia nói chỉ có Vương gia mới có thể xem đồ vật trong tráp Vương gia hiện tại muốn xem không?”

“Uông công tử” ba chữ có thể động viên tâm tình sắp bạo phát của Vương gia, y nhìn đại nha hoàn nâng hồng tráp, mặt cố hết sức thản nhiên nói: “Bản vương xem một chút.”

Nói xong để bút xuống, ra hiệu đại nha hoàn đem hồng tráp để trên bàn sách.

Cẩu nô tài rốt cục hiểu được tặng lễ để cho Bản vương vui, Vương gia không thể chờ đợi được nữa mở hồng tráp ra. Hồng tráp mới vừa mở ra, Vương gia liếc mắt liền thấy rõ ràng bên trong là món đồ gì thì “đùng” một cái đóng lại hồng tráp, đại bọn nha hoàn cả kinh run rẩy cùng nhau nhìn về phía Vương gia.

Vẻ mặt Vương gia bình tĩnh đem hồng tráp đẩy qua một bên, còn dùng một quyển sách dày đè lên hồng tráp, không cho phép bất luận người nào động vào hồng tráp.

Duy nhất dị thường chính là mặt Vương gia mặt có một chút đỏ, sau đó đỏ dần lan đến tận lỗ tai.

Cẩu nô tài này không biết xấu hổ lại đem cho bản vương loại này đồ vật tục tĩu này, xem tối nay bản vương xử lý hắn như thế nào! Nhất định phải trừng phạt cẩu nô tài bắt hắn quỳ liếm đồ vật tục tĩu mà hắn điêu khắc ra cho y xem, từ đỉnh liếm tới cùng rồi lại ngậm tới đỉnh phun ra nuốt vào cho y xem.

Tưởng tượng đến hình ảnh Uông Nghĩa Thăng phun ra nuốt vào giả dương cụ làm con mắt Vương gia trở nên ướt át, ánh mắt bất tri bất giác nhìn về phía hồng tráp, ngón tay như có như không ma sát cán bút lông.

—-

Miểu Vĩ vương ngộ thương Duật quốc thái tử bị hoàng thượng phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một tháng chuyện này đã sớm truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, người người đều biết. Vì biểu hiện áy náy khi Miểu Vĩ Vương không thể rời khỏi Vương Phủ nên mọi người không chỉ đưa tới đồ cổ hiếm quý hơn nữa còn đưa tới cúc hoa quan đang “hot” thanh quan Phù Liễu, cũng thông báo là Phù Liễu vẫn chưa khai bao.

Hồng bài của Cúc hoa quan không ít, chưa phá thân cũng chỉ có Phù Liễu một người. Hồng bài chưa khai bao rất là quý, chỉ riêng một Phù Liễu thì người bên ngoài không ai sánh bằng. Nhưng mà Phù Liễu cho dù chưa phá thân, cũng vẫn là một tiểu quan, ở trong mắt Duật quốc thái tử không sánh được một sợi tóc của Miểu Vĩ Vương vì Miểu Vĩ Vương có giá trị lợi dụng.

Huống hồ hắn đã xác định Miểu Vĩ vương là di truyền thân thể đặc thù của gia tộc Miêu thị bên Thái hậu Đại Mậu quốc, mà tộc nhân Miêu thị cơ bản không rời khỏi Đại Mậu quốc, để ngừa tộc nhân lưu lạc sang nước khác sinh ra hài tử có thể chất đặc thù sẽ bị người khinh bỉ, trừ kết thân, bằng không dựa theo Miêu thị tộc quy Miểu Vĩ vương không có tình huống đặc biệt không sẽ rời khỏi Đại Mậu quốc.

Nếu như Miểu Vĩ vương chỉ là Miêu thị tộc nhân, hắn nhiều nhất là coi trọng thể chất của y, cho rằng đây là món đồ chơi mới mẻ có thể đầu cơ kiếm lợi, có thể chơi đùa trao đổi với bằng hữu, chơi chán còn có thể biếu tặng người khác, đổi lấy lợi ích lớn nhất.

Nhưng, Miểu Vĩ vương không phải là món đồ chơi có thể tùy ý vứt bỏ. Y là đệ đệ duy nhất cùng mẹ với Hoàng đế của Đại Mậu Quốc, được phong nhất đẳng tước vị Miểu Vĩ vương, có thể thấy được Hoàng đế của Đại mậu Quốc đối với đệ đệ vô cùng sủng ái, hàng năm ban thưởng so với những Vương gia khác đều hơn gấp đôi, những điều này thì Phù Liễu chuyên hầu hạ nam nhân không thể so sánh.

