Hôn là cảm giác ra sao?
Triều Vũ chẳng biết phải nói nó như thế nào, chỉ là lúc ấy tim đập rộn ràng, ý thức như bị ai đó không chế.
Bờ môi anh hơi lạnh, còn có mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Triều Vũ không biết bước tiếp theo phải làm gì, chỉ biết dán môi mình lên môi anh. Cô mở to mắt nhìn anh, hai người đang rất gần nhau, cứ như cô có thể nhận ra trong mắt anh là một thần thái cô chưa từng thấy bao gờ, không còn tỉnh táo như bình thường mà có gì đó đang nhảy nhót.
Cô vừa định lùi người về, tay anh đột nhiên vòng qua eo cô kéo cô lại.”Đồ ngốc! Em phải nhắm mắt lại, há miệng ra chứ.” Giọng anh khàn khàn nặng nề.
Nếu cô đã chủ động hôn anh, tất nhiên anh sẽ không để cô rút lui dễ dàng như thế.
Một tay khác anh đặt sau gáy cô, anh cúi đầu, khóe môi ngậm lấy môi cô ,môi cô thật mềm , cứ như loại kẹo dẻo ngày bé anh thường ăn, khiến anh kìm lòng không được, càng hôn lại càng gây nghiện.
Triều Vũ dịu dàng đáp lại anh, cô từ từ hé môi, trong nháy mắt đầu lưỡi của anh chạm vào lưỡi cô. Bất giác như có một luồng điện đang di chuyển toàn thân cô .
Cô dùng sức nắm chặt lấy áo anh.
Hứa Bác Diễn hôn cô thật sâu , đầu lưỡi quấn quýt lấy lưỡi cô, mạnh mẽ nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng vốn có.
Lòng bàn tay của anh như bị lửa đốt, nóng rực cả lên. Dần dần, toàn thân anh cũng bắt đầu phát nhiệt.
Cơ thể hai người dính chặt lấy nhau, Triều Vũ từ từ nhận ra điều gì đó, lửa nóng của anh đang đặt giữa hai chân cô. Tay cô dời lên eo anh, Hứa Bác Diễn một tay nắm chặt tay cô, khẽ cắn lên môi cô một cái.
Anh không biết đồ xấu xa định làm gì ? Nhưng anh vẫn biết khi nào mất khống chế là phải dừng lại ngay.
Anh từ từ buông cô ra, chờ cho hơi thở trở lại như thường.
Triều Vũ không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô biết lúc này mặt mình đỏ đến mức có thể trích được máu.
Anh cong môi cười: “Thưởng thế này em đã hài lòng chưa?”
Cô gật gật đầu.
“Hài lòng à?”
Cô lại gật gật đầu.
Hứa Bác Diễn cầm lấy tay cô, đột nhiên thì thào bên tai cô: “Đồ xấu xa này, em muốn bức anh điên lên đúng không?”
Triều Vũ ngẩng đầu chớp mắt mấy cái, chẳng hiểu gì cả mà. Cô ép anh lúc nào chứ?
Hứa Bác Diễn thở dài một hơi, ôm cô vào lòng mình. Anh đã hai mươi tám tuổi rồi, là cái độ tuổi tinh lực tràn trề, dĩ nhiên sẽ có phản ứng với cô gái mà mình thích.
Triều Vũ không biết đây có phải là nụ hôn đầu của anh không nhưng dù sao cũng thấy không đúng lắm…
Khi còn bé lúc cùng ba mẹ ngồi xem tivi, mỗi lần xem đến cảnh nam nữ chính hôn nhau, thì cô không đi lấy ăn đồ vật, thì sẽ đi toilet.
Đến khi mười tuổi, Triều Huy nói với cô, trong phim truyền hình đều giả vờ hôn nhau, là do góc quay nên mới nhìn như hôn nhau mà thôi. Cô tin.
Về sau, có một lần, cô ngồi cùng ba mẹ xem tivi lại gặp được cảnh hôn nhau. Mặt cô đỏ rực lên nín thở mà nhìn. Rốt cục đến khi nam X vươn lưỡi ra hôn nữ X thì cả người cô cứng đờ .
Ba Triều ngồi bên cạnh cũng cứng đờ người: “Tiểu Vũ, chạy mau.”
Cô lập tức bỏ chạy. Thế nhưng cô lại nghe được cuộc nói chuyện của ba mẹ mình.
Ba Triều: “Con bé trưởng thành sớm quá.”
