_
Tử Hạo nghe thấy hắn nói xong thì trầm thấp cười một tiếng, khóe mắt cong cong nhìn tiểu Cơ Phượng bé tí đang chống nạnh hùng hùng hổ hổ.
Nhìn thế nào cũng thấy sao mà đáng yêu quá chừng.
Bạch Hạc môn trưởng lão giận run, đứng như trời trồng mãi không ho he được lấy một lời.
Cơ Phượng vẫn chưa chịu dừng lại, xua xua tay:
- Thôi thôi lão đầu xuống đài được rồi đó. Đứng mãi ở đây chỉ tổ mất mặt thôi á.
Mọi người lần thứ n rơi vào trạng thái trầm mặc...
Đúng lúc này, thanh âm của một nam tử phá vỡ không khí yên lặng:
- Trưởng lão vất vả rồi. Để vãn bối lên thỉnh giáo Ma tôn vài chiêu!
Giọng nói này quen cực kỳ. Cơ Phượng tò mò nhìn ngang ngó dọc, tức thì thấy Chu Thi cầm quạt, thanh y phiêu diêu nhẹ nhàng tung người nhảy lên.
Cơ Phượng ngạc nhiên trợn mắt, vô cùng phẫn nộ:
- Đám người chính đạo các ngươi cũng hay đó, kẻ thì gây sự trước, đánh không lại liền chửi, người thì giả dối, lợi dụng lòng tin của người khác. Uổng công ta coi ngươi là huynh đệ chí cốt, chuyện gì cũng nói cho ngươi biết. Thế mà ngươi lại đâm sau lưng ta thế này sao?
Công phu chia rẽ nội bộ của Cơ Phượng quả là cao tay. Hắn vừa nói xong câu này, phía dưới liền có tiếng xì xào bàn tán.
Chu Thi phe phẩy quạt trong tay, thản nhiên cười nói:
- Công chúa quá lời. Ta với huynh bèo nước gặp nhau còn chưa được một canh giờ, sao có thể gọi là huynh đệ chí cốt cho được?
Cơ Phượng đang định nói rằng không được gọi hắn là công chúa, chẳng ngờ Tử Hạo lại cướp lời:
- Ai cho ngươi gọi hắn như thế?
Chu Thi cười cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
- Không biết ta có vinh hạnh được lĩnh giáo công phu của Ma tôn?
Tử Hạo cầm chắc Xích Viêm, bình tĩnh nói:
- Đánh thì đánh, lắm lời như thế làm gì?
Y vừa dứt lời, Chu Thi lập tức xông lên.
Hắn ta dùng quạt, Tử Hạo dùng roi. So với quạt hay nhuyễn kiếm thì roi khó dùng hơn nhiều bởi độ dài của nó đòi hỏi người điều khiển phải khống chế lực một cách chính xác, góc độ đánh ra cũng phải đủ "quái". Không nắm bắt được hai điểm mấu chốt này, chỉ cần thừa hay thiếu một chút thôi cũng đã khiến đòn roi trở nên phí công vô ích, nếu không trượt thì cũng sẽ đánh như gãi ngứa, ngược lại làm đối phương bắt được nhược điểm của mình.
Vì thế cho nên nhìn khắp tứ giới, số người chọn roi làm vũ khí rất ít. Mà người duy nhất dùng loại vũ khí này khiến thiên hạ ai cũng phải phục chỉ có một.
Người đó không ai khác chính là Ma tôn.
Vốn dĩ quạt là vũ khí khắc chế cứng của roi bởi sự nhỏ gọn và tính linh hoạt. Điều khiển quạt bay tới bay lui, tốc độ ra đòn của roi chắc chắn không thể nào sánh kịp.
Thế nhưng trước mặt Chu Thi không phải vũ khí bình thường mà là Xích Viêm - thần khí làm bằng cốt rồng từ thời thượng cổ. Thần khí giống như có linh tính kết hợp với tu vi thâm hậu của Tử Hạo, tốc độ quất roi còn nhanh hơn đường bay của quạt trong tay hắn ta.
Chu Thi còn trẻ tuổi nhưng tu luyện rất khá, đã tiến vào Đại Thừa Kỳ. Khắp cả Nhân giới không ai là đối thủ của hắn ta. Hôm nay đánh với Tử Hạo vài chiêu mới thấy núi cao còn có núi cao hơn.
Sớm đã nghe Ma tôn nội công thâm hậu, không ngờ chênh lệch thực lực lại đến mức này!
Chu Thi bị đánh cho không ngừng lùi lại phía sau. Mỗi lần Xích Viêm quất ra đều mang theo lửa địa ngục nóng rực khiến y phục trên người hắn ta rách tả tơi, vài vết thương do roi quất sâu hoắm ẩn ẩn ánh lửa.
Tử Hạo đến chiêu thứ mười là ngừng tay, không mặn không nhạt nói:
- Trở về đi, ngươi đánh không lại ta.
Bạch Hạc trưởng lão đã quay lại hàng ngũ của đạo tu. Lão ta thấy Chu Thi rơi vào thế hạ phong thì phẫn nộ gào thét:
- Phí thời gian với Ma đầu như hắn làm gì? Chúng đệ tử Bạch Hạc môn, Côn Sơn môn nghe lệnh! Kết Lạc Thủy trận!