Duật quốc thái tử trước khi đến Đại Mậu Quốc đã lên kế hoạch theo đuổi Miểu Vĩ Vương. Chỉ cần Miểu Vĩ Vương khăng khăng một mực yêu hắn, đồng ý cùng hắn kết thông gia, lấy sự sủng ái của Hoàng đế Đại Mậu Quốc đối với Miểu Vĩ Vương nhất định sẽ giúp đỡ hắn leo lên ngôi vị hoàng đế để Miểu Vĩ Vương ở Duật quốc có địa vị vững chắc. Sau đó chờ hắn leo lên ngôi vị hoàng đế nếu như Miểu Vĩ Vương có thể sinh ra hoàng tử là tốt nhất, không sinh được cũng không thể trách tội hắn sủng hạnh nữ nhân.

Đến Đại Mậu Quốc, Duật quốc thái tử mới biết Miểu Vĩ Vương xác thực như đồn đại tuấn mỹ tuyệt luân kiêu ngạo như vậy, một chút cũng không giống với di truyền thể chất đặc thù của Miêu thị. Y đối với sự theo đuổi của hắn cũng không chút nào thấy động tâm, không thèm để ý hắn, chỉ duy trì lễ nghi bên ngoài.

Gả cho thái tử làm phi, hơn nữa là chính vị Thái Tử Phi, thái tử đăng cơ chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, ai không động lòng?

“Ồ? Bản vương đường đường là Đại Mậu quốc nhất đẳng tước vị Miểu Vĩ Vương, vì sao phải bỏ lại địa vị cao quý trên vạn người dưới một người chạy đi Duật quốc cùng người khác tranh sủng đây? Bản vương càng yêu thích thưởng thức người khác vì Bản vương tranh sủng, Bản vương không ngại thu ngươi một thái tử làm nam sủng.”

Có thể nói ra những lời này chứng tỏ Vương gia chưa từng nghĩ tới phải đem mình gả đi, ánh mắt trào phúng đâm thẳng vào trái tim Duật quốc thái tử làm hắn tức giận đến phát rồ. Y coi hắn là một người vô dụng, nhếch miệng cười tràn ngập ý xem thường hắn. Trúng xuân dược nằm ngoài dự liệu của y nhưng từ trong cổ họng y chỉ lạnh lùng rên một tiếng, nhấc chân một phát tàn nhẫn đạp vào hạ bộ của hắn một cước, xong rồi nhanh chân đào tẩu.

Duật quốc thái tử xin thề hắn nhất định phải được bắt Miểu Vĩ Vương, bẻ đi sự kiêu ngạo của y, lợi dụng xong sau đó đem y biến thành tính nô thấp hèn làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy bộ mặt vô liêm sỉ nhất của y, trở thành nô lệ tình dục cho ngàn người cưỡi vạn người cưỡi, cả đời trở thành nô lệ không thể rời bỏ dưới khố nam nhân, để y biết rõ kết cục khi sỉ nhục hắn.

Duật quốc thái tử nổi giận đùng đùng nhìn thuộc hạ quát: “Tiếp tục hướng về Miểu Vĩ Vương Phủ gửi thiếp mời, khi nào Miểu Vĩ Vương đáp ứng lời ta mời, lúc đó ngươi mới được tới gặp ta!”

Gả thuộc hạ trong lòng run sợ, liên tục vâng dạ Duật quốc thái tử mới để hắn rời đi hắn liền lập tức lui ra. Miểu Vĩ Vương còn bị Hoàng đế Đại Mậu Quốc phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một tháng, chưa hết kỳ phạt căn bản sẽ không ra ngoài, thuộc hạ kia không chút nào dám khinh thường, mỗi ngày đều gửi thiếp mời.

—-

Vương gia lười biếng đem chân gác lên đùi Uông Nghĩa Thăng mái tóc dài đen nhánh rối tung, một thân áo trong trắng như tuyết trể xuống ở hai bờ vai, cả người lười biếng nghiêng người dựa vào giường, thanh thản thưởng thức giả dương cụ mà Đào Mộc điêu khắc thành nhướng mày kén chọn hừ lạnh hỏi: “Bản vương có ngươi, tại sao còn muốn dùng hàng giả này?”

Uông Nghĩa Thăng nhu xoa xoa cái bụng dưới của Vương gia ăn no tinh dịch hơi phồng lên ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn Vương gia thân thể thoả mãn hơi run rẩy. Vương gia mở ra hai chân, lộ ra vị trí chịu đủ thương yêu chà đạp đến sưng đỏ để bàn tay thô ráp của Uông Nghĩa Thăng âu yếm hạ thể trần trụi không có lông của mình, tính khí mềm nhũn dâm đãng ma sát bàn tay, hoa huy*t và hậu huyệt bị thao hoàn toàn mở lớn chảy ra tinh dịch, dâm đãng nuốt vào ngón tay to dài.

