Người Hầu Của Quý Ông

Chương 52




Nam tước phải tự mình chạy tới trang viên Momon, xử lý công việc tiếp quản trang viên.

Từ nơi này đi đến trang viên Momon phải ngồi xe ngựa một ngày. Thời tiết lạnh lẽo vô cùng, con đường cũng gập ghềnh không bằng phẳng. Nhưng tất cả mọi người đi theo đều hưng phấn dào dạt, vui vẻ bàn luận về trang viên mới của chủ nhân.

Trong kiếp trước, cả nhà Tử tước Bruce nghênh ngang mà tiếp quản sản nghiệp của Nam tước, nhưng hiện tại lại trái ngược.

Trang viên Momon đã từng phồn vinh giờ chỉ còn một cảnh hoang vắng. Nơi này đã bị ngân hàng phong tỏa từ lúc Tử tước phá sản. Họ vốn dĩ tính toán cho thuê nơi này, dùng để đền bù nợ nần của Tử tước. Nhưng hiện tại Tử tước đã đi đời nhà ma, ngân hàng cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Trong đại sảnh trang viên, tiểu thư Catherine, tiểu thư Margaret, phu nhân Judith cùng với chồng cô ta, Nam tước Franson đã chờ đợi từ sớm.

Thời điểm Nam tước bước vào đại sảnh, bọn họ đồng loạt đứng dậy. Nam tước Franson lại gần bắt tay với hắn. Phu nhân và các tiểu thư cũng nhún người làm lễ với hắn.

“Thật sự là quá tệ mà, không nghĩ rằng chuyện này sẽ đột ngột xảy ra.” Nam tước Franson nói.

Nam tước Franson là một người đàn ông hói đầu và có bụng bia lớn. Lúc ông ta còn trẻ cũng xem như là đẹp trai phóng khoáng, nhưng qua tuổi ba mươi lại bắt đầu bị hói. Năm ba lăm tuổi ông ta cưới tiểu thư Judith mười sáu tuổi, qua nhiều năm mà hai người chỉ mới sinh một cô con gái. Nghe nói quan hệ của bọn họ vẫn luôn không tốt, Nam tước Franson có rất nhiều tình nhân ở bên ngoài.

Ba vị tiểu thư đều mặc tang phục màu đen, mày ủ mặt ê.

Cô cả Judith trông không tệ lắm, tôi phát hiện cô ta có trang điểm, gương mặt không mang bao nhiêu ưu sầu. Đây là đương nhiên, cái chết của ngài Tử tước chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn đối với cô ta, chung quy cô ta vẫn là một Nam tước phu nhân cao quý.

Nhưng tiểu thư Margaret và Catherine còn chưa lấy chồng thì khác, không nhắc đến Margaret đã bị bôi nhọ danh tiếng, Catherine vẫn còn trẻ tuổi xinh đẹp, lại không còn cha mẹ che chở, hơn nữa gia sản cũng bị mất trắng. Bọn họ chẳng có bất cứ tài sản kế thừa nào cả, trái lại toàn bộ trang sức và quần áo quý giá đều đã đem bán, dùng để trả món nợ mà cha họ vay ngân hàng lúc còn sống. Hiện tại đồ đạc trên người các cô đều là do chị gái cho. Nếu cô chị gái này không quan tâm đến các cô ấy, thì chắc chắn họ sẽ phải lưu lạc đầu đường.

“Tôi có thể nói chuyện với ngài được không?” Franson nói khẽ với nam tước Oscar.

“Xin mời.” Nam tước nói.

Hai người đi vào phòng làm việc, tôi nghĩ nghĩ, rồi bưng khay trà đi theo.

Sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, Nam tước Franson đi thẳng vào vấn đề.

“Đây thật sự là một vấn đề rất khó để mở miệng, nhưng được người trong nhà thỉnh cầu, tôi không thể không mặt dày mày dạn mở miệng. Không biết ngài có ý định cưới một người em họ về làm vợ không?”