Mẹ Triều: “Không sao, đợi lúc con bé lên cấp ba ông để ý nó hơn là được.”
Triều Vũ thầm mắng trong lòng một ngàn lần: Triều Huy là tên bại hoại.
Sau này khi cô lên cấp ba. Xung quanh có rất nhiều cặp đôi yêu nhau. Thế nhưng không ai dám tới tỏ tình với cô. Bởi vì ba Triều là chủ nhiệm lớp, chuyên làm công việc tư tưởng cho học sinh thì ai dám tới tìm Triều Vũ.
Ngoại trừ “Đồ con lợn” Tịch Triết.
Triều Vũ gãi gãi vào lòng bàn tay anh: “Miệng anh đầy mùi thuốc lá. Hứa đội, sau này bớt hút thuốc đi cho người ta nhờ.”
Hứa Bác Diễn bật cười, đột nhiên lại cảm thấy an tâm chưa từng có.
Mà xa xa có một người đang nấp trong bóng tối, mặt mũi cứ đờ đẫn cả ra. Ông trời già của tôi ơi, đau tim quá. Anh dụi dụi mắt, không thể nhầm được, hai người phía trước kia là anh trai anh và Triều Vũ.
Sóng não Tịch Triết xoay chuyển thật nhanh, chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Triều Vũ nói người bạn của cô hóa ra chính là cô à? Còn cả ông anh trai là núi băng ngàn năm kia nữa.
Tịch Triết cảm thấy mình bị tổn thương vô cùng, bị anh trai mình lừa gạt, bị bạn học của mình dối lừa. Anh giận đến mức nghiến răng, rồi đột nhiên nghĩ tới Thạch Gia Hành. Cậu ta mới là người đáng thương nhất, mối tình thầm mến thất bại coi như xong, hiện giờ còn bị anh trai anh đào góc tường.
Tịch Triết yên lặng ngồi xổm ở đó, do dự không biết có nên quay về không.
Dưới ánh trăng sáng, hai người ngồi tựa vào nhau bên bờ sông.
Triều Vũ vẫn đang cầm chặt tay anh, tay anh to hơn tay cô nhiều, có thể bao được hết bàn tay cô. Lòng bàn tay anh có những vết chai thật dày. Cô mở tay anh ra, viết mấy chữ vào lòng bàn tay anh, từng nét từng nét, là tên của cô.
“Triều Vũ, họ Triều thời nay tương đối hiếm, nên có rất nhiều người như anh, lúc đầu nghe họ em thành Triêu. Bọn họ còn tưởng rằng tên em lấy từ câu thơ —— Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần.”[1] Cô quay đầu lại nhìn anh, “Tên anh là do ai đặt?”
[1] Trích từ bài thơ Vị Thành khúc – Tống Nguyên nhị sứ An Tây.
“Vị Thành triêu vũ ấp khinh trần,
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân.
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu,
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân”
Dịch nghĩa :
“Mưa mai thấm bụi Vị Thành,
Liễu bên quán trọ sắc xanh ngời ngời.
Khuyên anh hãy cạn chén mời,
Dương Quan ra khỏi ai người cố tri.”
Hứa Bác Diễn mím mím khóe môi: “Mẹ anh, bà là giáo viên dạy thanh nhạc.”
Triều Vũ nhẹ nhàng thì thầm: “Âm nhạc Bác Diễn vô chung cực hề [2]. Mẹ anh nhất định là người đã đọc rất nhiều thơ cổ.”
[2] Một câu trong bài thơ cổ Viễn Du trong Sở Từ, Bác Diễn (博衍) có nghĩa là bao la rộng lớn.
Anh cười cười.
Đúng vậy, mẹ anh tốt nghiệp ngành tiếng trung nhưng lại làm giáo viên thanh nhạc tận hai năm.
Triều Vũ đột nhiên nghĩ đến Tịch Triết: “Vừa rồi Tịch Triết gọi điện thoại cho em, nói là sẽ đến đây.”
“Lúc nào?”
Triều Vũ lấy điện thoại di động ra xem : “Bốn mươi phút trước. Để em hỏi xem cậu ta đang ở đâu.” Cô bấm số của anh, bỗng tiếng nhạc chuôngvang lên, cách đó không xa ngay sau lưng bọn họ.
Hứa Bác Diễn đã nghe thấy, anh quay đầu, trầm giọng nhả ra hai chữ: “Ra đây.”
Triều Vũ còn chưa kịp phản ứng: “Sao thế?”