Vương gia sung sướng thở dốc, hai cái chân dài gác lên hai bờ vai của Uông Nghĩa Thăng, mũi chân ôm lấy cổ của hắn câu dẫn hắn đem cự bổng cắm vào trong cơ thể, thay phiên thao hai cái huyệt động.

Các thiếp mời bày ra ở thư phòng từ đầu đến cuối Vương gia cũng không có xem qua một cái.

Kỳ hạn một tháng tự phạt của Vương gia trôi qua theo từng ngày từng ngày sủng hạnh nam sủng mà thiếp mời của Duật quốc thái tử cũng chưa từng đứt đoạn. Mỗi lý do thái tử Duật quốc muốn gặp cũng làm cho Vương gia cười nhạo không ngớt, y nguyên bản là dự định trực tiếp đem Phù Liễu tặng cho người khác. Vương Phủ của y không cần người không nghe lời, lúc này Duật quốc thái tử vừa vặn lấy cớ muốn nhìn qua phong thái hồng bài của cúc hoa quan muốn gặp y một lần.

Vương gia lập tức vung tay lên, cho một kiệu nhỏ đưa Phù Liễu đến cho Duật quốc thái tử, để hắn không còn lý do tiến vào Vương Phủ.

Phù Liễu vì muốn làm vui lòng tân chủ nhân nhất định sẽ thêm mắm dặm muối đem hết chuyện trong Vương Phủ nói ra. Tỷ như Vương gia thu nam sủng, nam sủng thì xấu xí vô cùng, mà khẩu vị Vương gia kỳ lạ vô cùng rất sủng ái nam sủng này…

Đây là Vương gia mượn miệng của Phù Liễu nói rõ ràng cho Duật quốc thái tử: Bản vương không nhìn lọt mắt một thái tử như ngươi.

Việc này quả là làm nhục Duật quốc thái tử rõ ràng là đánh vào mặt Duật quốc thái tử một cái. Duật quốc thái tử sắc mặt tái xanh, càng thêm quyết tâm muốn chiếm được Miểu Vĩ Vương.

Vương gia nghe thuộc hạ bẩm báo sắc mặt của Duật quốc thái tử khi đó thì cười lạnh. Nếu để Duật quốc thái tử vô thanh vô tức chết ở Duật quốc, y càng thích tự mình mạnh mẽ dạy dỗ một trận, dám chiếm tiện nghi bản vương thì phải trả giá trầm trọng để đánh đổi.

“Tiếp tục giám thị Duật quốc thái tử, lén lút tiết lộ tin bản vương đầu tháng sau đi Thái Uyên miếu vấn an mẫu hậu.” Vương gia vừa chơi ngọc bội vừa hững hờ nói.

“Thuộc hạ xin nghe Vương gia dặn dò.”

Bản vương không nỡ để cẩu nô tài một mình ở trong vương phủ hay là nên mang theo hắn luôn?

Dù sao y chủ yếu là đến thăm mẫu hậu, Thái Uyên miếu lại là nơi thanh tu, vạn nhất y kìm chế không được sủng hạnh cẩu nô tài, e rằng mẫu hậu sẽ đánh vào trán răn dạy y tội xa hoa dâm dật, cái tốt không học đi học cái xấu, còn học người khác nuôi nhốt nam sủng, sau đó chính là gõ mõ niệm kinh bùm bùm một chuỗi dài giáo dục.

Nghĩ tới mẫu hậu am hiểu nhất là dằn vặt tinh thần, Vương gia từ nhỏ đến lớn không biết bị Thái hậu bao nhiêu lần đánh vào trán từng trận đau đớn, y vò vò trán, vì để cho mẫu hậu sớm một chút ôm tôn tử, không có thời gian đánh y vì lẽ đó cẩu nô tài nhất định phải đi theo, trà trộn vào đám hạ nhân hầu hạ bên người thì mẫu hậu sẽ không phát hiện.

—-

Miêu Vương gia nhìn vào hồ cá, nhìn chằm chằm Ngư thái tử hỏi: “Bản vương có thể ăn hắn không?”

Uông người hầu ngồi xổm cùng Miêu Vương gia đồng thời nhìn ngư thái tử nói: “Nếu ăn hắn thì nội dung vở kịch sẽ không thể tiếp tục diễn ra”

Hắn vừa nói vừa ngăn cản miêu Vương gia đưa móng vuốt về phía Ngư thái tử.

“Khi vở kịch kết thúc bản vương có thể ăn hắn chứ?”