Nam tước lắc đầu nói. “Chuyện này tôi đã sớm nói với ngài Tử tước quá cố, tôi không có dự định cưới bất cứ cô em họ nào làm vợ.”

“Tôi biết Margaret rất không thích hợp, nhưng Catherine thì sao? Cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất hiền dịu, cô ấy sở hữu tất cả những đức tính mà các tiểu thư quý tộc nên có.” Nam tước Franson buông tay. “Đương nhiên, cô ấy ngay cả một 1 xu đồ cưới cũng không có, với thân phận và địa vị của ngài hoàn toàn có thể kết hôn với một người phụ nữ cao quý với thật nhiều đồ cưới. Nhưng ngài biết đấy, ngài kế thừa trang viên và tước hiệu của cha cô ấy, vì Chúa, ngài phải xót thương và giúp đỡ cô ấy, cô ấy hẳn sẽ rất cảm kích ngài.”

“Tôi cũng không biết ngài là một người đầy lòng nhiệt tình như vậy.” Nam tước lại cười nói.

Nam tước Franson cũng cười: “Ôi, tôi khiến ngài tức giận rồi phải không?”

“Không có, thưa ngài, tôi chỉ là phi thường kính nể ngài, bởi vì ngài có thể khẩn cầu tôi vì chuyện của người khác.”

“Đừng nói vậy nha!” Ông ta thở dài nói. “Nếu không phải các cô ấy khóc sướt mướt ép buộc tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ làm chuyện khiến người ta khó chịu như vậy. Ngài biết không? Đề nghị của cá nhân tôi chính là, đừng bao giờ lấy chị em cô ta. Nhìn tôi là sẽ biết, đàn ông trước khi kết hôn nhất định phải thận trọng, người vợ không nhất định phải xinh đẹp, nhưng nhất định phải thấu tình đạt lý, cho dù không thể thấu tình đạt lý, cũng không thể đáng sợ như bà phù thuỷ được.”

Ông ta nghĩ nghĩ rồi nói. “Được rồi, tôi sẽ không làm chuyện khiến người khác ghét bỏ vậy đâu, cứ xem như tôi chưa bao giờ mở miệng đi.”

“Hai cô ấy tiêu tiền nhiều lắm sao?” Nam tước hỏi.

“Các cô ấy chẳng tiêu gì cả, bởi vì cô chị gái cũng chẳng cho họ tiền.” Nam tước Franson khinh thường lắc đầu.

“Lúc trước ngài Tử tước mang theo hai cô con gái ông ta đến chỗ chúng tôi tìm nơi nương tựa, thật ra tôi cũng không quan trọng việc bỏ thêm tiền nuôi thêm một vài người, cho nên tôi đã đưa cho vợ tôi một số tiền, để cô ta sắp xếp cho bọn họ. Vợ tôi là một người đàn bà buồn cười, mỗi tháng cô ta đều vắt hết đầu óc hòng lấy được tiền từ tay tôi, cho nên lần này tiền vào tay rồi làm sao có thể đưa cho người khác. Cô ta đưa bọn họ đến ở trong một nông trang ở trang viên, mỗi tháng cho bọn họ mười bảng. Ngẫm lại thì, mười bảng thật ra cũng không ít, có thể giúp một gia đình bình dân ăn uống no đủ cả một năm. Nhưng mà đưa cho những người quý tộc được nuông chiều từ bé thì… Ha ha, quả thật như muốn đuổi những kẻ ăn xin đi mà.”

“Ngài Tử tước oán giận tôi, nói tôi không chịu tiếp tế bọn họ. Tôi lười giải thích với ông ta. Ngay cả con gái của mình còn không nguyện ý nuôi dưỡng thì bọn họ còn oán được ai đây?” Nam tước Franson nói.

