Quả thực cô đang rất cần ảnh của anh, Triều Vũ chẳng hề nói dối.
Cô đón xe vội vàng chạy tới cục thủy lợi, đã hết giờ làm việc nhưng Hứa Bác Diễn vẫn ở lại văn phòng đợi cô, cửa phòng không đóng. Anh ngồi trên ghế, chân dài duỗi ra, anh cúi đầu dường như đang đọc sách.
Ánh nắng yếu ớt cuối ngày từ ngoài cửa sổ chiếu vào hắt tới một lớp ánh sáng màu nhạt. Mắt Triều Vũ cứ như mờ đi, cô lôi di động ra, mở ứng dụng camera, chụp một tấm ảnh rồi mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hứa đội —— “
Hứa Bác Diễn từ từ ngẩng đầu lên, đôi môi mấp máy: “Tới rồi à.”
Triều Vũ đi đến trước mặt anh, vừa liếc mắt nhìn qua cuốn sách anh đang xem , chính là cuốn sách lần trước cô đã đưa cho anh. Nhất thời mặt cô nóng bừng lên.”Sao anh lại đọc cuốn này?”
Hứa Bác Diễn khẽ mỉm cười, trong đáy mắt cất chứa ý cười: “Là cô đưa cho tôi, chẳng lẽ lại không đọc?”
Triều Vũ rất muốn cướp lại, cô siết chặt tay, lúng túng mà nhìn anh, trong đôi đồng tử đen bóng kia chỉ toàn là bóng dáng anh.”Đây là cuốn sách tôi mua lúc học đại học.”
Hứa Bác Diễn đứng dậy, đi tới bên cạnh tủ sách, anh khoanh tay, giọng nói mát lạnh: “Chẳng trách, có khá nhiều quan điểm sai lầm.”
Triều Vũ không tin trợn hai mắt to tròn: “Không phải chứ? Đây là do chuyên gia viết đấy.”
Anh lấy mấy cuốn sách từ trên giá xuống, “Nếu cô cảm thấy hứng thú, thì cầm thử mấy cuốn này về đọc xem.”
Triều Vũ nhận sách, lật vài trang. “Cám ơn thầy Hứa đã chỉ dạy.” Giọng cô lanh lảnh.
Hứa Bác Diễn nhìn cô: “Lớp huấn luyện không cần đi cũng được.”
Triều Vũ mặt đau khổ, hộp mì xào khô trưa nay rồi cả vỉ kẹo Mentos mới mua nữa cũng chẳng đủ hối lộ. “Vậy chúng ta chụp ảnh đi.” Giọng nói vô cùng não nề.
Hứa Bác Diễn từ từ lôi ra một tấm ảnh đưa cho cô, “Dùng tấm này đi.”
Triều Vũ nghiêm túc xem xét: “Đây là ảnh từ thời nào ? Hồi anh học đại học à? Hứa đội, mặc dù là đăng báo nhưng cũng không cần lấy ảnh thời sinh viên đâu, cái chúng tôi quan tâm là hiện tại kìa.”
Hứa Bác Diễn chau mày: “Đây là ảnh một năm trước của tôi.”
Triều Vũ cẩn thận phân biệt, phần lớn ảnh thẻ của người bình thường trông khá xấu và già hơn so với người thật nhưng Hứa Bác Diễn là một ngoại lệ.”Thợ chụp ảnh photoshop cho anh đấy à.” Cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn lên mặt anh, từng góc cạnh rõ ràng, mũi thẳng tắp, đôi mắt một mí đầy khẳng khái. Cô nhìn thật chăm chú, đột nhiên thành thật nói : “Mắt anh trông rất đẹp.”
Hứa Bác Diễn ho khan một tiếng: “Tấm ảnh này có dùng được không?”
Triều Vũ liếm liếm khóe môi: “Không được. Trông trẻ quá không đủ chững chạc.”
Hứa Bác Diễn: “…”
“Để tôi chụp cho anh một tấm, bảo đảm sẽ hài lòng. Rất nhanh thôi, anh ngồi trước bàn làm việc là được rồi, tôi chỉ chụp một tấm thôi.”
Hứa Bác Diễn nghe theo sự sắp xếp của cô.
“Hứa đội, hơi ngẩng đầu lên chút, mắt cứ nhìn vào sách là được, mặt hơi nghiêng sang bên này.”
Thật nhiều yêu sách!
