Người Em Yêu

Chương 27: Còn đau lắm không ?




Tịch Triết luôn có cảm giác mình bị một câu ‘người nhà’ của Triều Vũ cho vào bẫy. Tại sao anh lại đồng ý cùng cô đi đánh người, nhưng bây giờ nếu đã lâm trận mà lùi bước thì quả là quá mất mặt .

Năm giờ chiều, anh bước vào tòa nhà Thư Hợp, gặp mặt Triều Vũ cùng Ninh San.

Hôm nay hai người cũng xin phép về sớm, có vẻ hai cô khá quyết tâm muốn cho tên đàn ông phụ bạc một bài học.

Triều Vũ đưa cây gậy gỗ dài nửa mét cho anh rồi dặn dò: “Lão Tần cũng khá to cao, đến lúc đó chúng ta sẽ ra tay bất ngờ.”

Tịch Triết cảm thấy mình bị coi thường , anh bĩu môi: “Tôi không muốn ném đá giấu tay như thế.”

Ninh San có chút xấu hổ: “Tịch Triết, đã làm phiền cậu rồi.” Hai mắt cô đỏ hồng, rõ ràng là vì khóc quá nhiều .

Tịch Triết thầm nghĩ trong lòng, mình chia tay với mấy cô rồi nhưng không có cô nào tới đánh mình, cũng coi như là số hên.

Triều Vũ nhìn đồng hồ: “Hiện giờ là 5h10′, công ty lão Tần khoảng sáu rưỡi sẽ tan làm, để tôi gọi điện cho anh ta, hẹn anh ta xuống đây. Hai người phải chuẩn bị thật kỹ càng đấy.”

Tịch Triết hỏi: “Cậu chắc chắn hắn ta sẽ ra chứ?”

Triều Vũ: “Lão Tần vốn thích sĩ diện, nếu như anh ta không xuống, tôi sẽ nói mình lên tận đó tìm anh ta.” Cô đưa mắt nhìn Ninh San, “Mày phải nghĩ cho kỹ, sau trận đánh hôm nay, mày và anh ta thật sự sẽ không quay lại được nữa.” Là bạn bè, cô không hi vọng bạn mình bị bắt nạt, nhưng lại muốn giúp cô đưa ra quyết định cuối cùng.

Ninh San nở nụ cười lạnh lùng: “Mẹ anh ta đã từng nói với tao, nhà tao nghèo hèn, nói tao là “kẻ địa phương” thì tao biết tao và anh ta không còn hi vọng gì nữa rồi.”

Tịch Triết ngẩn người “kẻ địa phương” là cách ám chỉ của người Ninh Thành, vô cùng khinh miệt. Anh xoa mũi một cái, chẳng biết phải nói gì. Chỉ là không ngờ ở thời này rồi, còn có người ăn nói chợ búa như thế.

Triều Vũ nắm chặt tay cô, “Vậy tao gọi điện đây.”

Lão Tần nghe điện thoại: “Triều Vũ à?”

Triều Vũ chửi ầm lên: “Lão Tần, anh có còn là con người không, cả nhà anh định bắt nạt Ninh San đúng không ?…”

Lão Tần đau đầu: “Tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho Ninh San hiểu.”

“Giải thích? Anh định giải thích thế nào? Mẹ anh đã tới tận cửa bắt cô ấy phải chia tay với anh đấy”

“Ninh San có ở cạnh cô không, nhờ cô đưa máy cho cô ấy.”

“Anh muốn nói chuyện với cậu ấy đúng không, được, chúng tôi đang ở ngay dưới tòa nhà làm việc của anh, anh xuống đi.”

Lão Tần im lặng mấy giây mới nói: “Được, tôi sẽ xuống ngay bây giờ.”

Triều Vũ cúp điện thoại, hai người kia đều nhìn cô, tay cô cũng đang run lên.

Tịch Triết có chút lo lắng cho anh trai mình, với tính cách này của Triều Vũ quả thực không thể chấp nhận một hạt sạn nào. Anh phải nhắc khéo anh hai mình, phải bảo trọng.