Nam tước nghĩ nghĩ rồi nói. “Tôi không thể để cho ngài gánh vác chuyện này một mình, tôi dù sao cũng là anh họ các cô ấy, hơn nữa còn được kế thừa trang viên này. Hai vị tiểu thư cứ ở lại nơi này đi, tôi sẽ phụ trách việc cưới chồng cho các cô ấy, cũng sẽ cho các cô một phần đồ cưới.”

Nam tước Franson sửng sốt một chút, tựa hồ hoàn toàn không nghĩ tới, hắn phấn khởi nói. “Thì ra ngài là một người rộng rãi như vậy, đã giảm bớt rất nhiều rắc rối cho tôi. Cảm ơn ngài vô cùng.”

“Đây là điều mà tôi phải nói, cảm ơn ngài đã chăm sóc gia đình Bruce chúng tôi.”

Sau khi hai quý ngài bàn bạc thống nhất xong thì liền rời khỏi phòng làm việc.

Tôi được yêu cầu dọn dẹp khay trà, cho nên vẫn phải ở lại chỗ này.

Thật ra trước khi nghe cuộc đối thoại của hai người, tôi vẫn có chút do dự.

Tôi đang do dự có nên tiếp tục báo thù hay không, Catherine và Margaret, hai người đã hãm hại tôi trong kiếp trước vẫn còn sống.

Nhưng đến ngày hôm nay, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, chưa nói đến việc các cô ấy vẫn chưa thật sự làm hại tôi, đồng thời, hung thủ giết người duy nhất là tôi đây, chẳng phải vẫn mặt dày ở lại bên cạnh Nam tước mà tôi đã hại chết trong kiếp trước sao? Như vậy tôi có tư cách gì để khiển trách và trả thù người khác đây?

Có lẽ Thượng Đế để Tử tước chết đi như vậy là có nguyên nhân, Thượng Đế không hy vọng đôi tay tôi nhiễm đầy máu tươi, không hy vọng tôi biến thành hung thủ giết người lần thứ hai…

Nếu hai cô ấy không làm hại Nam tước, có lẽ tôi có thể tha thứ cho các cô, giả vờ như chưa có gì xảy ra ở kiếp trước, tựa như Nam tước cũng không biết kiếp trước tôi đã làm chuyện gì với hắn.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa đi vào.

“Owen? Cậu là Owen sao?” Một người đàn ông lớn tuổi kinh ngạc nhìn tôi.

“Ngài Aaron…”

Người mới vào đúng là đại quản gia Aaron của trang viên Momon, khác biệt với dáng vẻ đường hoàng trong quá khứ, ông ta nhìn qua vô cùng nghèo túng. Bộ quần áo đã từng rất tỉ mỉ nay lại rách rưới, ông mặc chiếc áo khoát sứt chỉ, đôi giày da cũ không biết nhặt được từ nơi nào. Nhưng bạn có thể thấy, ông luôn cố gắng giữ cho bản thân mình được chỉnh chu. Áo quần trên người mặc dù rách nát, nhưng lại vô cùng sạch sẽ. Thì ra ông ấy vẫn không rời khỏi nhà Tử tước. Người quản gia này vẫn luôn trung thành và tận tuỵ với bọn họ, cho dù bọn họ nghèo túng thì vẫn không rời bỏ.

“Trông cậu có vẻ rất tốt, tôi cũng an tâm.” Quản gia Aaron thở dài nói. “Sau khi ngài Tử tước phá sản, người hầu ở nơi này đều bị đuổi việc, rất nhiều người đã không còn tin tức.”

“Tôi cho rằng ông cũng đã rời đi…”

“Tôi lớn tuổi rồi, vẫn luôn làm việc ở nơi này từ lúc còn trẻ, sau khi rời đi tôi có năng lực làm cái gì đây?” Quản gia Aaron mang vẻ mặt tang thương nói.

Sau một lúc im lặng, ông bỗng nhiên nhìn về phía tôi, vội vàng hỏi. “Ngài Oscar sẽ lấy một vị tiểu thư làm vợ sao?”

