Người Hầu Của Ma Cà Rồng

Chương 91: 91: Giúp Đỡ




Đám khón kiếp!

Hiểu Tâm nghiến răng mà chửi tục.

Cả nhà gã vừa đi không bao lâu thì đám ma cà rồng cùng với ma sói đã từ đâu không biết xuất hiện.

Rõ ràng là đã giăng ra kết giới vậy mà đám người này vẫn phá được.

Điều đóp cho thấy kẻ đứng sau không ai khác là gã đàn ông họ Triệu.

- Thiếu gia, ngài bảo vệ A Hạo đi! Chúng tôi sẽ giải quyết đám này!

Bác Hà cùng những người giúp việc trong nhà đồng loạt lao về phía kẻ địch.

Bọn họ vốn dĩ đều là ma cà rồng và ma cà rồng lai bị vứt bỏ được nhà họ Hiểu thu nhận.

Do đó dù có thế nào họ cũng sẵn sàng hy sinh mạng sống vì người nhà họ Hiểu.

- Tôi không phải kẻ thất bại như vậy!

Hiểu Tâm vốn biết ý tốt của mọi người nhưng gã vốn bản tính đã ăn sâu vào máu.

Do đó làm sao có thể trơ mắt nhìn người khác vì mình bỏ mạng?

- Yên tâm đi, dù có thế nào tôi cũng không để bọn chúng động đến một cọng tóc của tên nhóc kia đâu!

Kế đó, Hiểu Tâm hung hãn lao lên.

Nhanh như cắt.

Một kẻ đã bị hắn siết chặt lấy cổ.

Rắc một tiếng.

Đầu của tên đó liền bị bẻ ngược, lắp tức trợn tròn mắt mà ngã lăn xuống đất.

Dù vậy, trận chiến vẫn không có hồi kết.

Dẫu cho sức lực của mọi người không yếu nhưng phía bên địch lại đông hơn gấp bội.

Vì thế phút chốc liền xảy ra sơ xuất.

Khiến cho một vài tên tìm được cơ hội mà chạy về phía cầu thang.

- Mẹ kiếp!

Hiểu Tâm chửi thế một tiếng.

Sau đó vung chân đá bay kẻ cản đường trước mặt.

Gã như phát điên mà muốn lao đến những kẻ kia nhưng lại bị thêm vài kẻ khác cản trở.

Cũng là lúc này, phút chốc một cánh cửa sổ bị bể nát.

Một thanh niên mặc áo choàng đen phút chốc xuất hiện.

Người này không rõ là địch hay thù.

Chỉ biết cậu ta cản lại những kẻ có ý đồ xông lên lầu kia.

Sau đó lạnh giọng cảnh cáo.

- Cha nuôi có lệnh, các người lập tức trở về!

Giọng nói này có thể nghe ra là nam.

Chưa kể dáng dấp này có chút quen mắt.

Đám thuộc hạ vốn còn đang không ngừng vung tay vung chân.

Phút chốc liền bất động tất cả.

Mà mấy người giúp việc trong nhà cũng vội vã đỡ lấy những người bên phe mình bị thương mà cầm máu.

- Nhưng không phải chủ nhân..

Một kẻ định lên tiếng thì đã bị người kia trừng mắt đe dọa.

- Ta là con nuôi của ông ấy! Các người không tin ta?

Mấy kẻ đó thoáng chần chừ.

Sau đó đưa mắt nhìn nhau.

Tuy rằng Triệu Kha không phải được chủ nhân hết mực yêu thương chiều chuộng.

Nhưng mà dẫu sao thân phận cũng khác biệt bọn họ.

Vả lại, Triệu Kha trước giờ luôn trung thành với Triệu Quốc Khải, không có lý gì mà cậu ta lại phản bội cả.

Ngoài ra ai cũng dễ dàng thấy được.

Triệu Quốc Khải chủ nhân của họ vốn là tín ngưỡng, là thần trong lòng của Triệu Kha.

Do đó, bọn họ chỉ thoáng bất động.

Sau đó liền lập tức đưa ra quyết định.

Đoàn người vốn chừng khoảng năm mươi mấy người phút chốc rút cạn.

Để lại một mình Triệu Kha đứng đối diện với Hiểu Tâm đang âm trầm nhìn mình.

- Là ngươi?

Hiểu Tâm lạnh giọng hói một câu không đầu không đuôi.

Nhưng mà Triệu Kha lại vô cùng rõ là gã ta đang muốn hỏi gì.

Ý của gã, cậu ta có phải kẻ lần trước đã tấn công gã và Mạnh Hạo hay không.

Nhưng mà Triệu Kha nào có tâm tư để ý gã.

Cậu ta nâng mắt.

Nhàn nhạt nhìn Hiểu Tâm nói.

- Mau rời khỏi đây, nếu không các người sẽ không ổn!

- Tại sao bọn ta phải tin ngươi?

Hiểu Tâm cau mày không cho là đúng.

Người này vốn cũng được xem là kẻ địch của bọn họ.

Do đó làm sao bọn họ có thể tin tưởng lời cậu ta nói?

Mà Triệu Kha dường như cũng hiểu rõ vấn đề này.

Nhưng cậu ta vẫn một mực giữ thái độ lãnh đạm như cũ.

Sau đó không mặn không nhạt mà nói.

- Nếu các ngươi không đi thì chút nữa bọn họ sẽ quay lại.

Chưa kể sẽ đông hơn ban nãy! Nếu ngươi muốn cậu nhóc ở trên kia bị bắt đi thì cứ việc!

Lời này may ra đã đánh vào nỗi lo của Hiểu Tâm.

Tuy không chắc người này nói thật hay giả nhưng thật sự chỗ này vốn đã không còn ở được.

Do đó Hiểu Tâm nhìn về phía bác Hà và những người làm của nhà mình mà nói.

- Mọi người cũng tản ra đi! Tạm thời chúng ta phải rời đi đã!

Tuy mọi người có chút không đồng ý nhưng họ cũng hiểu chính mình đang bị thương không nhẹ.

Do đó nếu cố chấp muốn bảo vệ gã và y có khi lại gây ra phiền phức.

Vì thế họ cắn răng.

Nhìn Hiểu Tâm rồi mấp máy môi nói câu "cậu chủ phải cẩn thận" rồi nhanh chóng rời đi.

Nếu đám người đó quay lại.

Bọn họ sẽ tự lấy mình làm mồi nhử.

Giúp cho Hiểu Tâm và Mạnh Hạo trốn thoát!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.