Người Giám Hộ Không Thể Cưỡng Lại

Chương 10: Ghen tỵ




Lý Hướng Tuệ nhìn bóng lưng rời đi, ánh mắt căm ghét không thể giấu nổi, bàn tay siết chặt lại,hai người bạn cạnh cô ta cũng không tốt hơn là mấy. Ghen tỵ, ganh ghét có đủ.

Lý Hướng Tuệ thừ hiểu Lý gia bì sao mà phát triển vượt bậc, chẳng phải chỉ trò chuyện của mấy lão già đứng đầu Lý gia được dịp ngồi cùng bàn với người đứng đầu của Trần gia sao, tuy rằng đồn đoán bên ngoài Cô Lý Hướng Tuệ đuicwj gia chủ họ Trần xem xét nhưng chuyện đâu dễ dàng như vậy, lão già họ Lý cũng là ông nội cô thừa dịp được gặp mặt gua chủ họ Trần ý định giới thiệu cô cho Trần Đình Hạo nhưng đến cả để lời nói lọt cào tai cũng không được, khi ra ngoài lại đồn đoán có mối liên kết cũng vì vậy mà hợp tác dựa vào hơi của Trần Gia mà tăng lên đáng kể, các doanh số không ngừng tăng còn có thể nói là ' vùn vụt '.

Nếu mọi lời đồn đều là thật thì đừng nói là ở Đế Đô mà còn vươn ra các tỉnh thành lân cận nói xa hơn thì hợp tác quốc tế, Lý Hướng Tuệ này nhất định muốn.

Nghĩ đến ngày đó không thể khonho quên khuôn mặt sắc lạnh của Trần Đình Hạo, cô ngồi chung bàn với hắn chăm chú nhìn từng hành động nhỏ tinh tế nhã nhặn không một động tác dư thừ, cô ta cũng cố bắt chuyện nhưng đến cả ánh mắt cũng không đoái hoài đến cô, nhưng cô muốn hắn, một người hoàn hảo đẹp trai như hắn, quyền và tiền nhiều vô kể người phụ nữ nào lại ngu ngốc không muốn chứ.

Còn Lâm Nha Khiết không biết kaf có quan hệ gì với Trần Đình Hạo nhưng cũng hòng tiếp xúc với Trần Đình Hạo.

Lâm Nha Khiết đi cánh một khoảng, thiếu nữ đang loay hoay nhìn ngó xung quanh tìm ai đó, cô chỉ biết cười đi đến, đạt tay lên vai cô gái đó từ phía sau.

- Cậu để tôi một mình đến trước, thật không có lương tâm.

Giang Ấn Nhi có chút giật mình, soay ngang sang nhìn cô gái trước mắt vui mùng tìm được người ôm lấy.

- Ôi... mình xin lỗi, có chút việc mình đến muộn cậu không trách mình chứ.

Lâm Nha Khiết đưa tay lên búng trán Giang Ấn Nhi một cái rồi lười biến trả lời.

- Mình có điên mới giận vì chuyện đó.

- Mà cậu đến bữa tiệc này làm gì, chán chết.

Giang Ấn Nhi cười tươi, cô nhanh nhảu kéo Lâm Nha Khiết ngồi vào hàng ghế đầu trước mặt đại sảnh lớn.

- Hôm nay nghe nói hội học sinh mời Dương Nghệ hát đó.

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

Lâm Nha Khiết nhìn cô bạn đang háo hức, thật chỉ có vậy, Dương Nghệ trong lời nói của cô gái này chính là một thần tượng trẻ của Đế Đô mới nổi, hắn cũng chính là đàn anh khoá trên nhưng đã ra trường vài năm, giờ về trường biểu diễn cho đàn em, nhưng nói cho quá thì chũng là một thiếu gia không muốn thừ kế sản nghiệp thôi mà.

- Mình biết trước sẽ không đến.

Lâm Nha Khiết không vui vẻ gì, chán nản tựa lưng xướng ghế nghỉ ngơi, Giang Ấn Nhi buồn chán người bạn này, chỉ biết lười biến không hoạt đọng gì vui vẻ, nhưng kệ đi có người ngồi chung không buồn là được rồi.

