(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lịch nhổ răng được sắp xếp vào một ngày cuối tuần, thời gian là buổi sáng sớm. Vì lượng tiểu cầu của Giang Cố khá thấp, sau khi chảy máu có nguy cơ gặp khó khăn trong việc đông máu, nên bắt buộc phải nhổ răng vào buổi sáng. Điều này giúp kéo dài thời gian theo dõi, nếu có vấn đề gì xảy ra, có thể kịp thời xử lý.
Dù nhổ răng khá đáng sợ, nhưng Giang Cố cũng không quá hoảng hốt. Dẫu sao chiếc răng khôn đã gần chèn vào dây thần kinh, không nhổ không được. Vậy nên có sợ cũng chẳng ích gì. Cậu đành cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cứ như thể cố gắng giả vờ vài lần sẽ thực sự bớt căng thẳng đi vậy.
Khi đang ngồi bên ngoài chờ bác sĩ chuẩn bị trước ca phẫu thuật, Tư Hành nắm lấy tay cậu: "Đừng sợ, tôi đợi ở bên ngoài. Lát nữa họ sẽ tiêm thuốc tê trước, lúc tiêm có thể hơi đau, nhưng rất nhanh sẽ không cảm thấy gì nữa. Nếu quá sợ, em cứ nhắm mắt lại. Tôi đã xem phim chụp rồi, em chỉ có mỗi chiếc răng khôn này thôi, nhổ xong sẽ ổn cả."
Giang Cố gật đầu. Đúng lúc này, một tiếng khóc vang lên, một đứa trẻ khoảng 10 tuổi bị cha mình vác thẳng qua, mẹ cậu nhóc đi theo sau vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ.
Chắc là bị khóc đến phiền, người đàn ông bỗng vỗ mạnh vào mông cậu bé: "Khóc gì mà khóc! Ai bảo ngày nào cũng ăn kẹo mà không đánh răng, làm răng hư hết cả rồi. Không nhổ thì sau này răng con sẽ thối hết, lúc đó chẳng bé gái nào thèm hôn con đâu!"
Cậu bé vẫn khóc òa: "Con không cần bé gái hôn, con không nhổ răng đâu, hu hu hu! Mẹ ơi, con không nhổ!"
Người đàn ông lại vỗ thêm một cái nữa.
Giang Cố không nhịn được bật cười, sợ bị nghe thấy thì không lịch sự, cậu bèn quay đầu, rúc mặt vào ngực Tư Hành.
Tư Hành tự nhiên đưa tay vỗ nhẹ lưng cậu, cảm nhận được cơ thể trong lòng vẫn đang run lên vì cười. Lần đầu tiên, anh cảm thấy tiếng khóc lóc của trẻ con vốn rất phiền phức lại không đến nỗi khó chịu như trước. Ít nhất, sự chú ý của Giang Cố đã bị phân tán, tâm trạng rõ ràng cũng thả lỏng hơn một chút.
Mặc dù Giang Cố không tỏ vẻ gì, nhưng Tư Hành vẫn cảm nhận được sự căng thẳng mà cậu đang cố gắng che giấu. Ngoài việc không ngừng trấn an, anh chỉ có thể cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cậu: "Tuần sau trời sẽ có tuyết. Đường Minh nói muốn đến núi Thiệu Thanh chơi. Vừa lúc Đường Triệu cũng được nghỉ phép, tính cả cuối tuần thì có ba ngày, chúng ta cùng đi nhé?"
Giang Cố cố gắng ngưng cười, ngẩng đầu khỏi ngực Tư Hành: "Núi Thiệu Thanh? Đi leo núi à?"
Muốn cậu đi leo núi vào ngày tuyết rơi, đây chẳng phải muốn lấy mạng cậu sao.
Tư Hành bật cười: "Làm gì mà leo núi, núi Thiệu Thanh có một trung tâm dưỡng sinh, bên trong có suối nước nóng. Chúng ta có thể đến đó thư giãn. Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, chỉ cần chú ý thời gian, ngâm nước nóng một cách hợp lý thì không vấn đề gì. Vừa hay lúc đó có tuyết đầu mùa, chắc chắn sẽ rất đẹp."
Với tình trạng sức khỏe hiện tại của Giang Cố, trái tim vẫn khá ổn định, đi chơi một chút là hoàn toàn khả thi. Chỉ cần không ngâm mình quá lâu, thậm chí chỉ cần ngồi ngâm chân và ngắm tuyết thôi cũng đủ giúp tinh thần thoải mái, thư giãn hơn.
