Ngươi Đừng Nhìn Bản Tôn Như Thế

Chương 5




_

Cơ Phượng ở địa lao vài hôm, cảm thấy cuộc sống cũng không tệ lắm.

Hàng ngày Tử Hạo đội lốt A Ngũ luôn là người đưa đồ ăn cho hắn. Tử Hạo là một Ma đầu rất đỗi dịu dàng, luôn kiên nhẫn biến ra vài đĩa thịt rồi canh chừng cho đến khi hắn ăn đến no căng mới thôi.

Như thường lệ, Tử Hạo cầm cặp lồng cơm đến địa lao, y dùng chìa khoá mở cửa rồi đi vào phòng giam.

Phòng giam lát bằng đá đen, không gian tối tăm đến ngột ngạt. Chỉ có ánh đèn đuốc leo lét từ phía đầu hành lang vọng vào.

Phòng giam Cơ Phượng không có một ngọn đèn nào.

Cơ Phượng ngồi bó gối ở góc tường, thấy có tiếng động thì ngẩng lên. Đôi mắt hắn không có tiêu cự nhưng vẫn chuẩn xác hướng ánh nhìn đến phía âm thanh.

Tử Hạo trong phút chốc cảm thấy Cơ Phượng giống như đang ngước đôi mắt long lanh nhìn mình.

Trông rất đáng thương.

- Đại hiệp ơi huynh đến rồi đấy hả?

Tử Hạo búng tay cho thời gian dừng lại, thong dong đáp:

- Ừm. Hôm nay muốn ăn gì?

Cơ Phượng trong đầu thầm nghĩ, mùa hè nóng thế này, hắn muốn ăn kem. Thế nhưng ngoài miệng hắn lại nói:

- Ta muốn ăn cá hấp.

Cơ Phượng muốn ăn gì Tử Hạo cũng có thể biến ra cho hắn. Lần này cũng không ngoại lệ, y để một viên dạ minh châu xuống bàn, sau đó ngồi cẩn thận gỡ xương cá ra cho Cơ Phượng.

Sư phụ dặn phải bảo vệ hắn, chăm sóc hắn. Gỡ xương cá cho hắn cũng là việc mà một đồ nhi ngoan nên làm mà.

Phải không?

Cơ Phượng ngửi mùi cá thơm phức, bụng reo lên vài tiếng rột rột, biểu thị sự thèm khát của chủ nhân.

Tử Hạo hơi bất đắc dĩ, tốc độ tay cũng nhanh lên một chút.

Y tập trung gỡ cá, không nhìn thấy đột nhiên Cơ Phượng bỗng đau đớn nhăn mặt. Hắn vô thức rên lên một tiếng, khuôn mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Tử Hạo dừng tay, đỡ lấy Cơ Phượng đang sắp gục xuống:

- Ngươi sao thế?

Cơ Phượng vô lực túm lấy ống tay áo của Tử Hạo, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng:

- Ta đau...

Tử Hạo bắt mạch cho Cơ Phượng, mày kiếm nhíu lại thật sâu.

- Trong người ta... gi-giống như có thứ gì đó.

Hắn không hề nói điêu, máu trong người hắn như đang sôi sùng sục. Cổ trùng đến kỳ phát tác ngọ nguậy trong cơ thể hắn.

Cơ Phượng vừa đau vừa sợ đến nỗi cả người run lẩy bẩy.

Cơ Phượng rất sợ sâu.

... Thêm cả giun nữa.

Ừm thì... thêm cả rắn, rết, đỉa,... nữa.

Phàm là động vật thân mềm đều có thể khiến Cơ Phượng sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh. Thế nhưng bây giờ hắn cảm nhận được thứ động vật thân mềm đó đang uốn éo trong người hắn!!!!

Cơ Phượng sợ muốn xỉu mà không thể ngất đi. Cơn đau khiến hắn tỉnh táo hơn bao giờ hết.

- Ngươi cố chịu một chút nhé.

Tử Hạo thi pháp để hắn giảm bớt chút đau đớn, sau đó vội vã chạy ra bên ngoài báo tin tam Công chúa bị bệnh.

Tam Công chúa bị bệnh, thế nhưng người đến lại không phải là thái y.

Quốc sư của Bắc Phong quốc mặc áo choàng đen, trên tay cầm gậy bồ đề. Gã cùng hai hộ vệ đi vào phòng giam Cơ Phượng.