Cho dù Ngư thái tử bơi tới góc nào của hồ cá, con mắt của Miêu Vương gia cũng sẽ chuyển nhìn tới góc đó: “Ngươi nhanh một chút chạy nội dung vở kịch, là bản vương có thể đem ngươi ăn rồi.”

Liếm tay.

Ngư thái tử tan vỡ, cầu chết nhanh hơn. QAQ

—-

Vương gia tự tin tràn đầy, ra lệnh Bàng Phúc tổng quản dọn dẹp một chút, an bài xong những hạ nhân và thị vệ sẽ cùng lên đường chuẩn bị mùng 5 tháng sau đi Thái Uyên miếu.

Uông Nghĩa Thăng không nghĩ tới Vương gia sẽ mang theo hắn, hơn nữa thấy người đến Thái Uyên miếu là vì cầu phúc cho Thái hậu, lập tức nghi hoặc nhìn về phía Bàng Phúc hắn cố ý thông báo nói: “Tổng quản, sức khỏe Vương gia là quan trọng nhất.”

“Ngươi là lấy thân phận người hầu đi theo Vương gia trên đường chăm sóc thật tốt cho Vương gia.” Đem người đi gặp Thái hậu là Vương gia tỏ rõ nói cho mọi người trong Vương Phủ biết địa vị của Uông Nghĩa Thăng. Bàng Phúc tự biết mình lại quản việc không đâu cũng không làm gì hắn được, chỉ có trăm ngàn lần dặn Uông Nghĩa Thăng sau này phải hầu hạ Vương gia cho tốt, Vương gia tâm tình tốt thì mọi người mới vui vẻ, Vương gia tâm tình không tốt, mọi người cũng gặp xui xẻo theo.

Ở chung với Vương gia nên Uông Nghĩa Thăng sâu sắc hiểu rõ tính tình của Vương gia rất khó chịu, chỉ cần tìm đúng phương pháp thì Vương gia kỳ thực vô cùng dễ hầu hạ. Hơn nữa Vương gia đối với hắn cũng không phải là hoàn toàn không có cảm tình, chỉ là chưa từng phát hiện ra bằng không Vương gia sao để hắn một tiểu người hầu “Lai giống”.

Uông Nghĩa Thăng một bên thu thập hành lý vừa kỳ vọng Vương gia thể chất đặc biệt có thể mang thai, hài tử nhỏ bé so với bất luận cái gì cũng có thể khiến người an tâm, như vậy Vương gia mới chính thức đem ý nghĩ đều đặt ở trên người hắn.

Tìm thấy dưới gối giả dương cụ chưa từng dùng một lần, cái kia vừa vặn nhồi vào hoa huy*t Vương gia ngăn chặn tinh dịch, Uông Nghĩa Thăng một lần nữa dùng vải mềm bao gói giả dương cụ cẩn thận nhét vào trong hành lý.

Vương gia xin Hoàng thượng cho phép vào mùng 5 tháng sau đi Thái Uyên miếu vấn an Thái hậu, Hoàng Thượng cũng hơn nửa năm chưa từng thấy Thái hậu, vừa vặn để Vương gia thế y tận hiếu tâm, thay y hướng về Thái hậu vấn an. Mà ngày mùng năm đồng thời cũng là lúc thời gian một tháng “Đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm” của Vương gia kết thúc, được ý chỉ của huynh trưởng nên Vương gia trời lờ mờ sáng đã mang theo hai gã sai vặt bốn thị vệ từ cửa sau Vương Phủ ra đi.

Vương gia lần gần đây nhất đi xa nhà là hộ tống Thái hậu đi Thái Uyên miếu, y vừa rời khỏi Đô thành liền cảm thấy cả người nhẹ nhàng không ít. Bầu trời mây trắng, bốn phía cây cỏ xanh tươi, còn có sương đêm ẩm ướt, trong không khí thoang thoảng mùi hương của hoa cỏ đều làm y thoải mái.

Vương gia không có phóng ngựa chạy như bay mà lôi kéo dây cương để con ngựa chậm rì rì đi ở trên đường nhỏ trong rừng, hạ nhân và thị vệ không dám vượt qua Vương gia, cùng Vương gia duy trì khoảng cách nhất định, chỉ có Uông Nghĩa Thăng cưỡi con ngựa màu đỏ thẩm cách y gần nhất.

