Người Em Yêu

Chương 18: Vậy anh có thích em không ?




Hứa Bác Diễn cúp máy, anh chẳng hề nhận ra mình đang mỉm cười. Chắc giờ cô đang vui lắm đây.

Khóe môi anh cong lên.

Đại Hùng nghi ngờ nhìn anh: “Đội trưởng, người vừa gọi điện tới tôi nghe giọng quen lắm?”

“Ai thế?”

“Tôi đoán là Triều phóng viên. Cô ấy còn hỏi anh có bạn gái chưa nữa?” Đại Hùng bắt đầu suy luận, “Cô ấy đang thừa dịp loạn lạc gọi điện tới hóng tin của anh à.”

Hứa Bác Diễn không nói gì. Đây quả thực là chuyện cô có thể làm.

Đại Hùng bất tri bất giác đoán: “Đội trưởng, tôi cảm thấy cô Triều phóng viên này có vấn đề!”

Hứa Bác Diễn nhíu mày: “Vấn đề gì?”

Đại Hùng vuốt vuốt mái tóc, lại hắng giọng một cái rồi mới nói: “Tôi cảm thấy cô ấy đang theo đuổi anh.”

Hứa Bác Diễn im lặng một chút rồi mới chậm chạp trả lời: “Tôi biết.” Anh sống trên đời hai mươi tám năm nay, chút trò trẻ con đó của cô, nếu anh còn chẳng nhận ra, thì có phải đã sống uổng quá uổng rồi không.

Chỉ chốc lát sau, tin tức Triều Vũ sẽ tới lớp huấn luyện liền được truyền ra.

Ninh San trêu ghẹo cô: “Thì ra cho mày đi tham gia lớp huấn luyện là phần thưởng bất ngờ đấy nhỉ?”

Triều Vũ vênh mặt: “Tao còn tưởng ông ấy đùa đấy .”

Ninh San nháy mắt mấy cái: “Mày và Hứa đội trưởng lại trở thành quan hệ thầy trò rồi, đồng chí Triều Vũ phải nắm chắc lấy cơ hội này nhé.”

Triều Vũ mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhất định tao sẽ không phụ lòng đảng nhà nước và nhân dân, học tập thật giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước.”

Vừa dứt lời, Trình Hiểu Hi liền đi tới.

“Triều Vũ, tôi vừa nghe nói rồi, cuối tuần này cậu cũng tham gia lớp huấn luyện . Đến lúc đó chúng ta ở cùng phòng nhé.”

Ninh San cố gắng kiềm chế tâm trạng mình, suýt nữa thi quay ra lườm cô ta .”Tao đi làm việc trước, hai người cứ trò chuyện.”

Triều Vũ vuốt mái tóc: “Tôi vẫn chưa chuẩn bị gì cả.”

“Cẩn thận nhé, thứ hai tuần tới sẽ có mưa đấy, nhớ phải mang ô.”

Triều Vũ: “Chúng ta may mắn thế cơ à?”

Trình Hiểu Hi gật đầu: “Cả tuần ấy đều mưa.”

Triều Vũ than một tiếng, trong lòng lại nghĩ . Trời mưa cũng chẳng sợ, dù sao cũng có anh ở đó mà.

Tối hôm ấy, Triều Vũ liền bắt đầu thu dọn hành lý, cô chọn mấy bộ đồ, thuận tiện cũng mang theo đôi xăng đan mới mua luôn, trời mưa cũng có thể đi được. Đến lúc đó nhất định không đi trước mặt anh là được.

Triều Vũ vui vẻ cả đêm hôm ấy, còn vui hơn cả đêm cô biết mình đã đỗ đại học.

Sáng chủ nhật, cô lại đi mua một chút đồ ăn vặt. Trước khi xuất phát, cô nghĩ một chút rồi quyết định nhắn một tin cho Hứa Bác Diễn.

【 Lời nhắn thân thiết, cuối tuần có mưa, nhớ phải mang áo mưa và ô. 】

Gửi tin nhắn xong, cô liền xuất phát.

Lúc này, Hứa Bác Diễn đã tới trường học. Người phụ trách hỗ trợ anh bên phía trường là một giáo viên nam, họ Lý, tuổi cũng xấp xỉ anh.

Thầy Lý dẫn anh lên thăm phòng học. Trường học đã nghỉ, phần lớn các sinh viên đều đã về nhà .

“Hứa đội trưởng, lần này anh là chủ nhiệm lớp, cũng nên chọn thêm một lớp trưởng, phối hợp với anh trong công việc.”