Hắn đã đau lắm rồi. Cả người ướt đẫm mồ hôi, gân xanh trên trán nổi cả lên.

Quốc sư dùng gậy bồ đề đặt lên trên người Cơ Phượng. Tức thì cổ trùng trong người hắn đột ngột giống như phát bệnh, điên cuồng lao lên muốn chui ra khỏi cơ thể hắn.

Thấy Cơ Phượng đau đến gập người, đôi mắt Tử Hạo tối đi một chút. Y nhìn chằm chằm quốc sư đang lấy máu mình đổ ra một bát con cho Cơ Phượng uống.

Cổ trùng trong người hắn dịu xuống, sau đó tiến vào trạng thái ngủ đông. Thế nhưng Tử Hạo nhìn thấy kích cỡ của chúng trong cơ thể Cơ Phượng to lên không ít.

Tử Hạo lột bỏ lớp mặt nạ, nhân lúc quốc sư cùng hai tên thị vệ chưa chú ý thì đã vác Cơ Phượng lên vai, tay còn lại cầm Xích Viêm quấn lấy quốc sư. Rõ ràng y đã có sự chuẩn bị từ trước, sau khi nhẹ nhàng thả ra một làn khói đen thì bóng dáng ba người đã biến mất khỏi địa lao.

__

Quốc sư bị Xích Viêm trói chặt, long áp từ món thần khí khiến gã nghẹt thở, không thể động đậy dù chỉ một chút.

Vừa kịp hoàn hồn, hắn đã bị bắt tới nơi khác.

Kiến trúc xây bằng xương của Ma thú, bên trong dát vàng, bày đủ mọi tài bảo.

Không thể nghi ngờ, đây chính là Ma cung.

- Ma...Ma Tôn?

Ma Tôn Tử Hạo đặt Cơ Phượng đang hôn mê lên giường, sau đó mới thèm trả lời quốc sư.

- Ờ. Bất ngờ lắm ư hữu Hộ pháp?

Tử Hạo khẽ động đậy ngón tay, Xích Viêm tức thì trói quốc sư càng chặt.

- Bản Tôn tìm ngươi lâu lắm rồi.

Quốc sư là Hữu hộ pháp đời trước. Thiên hạ gọi gã là Yêu Độc vì độc pháp xuất thần nhập hoá của gã.

Cuối cùng, gã phản bội sư tôn, khiến sư tôn của y bỏ mình trong trận đại chiến Tiên - Ma trăm năm trước. Gã trốn chui trốn lủi mấy trăm năm, cuối cùng Tử Hạo cũng bắt được con chuột cống này về rồi.

Yêu Độc biết gã không thể phản kháng, vì thế cắn chặt răng không nói lời nào.

Tử Hạo không cảm xúc nói với gã:

- Trước khi chết thì hãy giải độc cho hắn.

Yêu Độc "phi" một tiếng, gã khinh bỉ nhổ nước bọt:

- Độc trong người hắn không có thuốc giải. Chỉ có máu của ta mới làm dịu đi cổ trùng mà thôi! Ngươi giết ta đi. Hắn cũng sẽ chết theo ta!

Y nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi:

- Ồ, vậy sao?

Tử Hạo từng bước đi đến trước mặt gã, toả ra uy áp khiến gã phải quỳ hẳn xuống.

- Ta nên xay ngươi thành thuốc giải cho y dùng dần, hay nên nhốt ngươi vào Hình đường, mỗi tháng rút một chút máu?

Giọng điệu của y nhẹ nhàng nhưng lại rất nghiêm túc, cộng thêm uy áp tràn ra như dời sông lấp bể làm Yêu Độc run rẩy từ trong tâm can.

Gã sợ hãi y.

Đôi đồng tử ẩn ẩn sắc đỏ kia của y loé lên sát ý, giống như y có thể thẳng tay giết chết gã bất cứ lúc nào.

- Bản Tôn cho ngươi một cơ hội cuối. Độc này giải thế nào?

Yêu Độc cố nén nỗi sợ từ trong tâm can, cố chấp xoay mặt đi hướng khác để không nhìn thấy Tử Hạo:

- Không có thuốc giải. Ngươi có giết ta thì cũng thế thôi!

Đôi đồng tử màu máu của y co lại thành một đường thẳng, Xích Viêm đang trói chặt người Yêu Độc phát ra tiếng ong ong biểu thị tâm trạng của chủ nhân.