Uông Nghĩa Thăng chưa từng cưỡi ngựa, con ngựa này là con ngựa trong vương phủ dịu ngoan nhất. Từ khi Vương gia bắt đầu quyết định đi Thái Uyên miếu hắn mới học tập cưỡi ngựa, bây giờ cũng ra dáng. Vương gia có ý định chậm lại tốc độ, Uông Nghĩa Thăng không lâu liền cùng với y sánh vai nhau, hai người giống như tản bộ vậy thì một ngựa trắng một ngựa đỏ không vội không nóng nảy cất bước. Dần dần mặt trời lên cao làm tan những tầng sương sớm trong rừng. Uông Nghĩa Thăng nhìn chăm chú Vương gia được ánh mặt trời chiếu một tầng ánh sáng nhạt màu đỏ vàng trên gò má, lông mày mắt phượng hoa mỹ sống động, sống mũi cao khắc hoạ ra độ cong rất đẹp, môi hồng hào khiến người ta muốn hôn muốn chà đạp, khóe miệng hơi nhếch lên biểu hiện trong người tâm tình không tệ.

Vương gia khá hưởng thụ khi ánh mắt Uông Nghĩa Thăng chăm chú nhìn mình, y duy trì dáng người đoan chính, chiếc cằm kiêu ngạo hơi nhô lên, Uông Nghĩa Thăng nhịn không được cười lên một tiếng.

“Hừ!” Vương gia liếc mắt nhìn Uông Nghĩa Thăng lạnh lùng chuyển qua bộ mặt khác, quay ra sau ra lệnh cho hạ nhân thị vệ: “Bản vương có việc tư phải xử lý, các ngươi không được tùy ý tới gần.”

Dứt lời Vương gia vỗ vỗ lưng ngựa cố ý chừa ra một vị trí, rồi hướng về Uông Nghĩa Thăng ra lệnh: “Nhanh ngồi cùng với bản vương ngay lập tức.”

Đây là lần đầu tiên Uông Nghĩa Thăng cùng Vương gia ở trước mặt nhiều người thân mật như vậy, trong lòng rất là vui mừng, hắn vừa mới xuống ngựa Vương gia liền kéo tay hắn hơi dùng sức đem hắn kéo đến lên ngồi phía trước mình. Uông Nghĩa Thăng sớm quen thuộc Vương gia thỉnh thoảng ôm hắn, lúc này ngồi ở trước ngực Vương gia giống như thường ngày hai người yên tĩnh ngồi bên nhau. Vương gia đem hắn ôm vào trong ngực của mình, kéo dây cương, một tiếng “giá” là đem hạ nhân thị vệ bỏ xa.

Tính khí cứng rắn tính ma sát vào mông của Uông Nghĩa Thăng, Vương gia đem mặt chôn ở trên lưng rộng lớn của Uông Nghĩa Thăng thân mật ma sát, ý tứ không nói nhưng cũng hiểu rõ.

“Vương gia, quá nguy hiểm.” Cưỡi ngựa không tốt nên Uông Nghĩa Thăng không dám to gan làm chuyện với đó Vương gia như vậy, hắn đè lại tay Vương gia đang đưa đến hạ bộ của hắn.

“Mỗi ngày ở Vương Phủ có gì vui, bản vương đã sớm muốn thử làm trên lưng ngựa xem có phải là thật thoải mái hơn bình thường như trong truyền thuyết không.” Vương gia cách đũng quần nắm lấy cự bổng của Uông Nghĩa Thăng. Cự bổng thô to một tay y không cầm hết được, tuy rằng Uông Nghĩa Thăng đè lại tay y, nhưng Vương gia không chịu buông tay, quay về sau gáy Uông Nghĩa Thăng liếm một cái, ám muội nói: “Nam sủng ngoan, bỏ tay ra, nếu không sau này bản vương phạt ngươi không bao giờ cho ngươi tiếp tục bò lên giường bản vương nữa.”

Vương gia nói xong lấy tính khí đâm đâm vào mông Uông Nghĩa Thăng lại nhẹ nhàng gặm cắn vào sau gáy Uông Nghĩa Thăng một cái, lưu lại một vết cắn.

Vương gia vừa cắn lại vừa mút ở sau gáy Uông Nghĩa Thăng lưu lại từng khối tiếp theo từng khối đỏ sẫm. Lồng ngực Vương gia toàn bộ dính sát phía sau lưng hắn, Vương gia ở lỗ tai của hắn thổi nhiệt khí, đầu lưỡi trơn trượt nhẹ nhàng đảo qua lỗ tai, bàn tay thì bao vây lấy quy đầu chầm chậm nhào nặn, làm vải vóc ma sát quy đầu mẫn cảm. Khoái cảm kích thích làm Uông Nghĩa Thăng không nhịn được thở dốc.

Vương gia lúc này đem trong một dây cương nhét vào trong tay Uông Nghĩa Thăng nhẹ giọng nói: “Chậm rãi mà cưỡi để bản vương có thời gian chậm rãi thao ngươi.”