Mười phút sau, lão Tần đi xuống. Lão Tần nhìn ngoài thì sáng sủa, vóc dáng không phải kiểu cao to cho lắm, nhưng lại rất biết chăm sóc quan tâm đến người khác. Trước đây khi theo đuổi Ninh San, chính là vì tính cách đó, Ninh San mới chịu đồng ý hẹn hò với anh ta.

Hắn đi tới, nhìn Ninh San: “Chúng ta sang quán cà phê nói chuyện đi.”

Ninh San nở nụ cười trào phúng bên môi: “Chúng ta còn gì cần nói sao? Tần Châu, hôm nay tôi tới gặp anh chính là muốn nói cho anh biết, chúng ta kết thúc rồi. Chúc mẹ anh sẽ tìm được người con dâu hợp ý bà ta, tôi không xứng với nhà họ Tần các anh.” Nói xong, cô vươn tay tát anh một cái thật mạnh.

“Tự nhiên em nổi điên với tôi!” Lão Tần quát.

Lần đầu tiên Ninh San quát anh: “Mẹ anh mới là người bị chó tha mất nhân tâm, tôi coi mẹ anh là bậc trưởng bối, tôi không thể làm gì bà ta. Nhưng giờ thì tôi trả lại nó cho anh.”

Triều Vũ một tay kéo Ninh San ra sau lưng mình che chở, nhìn Tịch Triết chớp mắt.

Tịch Triết không nói nhiều liền động thủ, một tay anh nắm chặt cổ áo lão Tần .”Hôm nay tôi sẽ mở to mắt, nhìn xem kẻ bắt nạt cô ấy là ai?”

Tần Châu chịu mấy cú đấm của anh, khóe miệng bị đánh đến rỉ cả máu. Hắn căm tức nhìn bọn họ: “Ninh San! Thật sư là tôi mù nên mới yêu cô mấy năm qua.”

Cổ họng Ninh San nghẹn ngào : “Con mẹ nó, chính vì tôi mù mới đồng ý yêu anh, anh đâu có ý muốn kết hôn với tôi đâu. Anh còn giấu tôi chuyện đi xem mặt, anh còn là con người nữa không?”

Triều Vũ mờ mịt, cô thật sự không ngờ là còn chuyện này nữa.

Tịch Triết mặt đầy khinh bỉ, sức lực trên tay ngày càng mạnh hơn.

Lão Tần một tay nắm chặt tay anh: “Được, mấy người muốn đánh nhau phải không? Tôi sẽ hầu.”

Tịch Triết bị hắn giữ chặt tay thì bắt đầu động chân. Sau mấy cú đá liên tục, Tần Châu đành phải buông tay anh ra.

Triều Vũ cầm cây gậy gỗ vung một cái, đánh mạnh lên lưng hắn mấy cái.

Tần Châu bị đau, tâm cũng lạnh tới cực điểm. Hắn không nhịn nhục nữa, nắm đấm hướng thẳng về phía Tịch Triết, ngày thường hắn vốn hay tập thể hình, tế bào vận động khá mạnh. Lần này hắn dùng hết sức đá một cái thật mạnh vào bụng Tịch Triết.

Cú đạp này vừa mạnh vừa chuẩn, Tịch Triết chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cứ rung hết cả lên. Đau đến mức không cọ quậy người được.

Tần Châu không thể động tay với phụ nữ nên toàn bộ cơn giận đều trút hết xuống người Tịch Triết.

Ninh San tiến tới giữ tay Tần Châu, “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa —— “

Tần Châu đẩy cô một cái: “Hai cô xem mình đã dẫn ai tới.”

Tịch Triết bất lực đánh trả, hiện giờ anh chỉ cảm thấy mặt mũi cũng bị vứt hết ở nhà rồi.

Bọn họ đánh nhau bên này gây ra động tĩnh lớn, đã có người báo cho cảnh sát, cảnh sát liền vội vàng chạy tới.