Xem biểu diễn xong cũng được một tiếng sau, nhạt nhẽo không muốt nổi, thật sự nhàm chán nhưng hình như Giang Ấn Nhi rất vui khi gặp thần tượng, đến khi tiết mục kết thúc còn đợi sau khán đài xin chữ kí.

Trong lúc đợi âm thanh quen thuộc có chút chua chát đi đến, Lâm Nga Khiết nghe được cũng mệt mỏi không thích hiện rõ.

- Lại gặp mặt rồi, đến cả việc tầm thường này cũng làm, Lâm gia suy sụp lắm rồi.

Liễu Yên ngứa ngáy miệng hình như gặp cô không nói là không được hay sao.

- Liễu tiểu thư tôi có thù với Liểu gia các người đấy à, hình như tôi nhớ Lâm gia cũng có cướp cơm của Liễu Gia đâu.

Lâm Nha Khiết đưa mắt nhìn Giang Ấn Nhi đang nói chuyện với Dương Nghệ phía trước, đội cô nhóc đó liền trở về là được rồi.

- Lâm Nha Khiết cô đừng có mà lên mặt, không phải cô cao quý gì mà cũng đòi dán lên người Trần Tổng, cô không biết rằng Lý Gia và Trần Gia đang bàn chuyện của Hướng Tuệ và Trần Tổng, vậy mà còn đeo bám Trần Tổng, đưa đi đón rước loại người như thất thế như cô.

Lâm Nha Khiết khi này mới nhận ra, cuối cùng cũng lòi đuôi cáo ra, cũng chẳng qua là chuyện của Trần Đình Hạo. Trong lòng Lâm Nha Khiết thầm mắng hắn, lôi kéo ong bướm giờ bị vâylaij vì đi xe với hắn thôi, vậy nếu biết được cô và hắn quan hệ gì chắc không chỉ dừng lại ở việc quáy rầy cô bằng lời nói đâu nhỉ, nhưng nếu chỉ nói thì cô cũng làm được.

- Tôi mặc kệ đó thì sao Lý Gia hay Trần Gia tôi không quan tâm, tôi đi với Trần Đình Hạo mắc mớ gì đến cô mà nói tôi hả.

- Đừng nói vì lấy lòng Lý Hướng Tuệ mà cô đi sủa bậy nha, Liễu Gia các người tốt nhất bám cho chặt Lý gia đừng có mà ba hoa Lâm gia này Lâm gia nọ... phiền chết đi được.

Nói xong cũng không để cho cô ta nói lại lập tức xoay người rời đi, Giang Ấn Nhi đang nói chuyện thì bị kéo đi không hay.

- Ấn Nhi có chuyện xin phép đi trước.

Lâm Nha khiết kéo cô bạn rời đi, bực bội ghê, biết thế ở nhà còn hơn.

- Nha Khiết được rồi được rồi, cậu thả mình ra...

Giang Ấn Nhi được thả ra xoa tay nơi cô bị kéo, người bạn này thật mạnh bạo mà.

- Thỉnh thoảng mới có cơ hội ghặp thần tượng cậu lại phá đán, mình giận cậu luôn.

Lâm Nha Khiết không mấy quan tâm, từ trong túi rút điện thoại ra gọi điện.

- Anh đến đón tôi đi....

- Ừm xong rồi.

Giang Ấn Nhi hiếu kì nghe xem bên dây là ai nhưng chưa kịp nghe đã cúp máy, cô bám láy cánh tay Lâm Nha Khiết cười gian.

- Ai vậy...

Lâm Nha Khiết ánh mắt nhàn nhạt nhìn Giang Ấn Nhi không trả lời, cô khoanh tay đứng bên ngoài đợi xe.

- Cậu đừng nói là người đàn ông đó...

- Cậu nghĩ đúng rồi đó.

Lâm Nha Khiết không dấu diếm, cô rảnh tay cầm điện thoại lướt lung tung, Giang Ấn Nhi kinh ngạc, ruốc cuộc là Trần Đình Hạo là ai mà trong lời nói của Nha Khiết trông bình thường như không vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.