Người Hầu Của Ma Cà Rồng

Chương 57: 57: Trường Quay Lâm An




Anh giở trò trong đơn xin nghỉ của tôi!

Hiểu Duệ đập hai tay lên bàn mà lớn giọng nói.

Cái thái độ này có chút nào là nên có với cấp trên của mình đâu chứ?

- Đơn là chính tay cậu viết, người nộp cũng chính là cậu.

Vậy xin hỏi làm sao tôi có thể giở trò được đây?

Mạc Khang Lâm điềm tĩnh nhìn người đối diện.

Người này có vẻ ngoài đọa mạo, trông có khí chất vừa lịch sự vừa nhã nhặn.

Gương mặt góc cạnh với đôi mắt vàng nhạt sắc bén tựa như loài chim ưng khiến người khác không khỏi bị đắm chìm và trầm mê vào đó.

Nhưng mà đó là với người khác thôi.

Chứ Hiểu Duệ hiện tại chỉ muốn xông lên sống chết với người kia một trận.

- Hừ! Nhiệm vụ?

Hiểu Duệ thừa biết bản thân không nói lại nên cũng lười lên tiếng.

Thật ra thì đơn do chính anh viết.

Bây giờ anh có còn muốn cãi thì được ích gì đâu chứ? Thôi vậy, làm xong nhiệm vụ cho sớm mới là khỏe.

Đôi co với tên khốn này có nước già đi thêm chục tuổi.

- Đây mới là thái độ cần có!

Mạc Khang Lâm cười nhẹ nhưng vào mắt của Hiểu Duệ thì y như rằng tên kia đang trêu tức mình.

Cười cười cái beep!

- Nhiệm vụ này hợp với cậu! Đây!

Mạc Khang Lâm đưa tờ giấy ra trước mặt Hiểu Duệ.

Anh cũng khá là tò mò nên đưa mắt nhìn thì liền không nhịn được mà bất ngờ.

- Trường quay Lâm An?

Đây không phải chỗ A Cường và thằng nhóc kia đóng phim sao.

- Ừ! Đúng là vậy! Dạo gần đây trong đó rất loạn! Tuy là không đến mức chết người nhưng diễn viên thường hay bị dọa sợ! Chưa kể em trai của cậu là Vương ảnh đế nghe nói cũng tiếp tục chuẩn bị làm tiếp các cảnh quay đúng không? Nói không chừng mục tiêu tiếp theo là cậu ấy!

Mạc Khang Lâm gõ gõ ngón tay xuống bàn.

Vẻ mặt bình thản nhìn nhất cử nhất động của Hiểu Duệ.

- Lần này chỉ mình tôi đi thôi sao?

Hiểu Duệ cau mày rồi nói.

Vừa mới trở về đã có chuyện.

Mà lần này còn liên quan trực tiếp đến Hiểu Vương.

Là trùng hợp thôi có phải hay không?

- Không, lần này tôi đi chung với cậu!

Mạc Khang Lâm đứng lên.

Sau đó lấy cái khoác mặc lên người.

Một bộ nghiêm túc, chỉnh tề khiến Hiểu Duệ càng thêm phần ngứa mắt.

Nhìn anh ta chỗ nào cũng khó ưa vãi ra! Mô phật, cũng may là hồi đó không chơi ngu mà tán tỉnh anh ta, nếu không chắc bây giờ mình nhảy sông chết quá!

Hiểu Duệ thầm cảm thán sự thông minh đột xuất của chính mình trong quá khứ.

Mà nói chứ ai bảo hôi đó anh tưởng người ta là bot nên cứ thường hay cà lơ phất phơ.

Ấy vậy mà sau cùng cái người bị gạ không đỏ mặt tía tai mà ngược lại kẻ đi gạ là anh lại nhục muốn đội quần.

Quá khứ đó xin hãy chôn sâu trong hồi ức! Quá khứ đó làm ơn đừng bị ai phát hiện! Ở đời ai cũng phải có sai lầm! Có sai lầm thì mới trưởng thành! Ông bà tổ tiên làm ơn chôn luôn giùm đứa cháu này cái quá khứ nhục nhã đó!

- Cậu tính làm tượng à? Không đi?

Mạc Khang Lâm vừa mở cửa phòng của mình thì vẫn thấy Hiểu Duệ đang lơ tơ mơ nghĩ gì đó liền không khỏi lên giọng trêu chọc.

Nói thật thì thời gian Hiểu Duệ nghỉ phép chả có ai cùng anh ta đấu khẩu cả.

Cho nên bây giờ liền không nhịn được mà muốn nghe chửi ấy mà.

- Nói chuyện đàng hoàng thì anh sẽ chết!

Quả nhiên Hiểu Duệ vẫn là Hiểu Duệ.

Dù có không lợi thế vẫn nhất định phải trả cả vốn lẫn lời cho người ta!

"Thật là....sao thằng nhóc như cậu có thể trông đáng yêu như vậy chứ?"

Mạc Khang Lâm đứng đằng sau nhìn Hiểu Duệ ưỡn lưng đi một mạch không thèm đếm xỉa đến mình.

Ấy thế mà khóe môi của tên sếp vốn lạnh lùng nào đó lại đang treo một nụ cười?

Tôi thật sự muốn hỏi, có phải thế giới này điên hết rồi không????

................

Phim trường Lâm An...

- Cuối cùng hai người cũng trở về rồi!

Hạo Dương vừa nhìn thấy Hiểu Vương cùng Mạnh Cường bước xuống xe liền vui vẻ chạy lại hớn hở.

Mà sao có cái gì là lạ nha!

Hạo Dương xoa cằm nhìn hai người từ đầu đến chân sau đó liền phát giác ngay hai bàn tay đang nắm chặt của hai người liền nghệch mặt như hiểu ra gì đó.

- Hai người quen nhau hả? Đã công...ưm...

Chưa kịp để Hạo Dương nói xong thì Mộ Tuyết đằng sau đã thay trời hành đạo mà bịt miệng tên ồn ào nào đó lại.

Anh ta có phải là biên kịch không vậy? Không phải biên kịch điều rất trầm tĩnh hay sao? Định la làng cho nguyên khu này biết à?

- Anh Cường, anh Vương!

Mộ Tuyết vui vẻ chào hỏi hai người.

Hôm qua cậu bạn thân của cô là Mạnh Hạo vừa trở về còn định rủ y đi chơi thì chợt nhớ ra còn cảnh phim phải quay.

Do đó chỉ có thể nuối tiếc mà thôi.

Ấy mà không sao, quay phim xong xin qua chơi một chút chắc là sẽ không bị đuổi đâu ha?

- Ưm..ưm...

Hạo Dương bị người sau lưng hành hung liền vùng vẫy muốn thoát ra ngoài.

Con gái con đứa gì đâu mà sức như con trai vậy! Anh ta đúng là khùng rồi mới cho rằng Mộ Tuyết là bản sao của nhân vật nữ chính do bản thân biên soạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.