“Tất cả dừng tay! Đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Châu lau sạch vết máu dính bên khóe miệng: “Bọn họ tới ăn cướp.”

Triều Vũ trong nháy mắt buông cây gậy gỗ xuống: “Không phải, chúng tôi không ăn cắp gì cả.”

Ninh San đỡ Tịch Triết đứng dậy: “Cậu có sao không? Bị thương ở đâu rồi? Chúng ta tới bệnh viện trước đã.”

Toàn thân Tịch Triết đau nhức, nhưng vẫn phải cắn răng chống đỡ: “Tôi không sao. Ninh San, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu báo thù .”

***

Cảnh sát đưa mấy người về đồn công an, ghi chép lại khẩu cung. Vừa phê bình giáo dục, vừa định giam giữ hình sự mười lăm ngày.

Ninh San lau nước mắt: “Đồng chí cảnh sát, bạn tôi chỉ muốn giúp tôi xả hận thôi.”

Cảnh sát đưa tờ khăn giấy cho cô: “Xả hận cũng không thể động tay đánh người. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô hối hận cũng muộn rồi.”

“Tôi biết, sau này sẽ không dám làm thế .”

Ba mẹ Lão Tần chạy vào vào đồn công an , vừa vào liền giằng co với Ninh San. Mẹ Tần mắng to: “Cô là đồ tiện nhân!”

Cảnh sát quát to một tiếng.

Mẹ Tần bị kéo ngược về, chỉ thẳng tay vào mặt cô: “Tôi sẽ dẫn Tần Châu đi nghiệm thương! Đồ tiện nhân cô cứ chờ đấy.”

Tần Châu kéo tay mẹ mình: “Mẹ, thôi được rồi.”

“Nó lại dám tìm người đến đánh con? Con xem hồi đó mẹ đã nói con bao nhiêu lần rồi, thấy chưa anh lại vớ đúng phải con quỷ cái?”

Mặt Ninh San bỗng chốc tái xanh, cả người lung lay suýt thì ngã.

Mọi người trong phòng ai ai cũng chau mày lại, giờ thì ai cũng hiểu hết câu chuyện rồi .

Triều Vũ bỗng chốc đứng bật dậy: “Bà kia, bà mắng ai là quỷ cái?”

Mẹ Tần mặt đầy tức giận: “Liên quan gì đến cô? Cút đi.”

Triều Vũ không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà ta: “Con bà thì là bảo bối trong mắt bà, phải là Ninh San mắt mù mới yêu anh ta. Bà tưởng con trai bà giỏi giang lắm à? Dựa hơi ba mẹ mình mới tìm được một công việc có thu nhập 5000 tệ một tháng, cũng tự hào quá nhỉ ?! Ninh San là người ngoại tỉnh thì làm sao? Cô ấy dựa vào bản thân mà tự xin việc cho mình, có nhờ vả gì gia đình bà không? Bà thì sao? Mấy năm qua bà đã nhận bao nhiêu quà từ Ninh San? Nếu bà có giỏi thì hôm nay trả hết lại đây.”

Mẹ Tần ngẩng đầu: “Ai thèm nhận quà của cô ta, tôi mà thèm lấy chút quà vặt từ nó à!”

Triều Vũ cười lạnh: “Vậy bà tháo chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ xuống cho tôi.” Sinh nhật mẹ Tần năm nay, Ninh San phải tiết kiệm hai tháng tiền lương, mới mua được một sợ dây chuyền vàng cho bà ta.

“Cô!”

“Tháo xuống. Chẳng phải bà nói bà không cần sao?” Triều Vũ lạnh lùng nói, “Cảnh sát đều đang ở đây, bà nói lời phải giữ lấy lời. Để tôi nhớ lại, năm ngoái hình như Ninh San còn mua tặng bà một cái vòng ngọc, cũng mất hơn ngàn tệ. Năm kia…”

Tần Châu xị mặt: “Đủ rồi, Triều Vũ, cô im miệng lại cho tôi.”