“Có lẽ ngài ấy sẽ không.” Tôi nói.

“Vậy sao…” Ông tiếc nuối nói. “Ngài ấy hẳn nên kết hôn với một tiểu thư, cho dù chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa. Tại sao ngài có thể nhìn con gái bác mình sống trong cảnh nghèo túng chứ?”

So với cảnh ngộ của mình, ông thế nhưng lại quan tâm đến tương lai của hai vị tiểu thư trong nhà hơn.

“Ngài yên tâm đi, Nam tước đã nói hai vị tiểu thư có thể ở lại trang viên này, ngài ấy sẽ gánh vác đồ cưới của hai vị tiểu thư.”

Quản gia Aaron vui mừng nhìn tôi. “Thật vậy sao? Nam tước đồng ý gánh vác đồ cưới của hai vị tiểu thư ư?”

“Đúng vậy, Nam tước tựa hồ đã quyết định như vậy.”

“Như vậy thì tốt quá, ngài Tử tước trên thiên đường cũng có thể yên tâm.” Quản gia Aaron nói. “Cậu không biết ngài Tử tước đã cực khổ biết bao nhiêu đâu. Từ sau khi ngài ấy phá sản, làm việc gì cũng đều không thuận lợi, ngân hàng tới cửa đòi tiền cả ngày, còn có cả du côn đến quấy rối. Bất đắc dĩ ông ấy mới đến nhà tiểu thư Judith, nhưng Nam tước Franson lại chỉ cho ngài một số tiền ít ỏi. Tử tước lại không thể sống xa rượu được, ngài ấy tìm mọi cách để kiếm rượu ở khắp nơi. Cuối cùng sau khi uống nhiều rượu quá, uống nhầm nước lau sàn nhà của người ta…Haiz… Sau đó qua đời…”

Tôi không biết nên nói gì, người mà tôi tâm tâm niệm niệm muốn báo thù, thế nhưng lại chết nhẹ nhàng như vậy…

“Owen, có một việc, tôi muốn hỏi cậu.” Quản gia do dự một chút, nhìn chằm chằm tôi mà nói. “Chuyện ngài Tử tước phá sản, có phải là… có phải là do ngài Nam tước cố ý hãm hại không?”

“Vì sao ngài lại cho là vậy?” Tôi thầm giật mình mà nói.

“Bởi vì mỗi lúc ngài Tử tước uống rượu vẫn luôn lải nhải, gì mà thằng nhóc đó đã hại tôi. Hơn nữa chuyện Tử tước đầu tư là bí mật, nhưng không biết vì sao, chỉ trong một đêm tất cả mọi người đều biết ngài Tử tước phá sản, cho nên không có ai dám cho ngài ấy mượn tiền.”

“Ông phải biết, ngài Nam tước cũng đầu tư năm vạn bảng, cũng mất trắng không còn một xu. Sao ngài ấy có thể dùng chuyện này để hãm hại ngài Tử tước chứ.”

Quản gia Aaron thở dài nói. “Tôi cũng cho là như vậy, nhưng mà Tử tước cùng các tiểu thư…”

“Bọn họ cho rằng là ngài Nam tước cố ý hãm hại bọn họ?”

“Không, không.” Quản gia vội vàng lắc đầu. “Cậu không thể nói như vậy, tôi già rồi, hồ đồ rồi, tôi không nên nói những chuyện này với cậu. Cậu không thể nói chuyện này ra, các tiểu thư còn phải trông cậy vào Nam tước.”

Tôi không khỏi nắm chặt tay, lại gật gật đầu nói. “Tôi sẽ không nói ra đâu, ông yên tâm.”

“Hai vị tiểu thư rất đáng thương. Tôi không thể chăm sóc tốt cho họ. Trước đây cậu cũng nhận ân tình của ngài Tử tước, nếu như có thể trợ giúp các cô ấy, xin cậu đừng khoanh tay đứng nhìn.” Người đàn ông lớn tuổi khẩn cầu.