Hứa Bác Diễn nhanh chóng chau mày, Triều Vũ thấy vậy, cô liền đi tới, vươn tay từ từ chạm lên cằm anh: “Hướng sang phải một chút. Được rồi.”
Cằm Hứa Bác Diễn cứ căng ra. Dư âm từ đầu ngón tay cô vẫn còn lưu lại trên mặt, anh vô ý thức liếm môi một cái, che dấu cảm xúc của bản thân.
Triều Vũ xoa xoa tay lau đi những cảm giác vừa rồi, bất tri bất giác, hóa ra vừa rồi cô đã chạm tay lên cằm anh…
Quay về chỗ đứng, cô nuốt nước bọt một cái: “Hứa đội, anh đừng căng thẳng như thế.”
Hứa Bác Diễn cắn răng, dần dần bình tĩnh lại: “Nhanh lên.”
“Có phải anh đang nóng không?”
“Không.”
“Tôi thấy mặt anh hơi đỏ.” Cô nhìn lướt qua con số 27 độ trên màn điều hòa, “Tôi giảm xuống 24 độ nhé.”
“Triều Vũ!”
Triều Vũ cuối cùng cũng chụp được mấy bức, cô xem lướt lại từng tấm, cảm thấy vô cùng hài lòng .”Anh xem, cũng không tệ lắm phải không.”
Hứa Bác Diễn nhìn lướt qua, là đàn ông nên anh cũng chẳng hay để ý nhiều. Chụp thấy rõ mặt mũi là được.
Triều Vũ cất mấy cuốn sách vào túi, cô cũng nên về nhà rồi. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối rồi.
Hứa Bác Diễn đóng cửa và tắt đèn, cùng theo cô xuống lầu.
Triều Vũ đi đôi giày cao gót, vừa bước đi liền phát ra tiếng cộc cộc xuống mặt sàn. Hai người song song đi cùng nhau.
“Mì xào khô có ngon không?”
“Cũng không tệ lắm.”
Cô cười hì hì một tiếng: “Vậy tôi sẽ đề cử cho mọi người ăn thử trên weibo mới được.”
“Tôi là vật thí nghiệm của cô đấy à?”
Cô nghiêng đầu sang đáp: “Bởi vì anh đã từng ăn món đó ở Lạc Thành, lời nhận xét của anh là đáng tin cậy nhất.”
Hứa Bác Diễn co giật khóe miệng: “Triều Vũ, sau này đừng tùy tiện gọi đồ ăn ngoài cho người khác.”
Triều Vũ quay đầu, vẻ mặt không hiểu.
Hai người ra khỏi tòa nhà, ra đến cửa thì lại gặp bác bảo vệ.
Bác bảo vệ nhướn mắt lên nhìn một lượt từ trên xuống dưới hai người rồi cười vui vẻ. Triều Vũ lại coi như chẳng thấy gì cả.
Thời gian dần dần trôi qua.
Ngã tư đường phía đông đang được quây lại, tiếng hoạt động của máy móc vang lên không ngừng. Đường gồ ghề nhấp nhô, có rất nhiều vũng bùn.
Cô hỏi: “Họ đang phân tách nước mưa đó à?”
Anh đáp: “Đúng thế.”
Cô im lặng một lúc rồi mới mở miệng: “Hơi khó đấy, ngay ngoài cổng cục Thủy lợi cũng cần phải phân tách nước mưa. Nếu thế các anh đi làm cũng không tiện .”
Hứa Bác Diễn dừng bước lại.
Cô ồ lên một tiếng: “Sao thế?”
Hứa Bác Diễn liếc cô một cái: “Cô nhìn đường đi, phía trước toàn là đất đá.”
“Biết rồi.” Hứa Bác Diễn quả thực rất thích quản người khác. Cô nhìn hai cái bóng chạy dài trên mặt đất, đột nhiên đắm chìm trong mê man, trong lòng bỗng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Trong lòng Triều Vũ lẩm bẩm một tiếng, rồi nhấc chân bước lên con đường đá. Ánh sáng chiếu lập lòe trên người anh. Haiz, chụp xong tấm hình này, giữa anh và cô cũng chẳng còn gì để liên lạc với nhau nữa.
Hứa Bác Diễn chắc chắn sẽ không trả lời lại tin nhắn của cô nữa.
Bọn họ cũng chẳng còn cơ hội để gặp nhau nữa.
Nghĩ đến đó, chẳng hiểu sao Triều Vũ lại cảm thấy nhụt chí. Chân bất giác đi nhanh hơn nhưng tay lại bị ai đó kéo lại.