Hứa Bác Diễn đã hiểu, anh nhìn qua thời khoá biểu liền hỏi, “Sáng thứ tư chỉ có lớp học thực tiễn xã hội, chiều hôm ấy đã có sắp xếp gì chưa?”

Thầy Lý cười cười: “Chiều hôm ấy là thời gian tự do của mọi người. Khóa học kéo dài năm ngày, không thể ngày nào cũng đi học được, các học viên cũng sẽ mệt mỏi.”

Di động của Hứa Bác Diễn bỗng rung lên một cái, anh lôi ra xem thử, là tin nhắn từ Triều Vũ. Anh nhanh chóng nhìn lướt qua, khóe miệng ẩn hiện nụ cười như có như không.

Nếu đọc họ cô là “Zhao” (Triều), thì Triều Vũ sẽ thành Chiêu Vũ ( tức gọi mưa).

Cô tới thì mưa cũng tới.

Hứa Bác Diễn đút di động vào túi, quay đầu nói với thầy Lý: “Nếu có việc tôi sẽ gọi điện cho anh.”

Lớp huấn luyện được tổ chức tại Đại học Ninh Thành, từ nội thành tới đây phải mất một tiếng.

Khi Triều Vũ tới thì cũng có người đến rồi.

Cô làm thủ tục nhận phòng ở hội trường lớn, vừa mới chuẩn bị đi thì nghĩ tới gì đó lại hỏi một câu: “Xin hỏi chút, thầy Hứa Bác Diễn đã tới chưa ạ?”

Người làm thủ tục khá có ấn tượng về Hứa Bác Diễn nên trả lời ngày: “Tới rồi.”

“Vậy anh ấy ở phòng nào?”

“608.”

Triều Vũ nhìn thoáng qua thẻ phòng của mình, phòng 618.

Có vẻ rất gần đây.

“Cám ơn.”

Khi cô vào phòng, Trình Hiểu Hi đã thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi, cô ta đang ngồi trên sofa gần cửa sổ, có vẻ như đang chờ cô.

“Triều Vũ, tôi vừa gửi tin nhắn cho cậu xong thì cậu tới.”

Triều Vũ thả vali xuống: “Cậu tới sớm thật.”

“Cuối tuần ở nhà không có việc gì làm ấy mà. Đúng rồi, tôi vừa xem qua danh sách, lần này có thêm mấy sinh viên tham gia tình nguyện nữa.” Trình Hiểu Hi nhìn cô, “Hứa Bác Diễn là chủ nhiệm lớp chúng ta .”

“Chủ nhiệm lớp?”

“Sáng hai ngày tới đều có lớp của anh ấy.”

Trong lòng Triều Vũ oán thầm, dù sao anh cũng không cho cô chụp ảnh.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Triều Vũ thở dài: “Tôi đang nghĩ may mà không phải thi kết thúc khóa học, nếu không phải với tính cách của anh ấy, không biết có mấy người được tốt nghiệp nữa.”

Trình Hiểu Hi cũng cười: “Anh ấy có vẻ trông rất nghiêm túc.”

Triều Vũ gật đầu: “Nhưng con người anh ấy rất tốt.”

Trình Hiểu Hi nheo mắt: “Thật sao?”

Triều Vũ không tiếp tục đề tài này nữa, cô bắt đầu dọn hành lý ra . Trình Hiểu Hi lớn hơn cô một tuổi, quan hệ giữa bọn họ cũng chẳng thân thiết là bao. Cũng có thể là vì điều kiện gia đình cô ấy khá tốt, bình thường Trình Hiểu Hi ở đơn vị cũng không kết bạn với nhiều người.

Văn phòng nhiều người như vậy, rất nhiều chuyện mọi người đều biết rõ nhưng cũng chỉ để trong lòng. Ví dụ như vì sao năm ngoái một xuất cá nhân tiêu biểu lại dành cho Trình Hiểu Hi. Lần này tham gia lớp huấn luyện, cô ấy cũng là người đầu tiên có tên trong danh sách.

Triều Vũ không để ý nhiều tới chuyện đó nhưng đương nhiên chẳng phải là cô ngốc.

Tối hôm ấy, tất cả mọi người đều xuống cangteen ăn cơm.

Triều Vũ rốt cục cũng gặp được Hứa Bác Diễn.

Hứa Bác Diễn và mấy thầy ngồi chung một bàn. Đúng lúc một vị giáo sư ngồi giữa từng là giảng viên môn học tự chọn của Triều Vũ ở trường đại học.

Cô lặng lẽ đi lấy đồ ăn.