Triều Vũ mặt đầy trào phúng: “Tần Châu, anh soi lại lương tâm của mình đi.”

Tần Châu nhìn về phía Ninh San:” Cô nhất định phải để mọi người khó xử đến thế sao?”

Ninh San cắn môi, lúc mẹ anh ta nói khó nghe với cô, anh ta không nghĩ cô sẽ cảm thấy khó chịu sao? Ninh San nhìn sang hướng khác, không nói gì.

Tần Châu ảm đạm cười một tiếng: “Được lắm.”

Mẹ Tần tháo sợi dây đặt xuống bàn, ngoài miệng vẫn hùng hùng hổ hổ như thế.

Sau đó, bọn họ về trước.

Tịch Triết, Triều Vũ, Ninh San ba người không nói một lời ngồi đó, chờ người tới nộp phí bảo lãnh.

Tịch Triết giục Triều Vũ: “Cậu gọi ba mẹ cậu tới đi?”

Triều Vũ lắc đầu: “Ba tôi là giáo viên, nếu ông ấy biết tôi bị bắt vào đồn cảnh sát thì tôi chết chắc.”

“Vậy giờ phải tìm ai? Nếu ba tôi biết tôi bị bắt, chắc một năm tới chả có ngày nào tôi được sống yên ổn mất.”

Trong lòng Triều Vũ cũng vô cùng áy náy: “Thật xin lỗi, Tịch Triết. Lần này là do chúng tôi đã làm liên lụy đến cậu.”

Tịch Triết lau máu nơi khóe môi, không nói gì. Phải nói thế nào đây? Đều do anh khinh địch mà ra.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua , nếu không có ai tới, bọn họ sẽ phải ở lại đồn cảnh sát đêm nay .

Tịch Triết phiền não, anh chậm chạp mở miệng: “Tôi nghĩ ra một người.”

“Ai?” Triều Vũ mong đợi nhìn anh.

“Bạn trai cậu đấy.” Tịch Triết nghĩ thầm, mình bị bắt là vì Triều Vũ, anh hai chắc chắn sẽ không mắng mình đâu.

Triều Vũ lắc đầu: “Tôi sẽ bị mắng đấy Tịch Triết.”

“Thì cậu nịnh anh ấy đi. Anh ấy sẽ không cưỡng lại được đâu. Hơn nữa hôm nay chúng ta đâu có làm sai gì? Thấy việc nghĩa hăng hái làm, trừ bạo cho dân mà.”

Ninh San mặt mơ màng: “Triều Vũ mày giải quyết được Hứa Bác Diễn rồi à? Trời ơi! Chuyện xảy ra từ khi nào?”

Triều Vũ ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc: “Tao còn chưa kịp kể cho mày nghe.”

Ninh San thực lòng mừng cho bạn mình.”Hứa đội là người tử tế, tao cũng yên tâm.”

Triều Vũ không hiểu vì sao cô lại nói thế. “Ninh San, chuyện

của Tần Châu qua rồi thì cho nó qua đi, vứt lại hết ở quá khứ.” Ninh San hiểu những gì cô nói, nhưng mối tình này đã kéo dài bốn năm năm nay, cũng chẳng thể một sớm một chiều mà quên ngay được? Cô cũng tính sẽ về quê, chỉ là hiện gờ không có ý định nói cho Triều Vũ, rồi lại khiến cô nàng lo lắng.

Khi Hứa Bác Diễn nhận được cuộc gọi của Tịch Triết là lúc anh vừa về tới nhà.

Tịch Triết ở đầu bên kia ấp úng nói: “Anh hai, anh tới đón em đi.”

“Uống say ròi à? Tự gọi xe mà về đi.”

“Không phải, em gặp chút phiền phức.”

Hứa Bác Diễn chau mày “Cậu ở đâu?”

Tịch Triết liếm liếm môi: “Số 62 đường XX, đồn công an quận XX. Anh hai, em chờ anh.”