Dứt lời, liền thấy Tịch Triết lò dò bước ra đi về phía bọn họ.”Anh hai, Triều Vũ, em tìm một lúc lâu mới thấy được hai người ở đây .”
Cậu ta có thể giả hơn nữa không?
Triều Vũ: “…”
Hứa Bác Diễn nhíu mày: “Sao cậu lại tới đây?”
Tịch Triết hiểu ngay, hiện giờ anh trai anh nhất định rất ghét anh. Anh chính là một chiếc bóng đèn công suất cực lớn, chiếu lấp lánh.”Bà nội lo lắng cho anh, nên bảo em tới giúp anh một tay.” Nói xong, anh đầy ẩn ý nhìn qua Triều Vũ mà nói.”Nếu không em về nhé? Hình như anh cũng không cần em giúp nữa.”
Hứa Bác Diễn nhìn anh: “Muộn quá rồi, ngày mai cùng về đi.”
Tịch Triết nhếch miệng cười một cái: “Vậy em sẽ ở lại.”
Hứa Bác Diễn nghiêng đầu, nói với Triều Vũ: “Chúng ta về thôi.”
Triều Vũ gật đầu.
Tịch Triết đi đến bên cạnh Triều Vũ: “Triều Vũ, chốc nữa tôi gửi thông tin nhà trọ của tôi, cậu nhớ PR giúp tôi trên weibo của cậu nhé.”
Triều Vũ hỏi lại: “Có ảnh chưa?”
“Yên tâm. Theo phong cách đầy nghệ thuật đấy, nhất định cậu sẽ thích. Có thời gian cậu đưa bạn trai tới đi, tôi giảm cho cậu 50% tiền phòng.”
1.5em; text-align: justify;">Triều Vũ nói thầm một câu: “Cậu lại dám thu tiền bạn trai tôi à.” “Cậu nói gì thế?” Tịch Triết không nghe rõ lời cô nói.
Triều Vũ trả lời: “Tôi nói chờ cuối tuần rảnh sẽ ghé qua thăm chút.”
Ba người quay lại khách sạn.
Tịch Triết và Triều Vũ một người thuê một phòng, một người ở phòng đối diện Hứa Bác Diễn, một người ở ngay bên cạnh phòng anh.
Tịch Triết về phòng trước: “Anh, em về phòng tắm một cái đã rồi qua kiếm anh sau.”
Triều Vũ cầm thẻ từ đứng trước cửa phòng, bật đèn rồi, cô liền về phòng nghỉ ngơi đi.”Em cũng về nghỉ đây. Ngủ ngon.”
Ánh mắt Hứa Bác Diễn nhìn vào đôi môi cô, nơi ấy hơi toác ra vì bị cắn. Vì vừa rồi anh không kiểm soát được bản thân. Anh vươn tay tới, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô.
Triều Vũ mơ màng nhìn anh.
Hứa Bác Diễn bật cười một tiếng: “Làm sao bây giờ? Anh lại muốn cho em hít khói lần nữa rồi?”
Triều Vũ trừng mắt liếc anh một cái, quay người vào phòng.
Hứa Bác Diễn đứng ngoài cửa, nhìn theo bóng dáng cô đi vào, cảm thấy hơi thất vọng. Anh gãi mũi một cái, hóa ra anh cũng hay bắt nạt cô thật.
Chẳng được bao lâu, Tịch Triết liền tới tìm anh.
Anh chàng tùy tiện ngồi xuống sofa, ánh mắt đảo quanh phòng một lượt, trái xem phải xem. Cuối cùng nhìn vào chiếc laptop trên chiếc bàn tròn.
Trong lòng anh không nhịn được mà hỏi: “Anh hai, anh và Triều Vũ có chuyện gì vậy?”
Hứa Bác Diễn uống một ngụm nước: “Không phải cậu đã thấy hết rồi à, còn hỏi gì nữa.”
Tịch Triết kích động đứng lên: “Trời tối, em không thấy rõ đâu, chỉ thấy hai người đứng đó ôm nhau, hình như anh có hôn cậu ấy.”
Hứa Bác Diễn cầm chai nước phi thẳng về phía anh.
“Em cũng đâu định nhìn lén .” Tịch Triết nhíu nhíu mày, “Anh nghiêm túc đấy à?”
Hứa Bác Diễn nghiêm mặt, không đáp lại lời anh.