“Tôi sẽ để ý các cô ấy, nhất định sẽ để ý các cô ấy thật kỹ…” Tôi nói.

Các chủ nhân dùng xong bữa trưa trong im lặng, sau đó cô cả Judith không chờ thêm được nữa mà rời đi trước.

Có lẽ trong mắt cô ta, cho hai đứa em gái một phần đồ cưới là đã hết lòng lắm rồi, cho nên không cần thiết phải tiêu nhiều tiền lên người hai đứa con gái không có tiền đồ. Bởi vì dù sao đi chăng nữa, hôn nhân của họ cũng không có khả năng tốt hơn của cô, có thể gả cho mục sư hoặc luật sư cũng đã tốt lắm rồi.

Hai vị tiểu thư đều mang bộ dáng đáng thương, cho dù là Margaret kiêu ngạo cũng phải khúm núm hơn. Người có ngu xuẩn thế nào đi nữa cũng phải thấy rõ tình thế, hiện tại chỗ dựa duy nhất của các cô chính là Nam tước Oscar. Nếu đắc tội hắn, họ sẽ không còn nhà để về.

Tất cả đồ vật ở trang viên Momon đều bị bán sạch, ở nơi này rất không thuận tiện. Nhưng vì vừa được thừa kế trang viên, Nam tước có trách nhiệm chăm sóc vùng đất và người dân ở vùng đất này. Cho nên hắn trực tiếp hạ lệnh, vận chuyển đồ đạc từ trang viên Delman đến nơi này.

Mấy ngày liên tiếp, trang viên bận rộn ngút trời. Bọn người hầu ra ra vào vào, khuân vác đồ đạc, chỉnh sửa hành trang, tổng vệ sinh toàn bộ trang viên.

Chủ nhân trang viên còn bận rộn hơn, Nam tước Oscar phải lui tới giữa trang viên và Thủ đô, gặp luật sư và người công chứng. Bởi vì việc kế thừa tước vị và đất đai bao gồm rất nhiều thủ tục, chỉ mỗi việc này cũng đã khiến hắn bận đến sứt đầu mẻ trán. Cho nên hắn luôn đi lại vội vàng, rất nhiều người vây xung quanh, tôi cơ hồ không có cơ hội nói với hắn một câu.

Nhưng rất nhanh, có người đến tìm tôi trước một bước.

Hôm nay, tiểu thư Catherine lại chặn đường của tôi trên hành lang.

“Vì sao anh phải giúp Oscar hãm hại chúng tôi? Không phải anh yêu tôi sao! Vì sao anh có thể đối xử với tôi như vậy!”

Catherine phẫn nộ trừng tôi, nước mắt từng giọt lăn dài, thật sự muốn khóc liền khóc mà, cũng không biết cô ta kiếm ấm ức từ đâu ra.

Tôi đứng ở nơi đó, thừa nhận chỉ trích. Những lời cô ta nói không sai, thật sự là tôi khiến cho bọn họ rơi vào tình trạng hiện nay.

Nhưng cô ta đáng thương sao? Vô tội sao?

Tôi không biết, tôi chỉ ra tay trước khi bọn họ hãm hại tôi mà thôi, tôi có làm gì sai sao?

Nếu tôi không ra tay, họ sẽ hại chết Nam tước, nói không chừng còn hãm hại tôi một lần nữa.

Nhưng mà… Tôi còn muốn tiếp tục sao? Tử tước đã chết, chuyện về chiếc hộp Nam tước cũng biết, Catherine và Margaret không đủ khả năng làm tôi sợ hãi, như vậy tôi còn muốn tiếp tục báo thù sao?