Hứa Bác Diễn nắm lấy tay cô.
Cô quay ra nhìn anh.
Anh nói: “Đường phía trước bị chặn rồi.” Giọng anh nặng nề.
Triều Vũ “Ờ” một tiếng, ánh mắt từ từ di xuống, nhìn vào bàn tay anh đang nắm lấy cánh tay cô, nơi đó tỏa ra nhiệt độ nóng rực .
Anh dần dần buông tay cô ra, tay mò vào túi, vô ý thức muốn hút một điếu thuốc, lại sờ được một vỉ kẹo Mentos ăn chưa hết.
Triều Vũ thấy tay anh trống không, hoài nghi nói: “Hứa đội, anh cai thuốc lá rồi à?”
“Không.”
Cô nhìn chằm chằm vào túi anh, nơi đó đang chứa thỏi kẹo Mentos sao? Dài dài vuông vuông, rất giống. Cô muốn nói rồi lại thôi, đôi môi mấp máy, cuối cùng cũng nói một câu: “Anh bớt hút thuốc đi, lúc nào muốn hút thì ngậm một viên kẹo Mentos là được.”
Hứa Bác Diễn thấp giọng cười một tiếng.
Triều Vũ bỗng nhiên hoang mang hẳn ,
Hứa Bác Diễn trầm giọng nói : “Thế nên cô mua Mentos cho tôi là muốn tôi cai thuốc lá? Hửm?”
Cô vội vàng né câu hỏi của anh: “Tôi về trước. Tạm biệt.” Đi tầm mười bước, cô liền quay đầu lại hô lên với anh, “Mentos sẽ bẹp hết đấy, đừng cất trong túi quần.” Cô vẫy vẫy tay với anh, nụ cười rực rỡ.
Anh nhìn theo bóng lưng cô dần lẫn vào biển ngưởi ồn ào rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh.
Hứa Bác Diễn xoa xoa mũi, từ khi anh bắt đầu hút thuốc, đã nhiều năm qua, cô là người đầu tiên khuyên anh ít hút thuốc đi. Anh chạm tay lên cằm, lại nghĩ tới vừa nãy khi cô chỉnh mặt cho anh.
Quả là ăn đậu hũ con nhà người ta một cách ngang nhiên mà!
Cô nàng này ghê gớm thật!
***
Mấy ngày sau, Triều Vũ đã chuẩn bị tư tưởng, cô sẽ không được tham gia lớp huấn luyện sắp tới. Cô cũng dần chấp nhận được sự thật này rồi.
Chuyên mục phòng lụt của số báo tháng này bất ngờ gây được sự chú ý với người đọc.
Trong buổi họp sáng hôm ấy, Cao chủ nhiệm
tuyên dương cô tới ba lần khiến Triều Vũ vô cùng xấu hổ. Trong lòng cô hiểu rõ phải cám ơn anh. Cô vừa ngồi họp lại vẽ lung tung trên giấy, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, anh nói: Kéo cô ấy ra đi.
Kéo ra đi…
Cô bật cười.
Ninh San vỗ vai cô một cái.
“Tan họp rồi à?”
“Nghĩ gì thế! Chủ nhiệm bảo mày vào gặp ông ấy.”
“Có chuyện gì thế?”
“Chắc là muốn khen mày ấy mà. Không nhận ra à? Hôm nay lông mày của lão Cao chưa thấy xẹp xuống, ông ấy cười cả sáng nay đấy .”
Triều Vũ biết, lãnh đạo bên trên rất quan tâm đến chuyên mục chống bão tháng này, vì làm tốt nên ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không biết Hứa Bác Diễn đã đọc chưa nhỉ ?.
Cao chủ nhiệm quả thực được cấp trên tuyên dương, nên vừa nhìn thấy Triều Vũ thì gương mặt ông dịu dàng hơn hẳn.
Nha đầu này thường xuyên gây rắc rối cho ông, nhưng cũng là một người biết công biết việc.
“Cô ngồi đi.”
Triều Vũ cười: “Chủ nhiệm, có phải tháng này tôi được thưởng thêm không?”
Cao chủ nhiệm lườm cô một cái: “Nếu cô không gây chuyện, tiền thưởng lần trước có bị trừ hết thế không?”
Triều Vũ cong khóe miệng.