Tịch Triết bực bội cào tóc: “Triều Vũ sao lại nhìn trúng anh chứ? Gia Hành thích Triều Vũ rất nhiều năm rồi, cậu ấy giàu hơn anh còn trẻ hơn anh nữa.”
Hứa Bác Diễn quét mắt liếc anh một cái: “Cậu nói hết chưa? Nói xong thì cút.”
“Anh hai!” Tịch Triết đột nhiên nghiêm túc lại, “Anh đã từng nói, anh không muốn kết hôn . Anh nói đã kết hôn là phải chịu được trách nhiệm với đối phương.”
Hứa Bác Diễn cảm thấy miệng vả thật đau: “Trí nhớ của cậu tốt đấy.”
Tịch Triết không đoán ra ý của anh, kỳ thật anh hai kiếm được bạn gái, anh rất vui. Nếu như hôm nay người con gái ấy không phải Triều Vũ, nhất định anh sẽ ủng hộ cả hai chân.
Dù sao Triều Vũ cũng là người mà anh đã từng đưa thư tình, bạn học bỗng biến chị dâu, xấu hổ cỡ nào chứ.
“Anh rất nghiêm túc .” Sắc mặc Hứa Bác Diễn còn nghiêm nghị hơn bất cứ lúc nào.
Nếu như không phải vì nụ hôn đêm nay, có lẽ, anh sẽ không nhận ra tâm ý của bản thân. Thế nhưng đồ xấu xa quả nhiên có năng lực dằn vặt anh, chỉ bằng một nụ hôn, cô có thể phá vỡ hoàn toàn sự bình tĩnh trong anh.
Hai ngày vừa rồi, anh đặt hết sức lực vào chuyện chống lũ lụt. Trong thời gian nghỉ ngơi ít ỏi còn lại, anh đều nhớ tới cô, lòng dạ cứ rối bời cả lên.
Lại cứ tưởng rằng cả đời này anh sẽ chẳng thể yêu ai được.
Tịch Triết lẩm bẩm: “Ờ, hôm nào có thời gian thì anh dẫn Triều Vũ về nhà một chuyến đi. Mẹ em và bà nội đang tính kế tìm người cho anh đi xem mặt đấy, nghe nói ba mẹ cô ấy cũng thế.”
Hứa Bác Diễn không để ý lắm: “Tùy bọn họ đi.”
Tịch Triết im lặng một lát rồi đi ra cửa “Anh hai, vừa rồi anh hôn cậu ấy mạnh mẽ thật.” Một tay anh cầm tay nắm cửa “À, người ta gọi là càng già càng dẻo dai nhỉ!”
Nói xong, anh vội vàng chạy biến ra ngoài.
Khả năng của Hứa Bác Diễn thế nào, anh biết.
Ngày hôm sau, khi Tịch Triết cùng Triều Vũ gặp nhau, hai người đều cảm thấy xấu hổ.
Hứa Bác Diễn lại coi như chẳng có chuyện gì. Anh mở miệng nói: “Anh ngồi xe của Triều Vũ.”
Tịch Triết trợn mắt nhìn anh: “Anh không cần nói, em cũng không có ý định mời anh lên xe em đâu.” anh quay sang nhìn Triều Vũ, “Vậy, anh tôi phải nhờ cậu rồi .”
Triều Vũ nóng mặt: “Cậu yên tâm đi.”
Tịch Triết: “…” anh tới đây làm gì không biết, chứng kiến tình yêu của hai người à?
Cô một mình tới đây, không ngờ trên đường trở về lại có bạn. Triều Vũ đột nhiên nghĩ đến hôm hai người gặp nhau ngoài mộ, cô còn mặt dày chặn xe của anh.
Hôm ấy anh đi viếng mộ ai sao? Có phải là mẹ anh không?
Triều Vũ thoáng trầm lặng, nên khi Hứa Bác Diễn hỏi chuyện cô cũng chẳng nghe thấy gì cả.
“Triều Vũ —— “
“Sao thế? Anh vừa nói gì vậy?”
“Em lái xe mà mất hồn thế à, anh không muốn làm đôi tình nhân bỏ mạng cùng em đâu nhé.”
Triều Vũ mắt nhếch lên, liền hỏi: “Anh không có xe à?”
Hứa Bác Diễn im lặng một chút mới đáp: “Xe ấy là của Tịch Triết .”
Triều Vũ khẽ ngẩn người, đột nhiên phát hiện, anh nói “Xe ấy” là có ý gì. Anh đang giải thích mấy chiếc áo mưa trên xe không liên quan gì tới anh đúng không?