Lần này Nhân tộc chuẩn bị vô cùng kĩ càng, lấy Bạch Hạc môn, Côn Sơn môn - hai môn phái lớn nhất đạo tu làm trụ cột. Chỉ tính riêng nhân số, hai môn phái đã dẫn tới mấy trăm người. Chưởng môn cùng các trưởng lão của các môn phái khác cũng tham gia vào trận chiến này, thực lực không thể coi thường.
Phía sau Tử Hạo xuất hiện mấy làn khói đen. Thất đại ám vệ hiện thân, nửa quỳ hành lễ với y:
- Thuộc hạ hộ giá chậm trễ. Mong Ma tôn trách phạt!
Tử Hạo ra hiệu cho ám vệ đứng lên.
- Tả hộ pháp đâu?
Ám vệ cung kính nói:
- Thưa chủ thượng, Tả hộ pháp không biết tung tích đã mười mấy ngày rồi ạ.
Y nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Mất tích là đúng.
Cô ta đang đứng trong hàng ngũ đạo tu dưới kia cơ mà, còn đang rất tích cực mà châm ngòi ly gián đấy.
Hành tung của y và Cơ Phượng có lẽ cũng do Tả hộ pháp tiết lộ ra bên ngoài. Trước giờ Tử Hạo hành động bí mật, y có đi đâu thì người biết chỉ có ám vệ bên người. Tả hộ pháp lại là cánh tay đắc lực cho y. Về tình về lý mà nói, ám vệ tiết lộ tung tích của y cho Tình Diễm cũng chẳng có gì là sai cả.
Tử Hạo thở dài trong lòng.
Vất vả mãi tưởng rằng nuôi được một con chó ngoan, thế mà lại bị nó cắn cho một cái.
Không đau lắm nhưng rất tổn thương đấy.
Lúc này, đám đạo tu phía dưới đã bắt đầu hành động. Linh lực cuồn cuộn tuôn trào như thác từ cả trăm tu sĩ tụ lại hóa thành một thanh thánh kiếm. Thánh kiếm không người điều khiển vẫn bay vun vút về phía Tử Hạo, lấy khí thế như chẻ tre muốn đâm xuyên qua người hắn.
Lạc Thủy trận không hổ là trận pháp mạnh nhất của Nhân giới. Thánh kiếm chứa linh lực hệ thủy hung hãn, mà trời sinh thủy khắc hỏa, lá chắn bằng lửa địa ngục Tử Hạo vừa dựng lên chỉ chịu được trong chốc lát liền bốc hơi.
Không còn lửa địa ngục che chắn, thánh kiếm đâm thẳng về phía lồng ngực của Tử Hạo, tốc độ nhanh tới nỗi không nhìn thấy tàn ảnh.
Xích Viêm có linh tính lập tức hộ chủ. Thần khí làm bằng cốt rồng va chạm mạnh với thánh khí phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Xích Viêm không hề hấn gì, mà thanh thánh kiếm kia vẫn đang tiếp tục được rót thêm linh lực vào. Hào quang trên thân kiếm càng lúc càng tỏa sáng rực rỡ!
Xích Viêm quấn quanh thân kiếm. Thần khí vừa chắc chắn lại vừa dẻo dai chế trụ thánh kiếm, khiến nó không thể nhúc nhích.
Tử Hạo hiếm khi nghiêm túc, trầm giọng truyền mệnh lệnh cho thất đại ám vệ sau lưng hắn:
- Kết trận!
Cơ Phượng ngồi trên đầu vai của Tử Hạo cứ có linh cảm chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Hắn do dự một lát rồi vẫn không nhịn được mà nói:
- Nếu không đánh lại đám người bọn hắn thì hai chúng ta chạy đi cũng là một ý hay đó. Ngươi có nghĩ giống ta không?
Tử Hạo cười nhẹ:
- Ta có thể đánh lại bọn hắn mà.
Y đưa tay lên xoa đầu tiểu Cơ Phượng, trấn an nói:
- Công chúa yên tâm đi. Hãy tin ở ta.
Tử Hạo vừa nói dứt lời liền duỗi tay thu Xích Viêm về.
Thánh kiếm không còn bị Xích Viêm trói buộc, tựa như mũi tên vun vút lao đi. Không gian bị băng hàn xé rách, sau đó vẽ ra một đường máu.
Cơ Phượng nghe thấy tiếng đao kiếm nặng nề đâm xuyên qua cơ thể Tử Hạo, kiếm cắm ngay vào ngực trái y. Linh lực cuồn cuộn đâm xuyên khiến y không tự chủ mà lùi lại phía sau, đau đớn khẽ rên lên một tiếng. Máu của y bắn cả lên gương mặt của hắn, khiến tầm nhìn bị phủ một màu đỏ thẫm chết chóc.
Ma tôn một tay che trời trong mắt hắn từ từ gục xuống, tròng mắt như bảo thạch bắt đầu mất dần tiêu cự...
Tử Hạo cứ thế mà ngã xuống, nhanh đến nỗi Cơ Phượng ngây ngẩn cả người không kịp phản ứng. Hắn chỉ kịp trừng to mắt chứng kiến cảnh tượng đó, chưa kịp phản ứng lại thì cảm giác lạnh lẽo đã truyền khắp toàn thân. Yết hầu hắn như bị bóp nghẹt không thể thốt ra lấy một lời, vô lực mà tuyệt vọng nhìn hơi thở của tử vong bao trùm lấy y.
Thế nhưng chưa kịp định thần, pháp trận dưới chân Thất đại ám vệ đã mở ra. Ngay lập tức Cơ Phượng giống như bị hút vào một chiều không gian khác, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức lúc nào không hay...
___