Nếu tay tôi nhiễm máu tươi, chẳng phải cũng biến thành tội nhân ư… Hơn nữa tôi lại dựa vào cái gì để phán xét tội ác của bọn họ đây? Nếu tôi có thể phán xét tội lỗi, có phải tôi nên phán xét chính mình trước? Tôi cũng là hung thủ giết người…

Nghĩ đến đây, tôi đưa ra một quyết định…

Tôi ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp đang khóc lóc thảm thiết…

Nếu cô ta không làm chuyện ác nữa, vậy thì tôi sẽ tha thứ cho cô ta, xem như kiếp trước chỉ là một cơn ác mộng, cho rằng cô ta chưa từng làm gì cả. Xem như bọn họ chưa từng hại Nam tước, không hề hãm hại tôi, mà tôi… Tôi cũng có thể giả vờ như mình chưa bao giờ làm chuyện xấu, chưa bao giờ là hung thủ giết người.

“Tôi biết tôi nói cái gì cũng đều vô ích, bởi vì chính tôi đã nói cho ngài Tử tước biết về việc đầu tư, nhưng mà tôi… tôi thật sự không biết đầu tư sẽ thất bại, ngài Nam tước cũng đầu tư năm vạn bảng, đây là sự thật, hoàn toàn chính xác!”

Tôi áy náy mà cúi đầu, như một người đàn ông đã làm sai chuyện với người bề trên, cho nên không dám ngẩng đầu.

“Tôi không tin! Có phải anh đã nói cho Oscar về việc chúng tôi muốn lấy trộm chiếc hộp? Cho nên hắn mới trả thù chúng tôi! Chẳng những hại chúng tôi phá sản, còn lan truyền tin tức chúng tôi không có tiền cho mọi người đều biết, vì vậy rốt cuộc không có ai cho chúng tôi mượn tiền!” Cô ta cuồng loạn khóc to.

“Tôi không có, tôi sự thật không có.” Tôi vội vàng nói.

“Vậy tại sao hắn lại đuổi anh đi, và vì sao anh lại trở về! Có phải là anh đã tố giác về việc trộm chiếc hộp, cho nên mới có thể trở về?” Catherine trừng đến đỏ bừng ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt kia như một con sói hoang đói khát, đang nhìn chằm chằm thiên địch của mình.

“Không phải là hắn đuổi tôi đi, mà là tôi buộc phải tự mình rời khỏi hắn, bởi vì… bởi vì…” Tôi lộ ra biểu tình thống khổ và chần chờ. “Bởi vì hắn có tâm tư dơ bẩn với tôi…”

Tôi vừa thốt lên, Catherine lập tức sửng sốt. Tôi nghĩ cô ta cũng không nghĩ tới nguyên nhân này. Bởi vì cô ta hoàn toàn hoài nghi tôi, chỉ có lý do này mới hoàn hảo, cũng khiến cô ta mất cảnh giác.

“Tôi không hy vọng phải phát triển quan hệ đó với hắn, cho nên mới chủ động rời đi. Nhưng mà hắn không chịu buông tha tôi, nên đã tìm tôi trở về.” Tôi mang vẻ mặt sỉ nhục nói.

“A, trời ạ, ôi, Owen, tôi đã hiểu lầm anh.” Sắc mặt Catherine thay đổi trong nháy mắt, tràn ngập thương hại cùng bi thương. Cô ta chảy nước mắt nói. “Tôi không nghĩ rằng… Không nghĩ rằng anh sẽ gặp phải sự sỉ nhục này! Hắn thật quá đáng, quả thực là đồ ma quỷ!”

“Không, ngài Nam cũng không có ép buộc tôi. Hắn bảo rằng sẽ chẳng làm gì tôi cả, còn nói xin lỗi với tôi, chỉ hy vọng tôi bỏ qua, tiếp tục làm việc ở trang viên.”