Hứa Bác Diễn đã thấy cô từ phía xa. Anh nói mấy câu với các thầy rồi đứng dậy đi tới khu đô ăn tráng miệng.

Triều Vũ cúi đầu, đang gắp cà chua. Vừa ngẩng đầu liền phát hiện anh đang đứng bên cạnh mình, cô sững sờ: “Anh ăn xong rồi à?”

Hứa Bác Diễn quan sát cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, dưới chân là đôi xăng đan xỏ ngón, để lộ một phần bắp chân trắng nõn, trên bàn chân vẫn còn lưu lại những vết muỗi đốt đỏ li ti chưa tan hết.

Anh đưa mắt nhìn thoáng qua đôi xăng đan trên chân cô.

Trí nhớ của anh rất tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, đôi xăng đan này cùng kiểu mẫu với đôi xăng đan lần trước cô tặng cho Tịch Triết.

Hai đôi xăng đan kiểu nam nữ giống y như nhau, không phải đồ đôi thì là gì ?.

Triều Vũ thấy anh không nói gì, hững hờ kẹp một miếng dưa hấu vào đĩa.

Hứa Bác Diễn vứt lại một câu: “Sau bữa cơm tối, bảy rưỡi chúng ta sẽ họp lớp.”

“Hả!” Triều Vũ chưa kịp phản ứng, “Họp lớp làm gì?”

“Chọn lớp trưởng.” Anh giơ tay nhìn đồng hồ, “Giờ là sáu rưỡi, cô còn chưa đến một tiếng nữa để ăn tối. Không được đến muộn!” Nói xong, anh liền đi ngang qua người cô.

Nãy giờ Triều Vũ cứ như nằm mơ. Lớp huấn luyện có năm ngày cũng cần chọn lớp trưởng à? Anh đang nói đùa sao? Quan trọng nhất là những lời anh vừa nói là có ý gì vậy? Anh đang hi vọng cô sẽ tranh cử chức lớp trưởng à?

Trời ạ, chắc không phải đâu…

Triều Vũ cứ vừa ăn lại nhấp nhỏm muốn nhanh chóng hết bữa.

7:10 phút, Triều Vũ và Trình Hiểu Hi xuống lầu, đi tới phòng họp. Hai người ngồi ở hàng thứ hai.

Mọi người lục tục đi vào, bất giác phòng họp ồn ào hẳn lên.

Hứa Bác Diễn vào lớp lúc bảy giờ hai mươi, ánh mắt của tất cả

mọi người đều tập trung vào anh, tiếng ồn cũng dần dần nhỏ lại. Anh đứng trên bục giảng, dáng người cao thẳng, ánh mắt quét qua một lượt từng học viên ngồi phía dưới.

Lúc này bên dưới không còn xôn xao nữa .

Triều Vũ đang định hỏi Trình Hiểu Hi chuyện tranh cử chức lớp trưởng, vừa quay đầu lại, liền thấy Trình Hiểu Hi đang ngắm Hứa Bác Diễn.

Triều Vũ đành nuốt những lời muốn nói vào bụng.

Bảy giờ rưỡi.

Hứa Bác Diễn nghiêm mặt giới thiệu: “Tôi tự giới thiệu bản thân trước nhé, tôi là Hứa Bác Diễn của cục thủy lợi, tôi sẽ là chủ nhiệm lớp của các bạn trong đợt huấn luyện lần này. Thời khóa biểu và thông tin của từng học viên đều đã được gửi cho mỗi bạn. Nếu có vấn đề gì muốn hỏi có thể gọi cho tôi hoặc thầy Lý.

“Hứa đội, bọn em đều biết thầy rồi ạ.”

“Chúng em đọc báo hết rồi.”

“Nhìn bên ngoài trông thầy còn đẹp trai hơn cả trên báo.”

…….

Triều Vũ cười ha ha.

Hứa Bác Diễn mặt không biến sắc, “Buổi họp tối nay là để mọi người cùng chọn ra một lớp trưởng.”

Bên dưới bàn luận xôn xao.

Trình Hiểu Hi đẩy đẩy tay Triều Vũ: “Cậu có muốn thử xem không?”

Triều Vũ trả lời: “Lớp trưởng phải làm nhiểu việc lắm, tôi không muốn làm đâu.”

Trình Hiểu Hi cười cười mà không nói gì.

Ngược lại có một học viên bỗng nói: “Hứa đội, nếu không thầy chọn đi, thầy xem trong lớp ta có ai hợp mắt thì thầy chọn người ấy.”

Hứa Bác Diễn co giật khóe miệng: “Có ai xung phong không nhỉ?”