Hứa Bác Diễn vừa nghe anh nói hết câu thì trong điện thoại chỉ còn tiếng máy kêu tít tít.

Tịch Triết gọi điện xong thì nhìn qua Triều Vũ nhắc.”Điện thoại tôi đã gọi, lát nữa anh tôi tới, phải làm thế nào thì cậu biết rồi đấy.”

Triều Vũ ờ một tiếng: “Sao cậu lại sợ anh ấy thế ?.”

Tịch Triết trợn mắt: “Cậu không sợ à ? Sao vừa nãy không tự gọi điện cho anh ấy đi.”

Triều Vũ: “…”

***

Sau khi Hứa Bác Diễn tới nơi, thật sự là hoảng hồn . Ba người ngoan ngoãn ngồi một góc, Tịch Triết bị thương sưng cả mặt, Triều Vũ thì cúi đầu mặt ảo não .

Anh đi ký tên rồi chào hỏi mấy đồng chí trong đồn. Đời này anh chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại có cơ hội tới đồn công an bảo lãnh người .

Làm xong thủ tục, hai người kia song song đi ở đằng sau, trông có vẻ ngoan ngoan nghe lời hơn bất cứ lúc nào.

Ninh San giải thích cho anh nghe mọi chuyện: “Hứa đội, anh đừng trách bọn họ, bọn họ làm thế cũng là vì em thôi.”

Hứa Bác Diễn gật gật đầu: “Em cũng phải cẩn thận. Nếu có chuyện gì thì nhờ Triều Vũ gọi điện cho anh.” Anh đang lo, mẹ Tần là người xảo trá, nếu như bà ta không nốt trôi cơn tức này nhất định sẽ tới tìm Ninh San gây chuyện .

“Cám ơn anh.” Ninh San cảm động trong lòng . Cô quay đầu nói, “Triều Vũ, Tịch Triết, tôi về trước nhé.”

Tịch Triết kêu lên: “Đừng, chúng ta cùng đi đi.”

Ninh San hiểu rõ ý anh, chắc hẳn là vì không muốn đối mặt với Hứa Bác Diễn. Cô cười nói: “Vậy tôi đưa cậu về. Triều Vũ, ngày mai gặp lại.”

Triều Vũ vốn chưa kịp nói gì thì bọn họ đã đi rồi.

Hứa Bác Diễn đứng phía trước, nhìn cô nhưng cũng không nói gì.

Triều Vũ hít sâu một hơi, bước từng bước chậm rì tới bên anh. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trên cao: “Mặt trăng đêm nay tròn thật.”

Hứa Bác Diễn xị mặt, trầm giọng nói: “Cho em một phút.”

Triều Vũ nuốt nước bọt một cái, cô nhanh chóng kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối.”Mọi chuyện chính là như vậy.”

Hứa Bác Diễn nhíu mày: “Em cũng lợi hại đấy, còn biết bày mưu tính kế. Nhưng sao lại không gọi anh? Thân thủ của anh tốt hơn Tịch Triết nhiều.”

Triều Vũ không nhận ra ẩn ý trong lời nói của anh: “Em cũng định gọi anh rồi, nhưng sợ là anh sẽ mắng em rồi không đồng ý.”

“Cũng may là em còn tỉnh táo đấy.” anh không nhẹ không nặng nói một câu.

Hai người đi tới bên cạnh xe.

Triều Vũ cứ lo sợ bất an nãy giờ, cô kéo tay anh lắc qua lắc lại mấy cái lấy lòng: “Anh đừng có nghiêm mặt với em như thế mà !!!.”

Hứa Bác Diễn quay đầu, mắt nhìn thẳng mặt cô. Anh khẽ thở dài một cái, lúc nãy vừa bước vào cửa thấy cô ngồi đó, mặt xị xuống, tim anh bỗng chậm đi một nhịp.

“Tự em nói đi, em có sai không?”

Triều Vũ khẽ cắn môi: “Sai —— một nửa.”