- Được thôi.

Sau câu nói ấy, lửa địa ngục bùng lên. Ngọn lửa màu lam bốc cháy trên người gã, thiêu rụi cả thể xác lẫn thần hồn gã.

Yêu Độc rít lên từng tiếng đau đớn giống như loài thú hoang. Tử Hạo tức khắc phất tay, khiến mọi tiếng động đều ngừng lại.

Yêu Độc cũng biến mất, lửa địa ngục thiêu hắn thành tro.

Xong xuôi, y mới truyền âm cho ám vệ:

- Gọi tả hộ pháp đến đây.

Tần Mạch đang ở Hình đường dùng hình với con chó ngao ba đầu mấy hôm trước vừa bắt được, bị Ma Tôn gọi đến Ly Tâm điện thì không tình nguyện lắm chạy sang.

Dù không phải lần đầu vào Ly Tâm điện, nhưng Tần Mạch vẫn bị ánh sáng lấp lánh của châu báu chói muốn mù con mắt.

Ma Tôn ngồi trên ghế nạm vàng, lười biếng chống cằm, hiếm khi tỏ ra vẻ suy tư.

Tần Mạch hành lễ qua loa với y, giọng nói hơi không kiên nhẫn:

- Tôn thượng có gì sai bảo ạ?

Tử Hạo hất cằm về phía giường:

- Ngươi xem cổ trùng trong người y có cách nào giải?

Tần Mạch nghe đến cổ trùng thì mới hứng thú hơn một chút, nhanh nhẹn đến bắt mạch cho Cơ Phượng.

Cổ trùng trong cơ thể hắn đang ngủ đông, cả người thoạt trông rất bình thường, không có chút dị tượng.

Tần Mạch nhíu mày, y lấy ra dao găm trong người, định xuống tay lấy ít máu thì khựng lại, quay đầu nhìn Ma Tôn.

Tử Hạo nhìn chằm chằm cậu.

- Ta có thể lấy chút máu của hắn không?

Ma Tôn đứng lên khỏi ghế, từ từ đi sang phía giường. Y trả lời rất ngắn gọn:

- Ờ.

Tần Mạch xuống dao ngay lập tức.

Vết Tần Mạch cắt rất nông nhưng kỳ lạ là máu tươi chảy ra không ngừng, không hề có dấu hiệu bị đông lại.

Tần Mạch chưa kịp ra tay thì Ma Tôn đã thi pháp khiến miệng vết thương của Cơ Phượng nhanh chóng khép miệng.

- Cổ trùng này phát tác khi nào?

- Hôm qua.

Ma Tôn nói xong lại bổ sung:

- Nhưng người hạ cổ đã cho hắn uống máu, cổ trùng trong người hắn hình như đã ngủ đông.

Tần Mạch hơi nghi ngờ, song chưa nói ra đáp án mà hỏi tiếp:

- Người thi cổ là ai?

Ma Tôn liếc cậu một cái.

Tần Mạch sửa miệng:

- Người thi cổ là ai ạ thưa Tôn thượng?

- Yêu Độc.

Vẻ mặt của Tần Mạch giống như "biết ngay là thế mà".

- Thế thì dễ rồi. Huyết độc này tồn tại nhờ máu của người thi độc. Muốn giải thì đơn giản chỉ cần lấy máu đầu tim pha với máu của người bị thi độc là được ạ.

- Còn có cách khác không?

Tần Mạch:

- Chỉ có cách này là đơn giản nhất thôi Tôn thượng. Đi bắt tên Yêu Độc kia chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?

Tử Hạo gật đầu:

- Ờ. Quả là dễ. Gã bị ta bắt lại rồi.

Tần Mạch đang định bảo đem gã đến để cậu xử lí, tức thì lại nghe Ma Tôn nói:

- Gã chết rồi.

- Bị ta thiêu chết.

Tần Mạch: "..."

______

[Nhật ký đổ bóng của Ma Tôn, trang 2.

Hình như bản Tôn vừa làm một điều ngu ngốc.

Biến ra cho vợ một vạn đĩa thịt nướng không biết vợ có hết giận không nhỉ?

À đâu.

!!!!!?

Vợ sắp chết rồi. Bản Tôn phải làm sao để cứu vợ? SOS các ngươi cứu bản Tôn với!!!!!!!!!]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.