Triều Vũ nhìn một vòng, quả thực là không có ai giơ tay. Thật ra cũng có người muốn làm, chẳng qua là vì khí chất lạnh lùng tỏa ra từ người Hứa Bác Diễn, cứ như đang muốn tuyên bố người sống chớ quấy rầy, thì mọi người lại muốn lùi bước .

Triều Vũ lại nghĩ, tất cả mọi người đều lười, nên chẳng ai muốn làm lớp trưởng. Cô khẽ mỉm cười, vừa lúc quay người lại liền bắt gặp ánh mắt Hứa Bác Diễn đang nhìn về phía cô.

Trong lòng Triều Vũ bỗng cảm thấy hồi hộp, chẳng lẽ anh thực sự sẽ chọn cô làm lớp trưởng? Cô từ từ rụt cổ lại, như muốn giấu mình thật kỹ

Hứa Bác Diễn cầm danh sách, khẽ nhếch khóe miệng, cao giọng gọi một cái tên: “Triều Vũ.”

Triều Vũ: “…”

“Triều Vũ!”

“Có mặt!”

“Em làm lớp trưởng.”

Triều Vũ nhìn anh: “Hứa đội, tôi chưa từng làm lớp trưởng.”

“Vậy thì bắt đầu làm từ hôm nay đi.” Hứa Bác Diễn nghiêm mặt, “Lớp trưởng phụ trách điểm danh hàng ngày, liên hệ với các thầy cô trong khoa, và cả —— tôi nữa.”

Triều Vũ: “…”

Hứa Bác Diễn: “Tan họp, riêng lớp trưởng ở lại.”

Anh vừa ra lệnh một tiếng, mọi người dần ra khỏi lớp.

Lúc Trình Hiểu Hi đi ra, còn nhìn cô một cái đầy ẩn ý: “Có cần tôi chờ cậu bên ngoài không? “

“Không cần đâu, tôi ở lại chút rồi về ngay thôi.” Quay lại trường cũ, nơi cô đã sống bốn năm đại học, lần này trở lại cô muốn đi thăm quan một vòng.

Trình Hiểu Hi vừa đi , trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại cô và anh.

Hứa Bác Diễn vẫn đứng trên bục giảng, trên đỉnh đầu là chiếc đèn vàng hắt ra ánh sáng lèo tèo, gương mặt anh lúc sáng lúc tối.

Triều Vũ đứng dậy, bước từng bước về phía anh, đến khi hai người chỉ cách nhau hai bước chân, cô dừng lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cô nói: “Hứa đội, tại sao anh lại chọn tôi làm lớp trưởng? Có phải do tôi hợp mắt anh không?”

Hứa Bác Diễn im lặng nhìn cô, có vẻ như cô đang muốn trêu anh đây. Một tay đút trong túi, yếu ớt nói: “Tôi không quen những người khác.” Trong đáy mắt kia có chút ý cười hững hờ .

Triều Vũ ngẩng đầu, đón ánh mắt anh: “Vậy ý của anh là anh thân với tôi nhất à?” Cô thầm vui trong lòng.

Hứa Bác Diễn hơi ngẩn ra, nheo nheo mắt, cong khóe môi: “Không phải cô gọi tôi là anh yêu đấy à?” Anh hơi cúi mắt xuống cứ nhìn cô như thế.

Hai người gặp nhau chắc hẳn là có duyên.

Triều Vũ: “… Vậy anh có muốn làm anh yêu của em không?” Trái tim cô cứ đập loạn nhịp.

Hứa Bác Diễn né tránh: “Đi thôi.”

Đầu óc cô như trống rỗng, thật lâu sau cô mới lên tiếng: “Ừm.”

Hai người ra khỏi phòng họp. Vào thang máy, anh ấn nút lên tầng sáu.

Triều Vũ nhìn chằm chằm con số dần nhích lên, có người đi vào có người đi ra. Đến tầng sáu, trong thang máy chỉ còn lại cô và anh.

“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Anh bước chân đi ra ngoài, còn cô vẫn đứng im tại chỗ

Cuối cùng, cô vươn tay tới kéo một góc áo anh.

Hứa Bác Diễn dừng lại, chợt nghe thấy tiếng cô thủ thỉ.

“Vậy anh có thích em không?”

Hứa Bác Diễn quay đầu lại, mắt thấy cửa thang máy sắp đóng. Anh liền vội vàng kéo cô ra, tiện đà cô nhào người vào lòng anh.

Một bàn tay ngang nhiên mò mẫm lồng ngực anh, nơi ấy thật săn chắc rắn rỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.