Khóe miệng Hứa Bác Diễn run lên một cái, may mà cô không dõng dạc nói mình chẳng sai.

“Anh không biết mẹ của Tần Châu đáng ghét cỡ nào đâu, trước giờ em chưa từng gặp người nào xấu tính như bà ta. Mấy năm nay Ninh San đối xử tốt với bà ta như thế, còn coi bà ta như mẹ ruột của mình, sao bà ta có thể nói mấy lời quá đáng thế được.” Cô càng nói càng kích động.

Hứa Bác Diễn hắng giọng.

Triều Vũ bỗng dưng ngậm miệng lại: “Lãnh đạo, em sai rồi. Nếu không em viết bản kiểm điểm 3000 chữ nhé?”

Hứa Bác Diễn không nhịn được mà bật cười: “Đánh người phải vào đồn cảnh sát, em nghĩ 3000 chữ ấy là giải quyết được mọi chuyện à? Em là phóng viên, em có biết, nếu như nhà họ Tần cứ khăng khăng đòi kiện đến cùng, mấy đứa sẽ phải đối mặt với chuyện gì không?”

Cổ họng Triều Vũ nghẹn ngào: “Nhưng em cũng là một người bình thường mà? Chẳng lẽ vì em là phóng viên, nên em không được thể hiện cảm xúc của mình ? Em không thể đứng trên lập trường của mình mà nói suy nghĩ của bản thân sao?”

Dưới cây ngô đồng trăm tuổi, ánh đèn sáng rực. Trên mặt cô in đậm hai chữ không hiểu, còn có cả sự oan ức. Cuối cùng cô chậm rãi cúi đầu, ngắc ngứ nói: “Em …hiểu ý anh rồi.”

Hứa Bác Diễn tiến lên một bước, vươn tay định kéo cô vào lòng mình, nhưng vẫn rất kiên quyết.”Em nói xem anh phải phạt em thế nào?”

Triều Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu: “Anh còn muốn phạt em à? Sớm biết thế thì gọi ba em tới cho xong.”

Hứa Bác Diễn tức đến nghiến răng: “Xòe tay ra mau.”

Triều Vũ chớp mắt mấy cái: “Anh muốn đánh tay em à?”

“Mười cái! Để em nhớ thật kỹ.” Hứa Bác Diễn vươn tay trái nắm lấy cổ tay cô, tay phải liên tục đánh xuống mười cái.

Mười cái không thiếu cái nào.

Lòng bàn tay cô trong nháy mắt đỏ rực lên, cô đưa mắt nhìn anh, trong đôi mắt im lặng vô cùng oan ức.

Hứa Bác Diễn nhếch miệng: “Lần sau nếu còn lỗ mãng, anh sẽ không cho qua dễ dàng như hôm nay đâu.”

Lên xe, cô nghiêm mặt không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa xe hạ xuống, mang theo luồng gió mát thổi vào trong xe, khiến tóc cô tung bay.

Anh kéo cửa lên, “Em có đói bụng không?”

Triều Vũ phồng má: “Không đói, tức cũng đủ no rồi.”

“Ờ.” Hứa Bác Diễn lên tiếng.

Triều Vũ xoay người lại: “Nhất định là em tìm nhầm bạn trai rồi. Lúc này bạn trai người ta sẽ giúp bạn gái mình đánh cho tên kia no đòn, anh thì ngược lại, anh đánh em.”

“Đau lắm à?” Anh hỏi, “Đưa tay anh xem nào.”

Triều Vũ đưa tay phải ra: “Đỏ hết lên rồi.”

Hứa Bác Diễn cầm tay cô lên, cẩn thận mà xem xét, đồ xấu xa cứ nói quá lời, lúc anh đánh cô làm gì dùng sức lắm đâu. Anh cong khóe miệng, đột nhiên cúi đầu, hôn một cái vào lòng bàn tay cô. Cảm giác ấm áp bỗng lưu lại nơi bàn tay, khiến cả tay cô cứ tê dại cả đi.

Anh ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau: “Còn đau lắm không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.