“Không!” Catherine sắc bén nói. “Anh đã bị hắn lừa! Hắn là đồ ác ôn! Là một tên ma quỷ! Hắn là đồ dơ bẩn hạ lưu! Nếu anh ở lại, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn thương tổn! Tôi cho anh biết, anh còn nhớ Simon không? Anh ta bị treo cổ bởi tội ăn cắp, nhưng tôi biết anh ta vô tội. Nhất định anh ta đã bị ép buộc, vì anh ta không chấp nhận nên mới bị trả thù. Tôi không hi vọng anh phải chịu hậu quả giống anh ta!”

Tôi cúi đầu, không muốn để cô ta nhìn vào mắt tôi. Simon đã chết rồi sao? Bởi vì gia đình cô đã lừa hắn đi trộm chiếc hộp của ngài Nam tước!

“Sẽ không, Nam tước không phải là người như vậy, hắn là người tốt…” Tôi thấp giọng nói. “Có lẽ cô đã hiểu lầm rồi…”

“Tôi sẽ không hiểu lầm! Hắn hại cả nhà tôi! Hắn nhận được tước vị và đất đai của cha tôi, kết quả lại đối xử với chúng tôi như ăn mày, chỉ cho chúng tôi năm trăm bảng đồ cưới, hắn…” Catherine im lặng, khóc nức nở và bổ nhào vào ngực tôi.

“Tôi không quan tâm đến tiền nhiều hay ích, chỉ cần được ở bên người tôi thích, thì tôi làm người hầu nữ cũng được. Nhưng mà tôi không cam lòng, tôi không cam lòng khi ở trước kẻ thù hại chết cha mẹ, tôi lại không thể làm được gì, huhuhu… Anh phải giúp tôi, giúp tôi…”

“Tôi… Tôi có thể làm gì cho cô đây?”

Catherine mãnh liệt ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm tôi. “Giúp tôi lấy chiếc hộp kia.”

“Chiếc hộp kia.” Tôi do dự hỏi. “Nhưng… Không phải cô đã nói, đó chẳng qua chỉ là một chiếc hộp vô giá trị sao? Nó có thể giúp cô làm được gì đây?”

Catherine lau nước mắt, ánh mắt chuyển chuyển. “Tôi cũng không biết, nhưng cha tôi đã từng nói, chiếc hộp kia có thể khống chế Oscar. Anh phải giúp tôi. Không phải anh yêu tôi sao? Anh hãy giúp tôi lần này đi, chỉ cần trả thù được cho cha mẹ, tôi sẽ đi theo anh, làm vợ của anh. Tôi không quan tâm anh có tiền hay không, không quan tâm anh chỉ là người bình thường, bởi vì tôi yêu anh!”

Những lời này thật sự cảm động sâu sắc khôn cùng, người có tâm địa sắt đá hẳn cũng sẽ cảm động.

Tôi đương nhiên cũng không thể ngoại lệ.

Tôi nâng cằm cô ta lên, lau nước mắt, sau đó thấp giọng nói bên tai cô ta. “Được… Tôi đáp ứng em… Tôi sẽ cho em được toại nguyện…”

“Owen… Owen…” Cô ta ôm chặt thắt lưng tôi, cọ lui cọ tới trong ngực tôi như con mèo nhỏ.

“Chiều nay Nam tước sẽ khởi hành đến Thủ đô, đến lúc đó tôi sẽ nhắn tin cho em. Em đến chuồng ngựa chờ tôi. Sau khi tôi trộm được đồ, sẽ mang một chiếc xe ngựa đến đưa em đi.” Tôi vuốt ve lưng cô ta rồi nói. “Nhớ kỹ dẫn cả Margaret theo, bảo rằng hai người muốn ra ngoài mua đồ.”

“Quyết định vậy đi.” Cô ta gật gật đầu, sau đó nhấc váy lặng lẽ rời đi.

Sau khi cô ta rời đi, tôi vẫn đứng yên tại chỗ thật lâu, thật lâu.

Thẳng đến khi có người hầu nói cho tôi biết, mẹ của ngài Nam tước, phu nhân Alice đã tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.