“Lần này cô làm tốt lắm.” Ông cười, “Cuối cùng cũng khiến cục thủy lợi thay đổi cái nhìn về báo ta. Tôi đã liên hệ với bên Chu cục trưởng, ông ấy còn khen cô hết lời. Triều Vũ, lần trước không phải cô nói muốn tham gia lớp huấn luyện đợt này à?”
Hai mắt Triều Vũ bỗng sáng rực.
“Đi đi.”
“Chủ nhiệm đây là thật à?”
“Chu cục trưởng đã đích thân phê duyệt rồi .”
Triều Vũ thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ là Hứa Bác Diễn đã xin giúp cô?
Cao chủ nhiệm tiếp tục nói : “Tấm ảnh Hứa Bác Diễn là ai chụp thế?”
“Tôi ạ.Ổn chứ ạ ?.”
Cao chủ nhiệm cười: “Phải nói là rất đẹp trai. Điên thoại của cục thủy lợi đang cháy máy mấy hôm nay rồi. Ừm, nghe nói là toàn phụ nữ gọi tới.”
Triều Vũ: “…”
“Làm tốt lắm. Theo tôi thấy, chuyên mục lần này thành công cũng nhờ một phần ba từ tấm ảnh của cô chụp.”
Trước đó Triều Vũ cũng đã cân nhắc về việc có nên đăng tấm ảnh đó lên không, vì cô biết trong ảnh nhìn anh rất đẹp trai. Căn cứ trên đạo đức nghề nghiệp, cô quyết định sẽ dùng.
Cô vừa cười vừa đi ra khỏi phòng Cao chủ nhiệm, thầm nghĩ cũng nên chủ động quan tâm hỏi chuyện Hứa đội một chút!
Triều Vũ lấy điện thoại ra, bấm số máy cố định phòng anh.
Gọi hai lần mới thấy bên kia nhấc máy.
“Xin chào ——” Giọng Đại Hùng lộ ra vẻ bất lực. Hai hôm nay, anh nhấc máy lên nghe đến run cả tay rồi.
Cô hắng giọng: “Chào anh, tôi tìm Hứa Bác Diễn, Hứa đội trưởng.”
“Thật xin lỗi, Hứa đội trưởng không làm ở phòng này, cô gọi nhầm rồi nhé.”
Triều Vũ cố nhịn cười: “Chờ chút đã, tôi có vấn đề này muốn xin ý kiến của anh?”
“Vấn đề gì?”
“Hứa đội trưởng có bạn gái rồi sao?”
Đại Hùng: “… Có!”
Sau đó bên kia cúp ngay.
Triều Vũ không nhịn được mà bật cười, cô bấm số gọi thẳng cho anh.
Chuông reo được mấy giây thì anh nhấc máy.
“Hứa đội ——” Giọng cô vô cùng vui sướng.”Hì hì, anh đã đọc bài báo tháng này chưa? Phản ứng của mọi người khá tốt đấy.”
Hứa Bác Diễn: “Cô vui lắm à ?.”
“Anh không vui à?”
Hứa Bác Diễn nhận ra vẻ trêu đùa của cô thì nghiêm giọng: “Triều Vũ!”
“Tấm ảnh đó tôi đã cho anh xem qua rồi. Không thể trách tôi được, ai bảo anh đẹp trai quá làm gì.” Ảnh chụp chỉ là một bên sườn mặt anh, đã gây chú ý đến thế rồi. Nếu như là ảnh chụp chính diện thì còn hot đến mức nào nữa.
Hứa Bác Diễn đau đầu, sáng nay Chu cục trưởng còn chọc ghẹo nói lần sau sẽ để anh lên bìa tuyên truyền quảng cáo cho cục.
Triều Vũ không cố ý, thế nhưng nhất định cô đã dự đoán được kết cục này rồi.
“Hứa đội, nói không chừng lần này tôi có thể giúp anh kiếm bạn gái nữa đấy?”
Hứa Bác Diễn không nhịn được mà bật cười.
“Hứa đội, tôi có một tin muốn kể anh nghe.”
“Tin gì?” Có vẻ như anh cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng vui vẻ của cô rồi.
“Tôi có thể tham gia lớp huấn luyện rồi.” Cô vui mừng, giọng nói tràn đầy kích động.
Anh không nói gì, thật ra anh đã biết chuyện đó từ hôm qua rồi .
Triều Vũ thở dài một hơi: “Sao anh chẳng nói gì thế?”
Hứa Bác Diễn âm u đáp: “Vào lớp của tôi, cấm chỉ chụp lén.”