Uông Nghĩa Thăng cưỡi ngựa không tốt, Vương gia lại cố ý đùa bỡn cự bổng của hắn, hắn không dám cưỡi quá nhanh. Vương gia ở phía sau hắn thân mật cọ xát, hai cái tay trực tiếp dò vào trong quần, một tay cuốn lấy hành thân tráng kiện, một tay nâng hai quả cầu thịt nặng trình trịch vò tới vò lui.

“Của ngươi thật lớn.” Vương gia tán dương, căng thẳng ghìm lại hành thân, còn kéo kéo hai cầu thịt xoa xoa lông mao của hắn, mê hoặc hỏi: “Nếu để cho ngươi ở trên ngựa thao bản vương, ngươi có thể kiên trì bao lâu đây?”

Một câu nói này làm Uông Nghĩa Thăng động tình, cự bổng ở trong tay Vương gia run lên, linh khẩu càng phân bố ra chất nhầy, hắn sợ hãi nói:”Việc này quá nguy hiểm, Vương gia nên cẩn thận.”

Vương gia sờ sờ đại quy đầu đã rất ướt mặt để vào gáy của Uông Nghĩa Thăng nói: “Bản vương cưỡi ngựa ngươi cưỡi bản vương có gì nguy hiểm? Nô tài ngoan, “nghiệt rễ” của ngươi quá lớn, huyệt của bản vương nhớ ngươi.”

Không chỉ tính khí của Vương gia bởi vì bộ phận sinh dục to lớn của Uông Nghĩa Thăng mà kích động cương lên, hai cái huyệt động cũng ma sát yên ngựa làm đũng quần cũng dính nhơm nhớp một mảnh.

Vương gia nói ra những lời này lộ ra ý câu dẫn làm Uông Nghĩa Thăng hô hấp càng nặng nề. Uông Nghĩa Thăng không khỏi nuốt nước miếng một cái, khắc chế dục vọng, khó khăn từ chối: “Vương gia xin lấy tính mạng của mình làm trọng.”

Vương gia bất mãn bĩu môi, ôm chặt lấy Uông Nghĩa Thăng kéo vào trong lồng ngực, Uông Nghĩa Thăng bất ngờ va vào trong ngực của y làm hắc tử cự bổng từ trong quần thò đầu ra, Vương gia cụp mắt nhìn quy đầu bành trướng, d*m thủy tiết ra lập tức thẩm thấu làm ướt đũng quần, miệng huyệt thậm chí cũng mấp máy co giật.

“Bản vương mệnh lệnh ngươi thao thì phải thao khi nào thì cho ngươi nói nhảm nhiều như vậy?” Vương gia một bên vỗ vỗ quy đầu rồi đoạt lấy dây cương, một chân giẫm bàn đạp, một bên đem Uông Nghĩa Thăng đẩy ra phía sau.

Tư thái của y kiêu ngạo ngồi ở vị trí của Uông Nghĩa Thăng khi nãy, ánh mắt kiêu ngạo quay đầu lại nhìn Uông Nghĩa Thăng, nói:”Có bản vương ở đây lo lắng cái gì.” Y kéo lấy tay của Uông Nghĩa Thăng đặt ở bên hông của mình, hừ lạnh: “Hừ, chút chuyện nhỏ này làm sao có khả năng làm khó bản vương! Nhanh lên một chút sờ bản vương đi.”

Y là một Vương gia, nên võ có thể trên chiến mã, văn có thể vào miếu đường, ở trên ngựa sủng hạnh nam sủng không làm khó được Miểu Vĩ Vương lừng lẫy!

—-

Miêu Vương gia nắm cần câu, đem mồi câu thả vào trong hồ cá.

Ngư thái tử nhìn chằm chằm mồi câu phát sầu: Đến cùng là nên ăn hay là không ăn đây?

“Nhanh lên ăn mồi để nội dung vở kịch mau chạy, chạy xong nội dung vở kịch bản vương có thể ăn được ngươi!”

Miêu Thái hậu tát một cái đập trên đầu Miêu Vương gia. Miêu Vương gia ném mất cần câu, cúi đầu, rủ lỗ tai xuống nghe giáo huấn.

“Ngươi đem hắn ăn Ngư quốc sẽ tấn công tiến đánh chúng ta.”

Miêu Vương gia tinh thần chấn hưng vểnh tai lên, lục tung tùng phèo tìm khôi giáp chiến đấu.

Bản vương rốt cục có lý do cùng Ngư quốc đánh trận! Bản vương muốn đánh cho Ngư quốc “Cá lớn cá nhỏ đều rơi vào mâm ngọc”, ăn không hết bỏ vào tủ lạnh làm thức ăn dự trữ.

Chúng ngư ở Ngư quốc đột nhiên phát lạnh.

Ngư thái tử: Tác giả, ngươi làm sao vậy, một con cá làm sao có khả năng chơi được với một con mèo, cho dù con mèo này là song tính thì cũng là mèo. Hơn nữa đây không phải một con mèo, đây là một quốc gia gia mèo.

—-

Thái độ của Vương gia quá hung tàn, kiêu ngạo thật giống như trong thiên hạ không có việc gì có thể làm khó y, biểu hiện chói mắt cực kỳ, hơi vươn cằm lên có vẻ vô cùng ngạo mạn. Uông Nghĩa Thăng không chịu nổi thần thái khi y nhíu mày kiêu ngạo, bàn tay lớn chậm rãi đưa về phía đai lưng sờ vào vòng eo ưu mỹ, bàn tay từng chút từng chút vuốt ve vòng eo rồi lần xuống đến đũng quần bị vạt áo che chắn, lập tức liền tìm thấy vị trí tính khí đang cương lên.

Lúc này đổi thành Uông Nghĩa Thăng ngồi ở phía sau liếm hôn gáy của Vương gia, cho dù cách một tầng vải vóc, bàn tay rộng lớn của Uông Nghĩa Thăng cũng dễ dàng bao lấy tính khí của Vương gia. Vương gia trầm thấp thở hổn hển, nâng cao hạ thể, cách vải vóc ma sát bàn tay lớn của Uông Nghĩa Thăng. Lớp vải mịn màng ma sát linh khẩu, quy đầu cảm thụ lòng bàn tay dày rộng của nam nhân, Vương gia nghẹn ngào một tiếng lập tức d*m thủy từ trong hoa huy*t chảy ra, d*m thủy không chỉ thẩm thấu làm ướt đũng quần hơn nữa làm ướt luôn vạt áo.

Uông Nghĩa Thăng xoa bóp quy đầu của Vương gia khàn khàn nói: “Vương gia d*m thủy của ngươi thật nhiều, quần đã ướt.”

“A… Sờ sờ huyệt bản vương.” Lời nói của Uông Nghĩa Thăng khiến Vương gia càng thêm ngứa ngáy, hoa huy*t càng tiết ra nhiều nước hơn nữa.

Bàn tay lớn đưa xuống dưới vạt áo Uông Nghĩa Thăng duỗi ra một cái ngón trỏ từ đũng quần lướt qua, đầu ngón tay đem vải của đũng quần đỉnh tiến vào trong khe hở của hoa huy*t. Lớp vải vóc sáng loáng xuất hiện một khe hở, hoàn mỹ hiện ra hình dạng hoa huy*t, mà lớp vải bị d*m thủy làm ướt hết dán sát vào hoa huy*t làm hoa huy*t khi ẩn khi hiện càng ngày càng dâm mỹ.

Uông Nghĩa Thăng cố ý kề sát bên tai Vương gia hỏi: “Là sờ nơi này sao?”

Vương gia nhẹ nhàng run lên, hoa huy*t mãnh liệt co rút lại một hồi, Uông Nghĩa Thăng lập tức cảm thấy dưới lòng bàn tay lại ướt không ít, ngay cả quy đầu cũng chảy ra tinh thủy. Khóe mắt của Vương gia lộ ra một vài tia máu, tiếng nói mang theo động tình khàn khàn: “Liền sờ nơi này, sờ nữa mò bản vương nữa đi.”

Ngón tay tìm thấy được hoa hạch, Uông Nghĩa Thăng chuẩn xác ấn xoa hoa hạch xuống, hoa hạch mẫn cảm không chịu nổi vải vóc ma sát, ngón tay đảo quanh xoa nắn. Đũng quần Vương gia càng ngày càng ướt. Vương gia kéo dây cương về phía sau, thân thể thiếu một chút ngã oặt vào lồng ngực Uông Nghĩa Thăng.

Uông nghĩa thăng nhân cơ hội cởi quần của ra hai người ra, hắc tử cự bổng hoàn toàn từ bên trong lộ ra. Cảm giác có một vật cứng đâm vào mông Vương gia đạp bàn đạp, chủ động nâng eo mông lên, cái mông vểnh cao trắng nõn như ngọc, khe mông sượt qua đại quy đầu cứng rắn như sắt, sau đó trượt về phía sau để quy đầu một đường đi đến hậu huyệt.

Uông Nghĩa Thăng một phát bắt được eo Vương gia để Vương gia không thể rời khỏi hắn lại không thể hoàn toàn ngồi xuống. Vương gia duy trì tư thế bán nhấc mông, cự bổng to dài từ hậu huyệt mãnh liệt ma sát đến hoa huy*t. Giữa hai chân hai mảnh hoa môi ướt dầm dề bị quy đầu to lớn từ sau đâm vào mở ra. Hoa môi nhu nhược hai bên kề sát quy đầu lại cũng vô lực không thể bảo vệ hoa hạch chỉ có thể để quy đầu ma sát hoa hạch mẫn cảm.

“A… Thứ hỗn trướng… A…” Giữa hai chân huyệt động không chỗ trốn, Vương gia cho rằng cắm vào là có thể lập tức thao lộng nhưng Uông Nghĩa Thăng ở trên ngựa kiên trì dùng cự bổng đùa bỡn hai cái huyệt động của y, hành thân thô to dính sát vào hậu huyệt, gân xanh ma sát vào miệng huyệt nhăn nheo để hậu huyệt theo đó mấp máy làm tràng đạo càng thêm khát khao, quy đầu kề sát hoa huy*t cứ như thế ma sát hoa môi, khe hở của hoa huy*t, còn có hoa hạch.

“Vương gia cưỡi ngựa được, nô tài cưỡi ngựa không được, không thể làm gì khác hơn là cưỡi Vương gia nhiều hơn nữa để luyện thêm kỹ năng ‘Cưỡi ngựa’.” Cự bổng nóng bỏng hoặc là làm ra tư thế một trước một sau đánh xuyên, hoặc là lắc lư trái phải. Từ phía trước có thể nhìn thấy hoa môi hoàn toàn mở ra, hắc tử cự bổng không ngừng từ giữa hai chân Vương gia đỉnh đại quy đầu về phía trước.

“Cẩu nô tài… chơi đùa đủ chưa… Cắm vào bên trong huyệt của bản vương đi…” Tính khí cứng đến nỗi chảy ra tinh thủy, Vương gia lấy ra một cái tay, tìm thấy đại quy đầu giữa hai chân muốn đem nó nhét vào bên trong huyệt, nhưng bởi vì tư thế như vậy quy đầu mới vừa nhét vào một chút liền trượt ra.

“Vương gia ra lệnh nô tài đâm cái huyệt nào?” Uông Nghĩa Thăng cố ý hỏi.

“Phía trước không đi vào được.. A ân… đi vào phía sau…” Vương gia nâng eo mông lên, ra hiệu Uông Nghĩa Thăng cắm vào.

d*m thủy làm ướt át hậu huyệt tràn đầy miệng huyệt nhăn nheo, cánh mông trắng mịn nâng lên cách cự bổng một chút làm d*m thủy trắng mịn chảy xuống bắp đùi bên trong, có vài giọt rơi xuống ở phía dưới cự bổng, cũng rơi xuống trên yên ngựa. Tính khí rất thích tư vị kịch liệt thao mới có thể bắn tinh chỉ có thể cứng rắn tiết ra chất nhầy đầy đỉnh quy đầu.

Uông Nghĩa Thăng căn bản không chịu được Vương gia mê hoặc, cự bổng chà xát hoa huy*t dính đầy d*m thủy, sau đó một tay nắm lấy eo Vương gia, một tay đỡ lấy cự bổng đưa vào hậu huyệt. Vương gia thuận thế ngồi xuống về phía sau, quy đầu so với người bình thường lớn hơn rất nhiều đem miệng huyệt nhăn nheo tách ra, Uông Nghĩa Thăng cắn chóp lưỡi, mới không bị mất khống chế vọt thẳng vào hậu huyệt nho nhỏ này.

Hậu huyệt cũng không phải hoàn toàn khô ráo, tràng bích ấm áp căng mịn vừa đúng hấp thụ quy đầu tiến vào như một cái miệng nhỏ ngọ nguậy mút quy đầu, hậu huyệt bị cự bổng thao ăn nhiều nên biết vị nên khát khao, phân bố chất lỏng trơn ướt mời cự bổng đến thao nó.

Uông Nghĩa Thăng đột nhiên thao mở tràng bích, quy đầu cong lên một đường đâm mạnh vào sâu trong tràng bích, cái mông hoàn toàn nằm gọn vào giữa hai chân Uông Nghĩa Thăng. Vương gia run cầm cập nắm chặt dây cương, cắn môi mới không để cho mình thất thần, nhưng mà nam nhân sao lại đơn giản buông tha y như vậy? Hắn khép lại ngón tay đâm thẳng vào hoa huy*t.

Vương gia không biết nên nghênh hợp cự bổng phía sau hay là ngón tay phía trước, phía sau căng chặt, phía trước linh hoạt đánh xuyên cũng làm cho y không nỡ bỏ. Y muốn xuống ngựa, không thể để thân thể mềm nhũn nằm vào trong lồng ngực Uông Nghĩa Thăng càng không thể mất đi thần trí hưởng thụ Uông Nghĩa Thăng thao mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.