Giang Cố có chút động lòng. Cậu gần như chưa từng đi chơi, lại càng chưa nói đến việc được ngâm suối nước nóng – một trải nghiệm nghe thôi đã biết không rẻ chút nào.
Bây giờ cậu không còn phải lo lắng về tiền bạc, nhưng nếu quãng đường di chuyển quá xa, cậu sợ bị say xe làm phiền mọi người.
Tư Hành nói: "Nơi đó có khu tắm riêng tư. Chúng ta có thể đặt chỗ trước, ngâm suối xong thì sang khu dưỡng sinh. Khu dưỡng sinh là kiểu suối nước nóng lớn trong nhà, có rất nhiều hoạt động: xem phim, chơi board game*, có cả phòng xông hơi, thư viện nhỏ. Mọi người có thể mặc đồ xông hơi, chơi bài, trò chuyện. Buổi tối có thể về phòng nghỉ ngơi, hoặc ở lại khu dưỡng sinh cũng được. Lái xe đến đó chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi, rất nhanh thôi. Chúng ta đi chơi ba ngày hai đêm nhé?"
* Board game được biết đến là một thể loại trò chơi được tương tác, vận hành bởi nhiều người thông qua một bàn cờ.
Ở Việt Nam tuy chưa phổ biến nhưng cũng có thể liệt kê một số board game như: Cờ tướng, cờ vua, cờ tỷ phú, bài Uno, ma sói...
Giang Cố có chút dao động. Theo như Tư Hành nói, khu dưỡng sinh đó chắc giống như những trung tâm kiểu Cực Lạc Đường, nghe qua đã thấy thoải mái rồi.
Thấy cậu không từ chối ngay, Tư Hành tiếp tục thuyết phục: "Nơi đó dù có cung cấp đồ xông hơi, nhưng đều là đồ dùng chung, không được sạch sẽ lắm. Chúng ta có thể tự chuẩn bị. Gần đây có trò chơi nào mới ra không? Các em mang theo máy chơi game và băng trò chơi. Nếu cần viết bài, em mang laptop theo, sẽ không làm lỡ việc đâu."
Giang Cố hỏi: "Thế Guli phải làm sao?"
Tư Hành đáp: "Mèo không thích thay đổi môi trường. Ở nhà nó sẽ cảm thấy an toàn hơn. Tôi sẽ để dì Hạ dời lại hai ngày, để thứ Bảy dì ấy qua, chúng ta sẽ xuất phát vào thứ Sáu, và trở về vào Chủ Nhật. Guli ở nhà sẽ không có vấn đề gì."
Nhìn ánh mắt có hơi mong chờ của Tư Hành, Giang Cố do dự một chút rồi cũng gật đầu. Tư Hành lái xe rất ổn định, cậu cũng dần quen với mùi trong xe của anh. Dù có say xe, chắc cũng sẽ không quá nghiêm trọng.
Lúc này, y tá từ phòng phẫu thuật bên cạnh mở cửa bước ra, gọi tên bệnh nhân đầu tiên là Giang Cố.
Phòng phẫu thuật rất lớn, có tổng cộng sáu ghế điều trị. Cậu bé khóc lớn lúc nãy cũng bị gọi vào, vẫn vùng vẫy chống cự cho đến phút cuối, bị bố cậu nhấc bổng đưa đến ghế.
Tư Hành cũng đứng dậy, đưa Giang Cố vào: "Đừng sợ, nhắm mắt lại, một lát là xong thôi."
Giữa những tiếng gào khóc nức nở, những người vốn đang lo lắng sợ hãi lại dần trở nên bình tĩnh. Dù gì cũng là người trưởng thành, không thể sợ đến phát khóc như một đứa trẻ 10 tuổi được.
Giang Cố vẫy tay với Tư Hành, đưa điện thoại cho anh, rồi theo hướng dẫn của y tá ngồi xuống ghế nha khoa.
Bác sĩ nhổ răng cho cậu là một người đàn ông trung niên, dù đeo khẩu trang nhưng vẫn toát ra khí chất điềm tĩnh, vững vàng. Y tá bên cạnh còn cẩn thận kẹp máy đo oxy vào tay cậu, dặn dò: "Trong quá trình điều trị, nếu cảm thấy bất kỳ khó chịu nào, như chóng mặt hay khó thở, nhất định phải báo ngay cho chúng tôi."
Giang Cố gật đầu, khi đèn lớn trên đầu bật sáng, cậu liền nhắm mắt lại.
Có người chỉ đến trám răng, có người làm điều trị tủy, cũng có người nhổ răng khôn rất dễ. Những bệnh nhân vào trước lần lượt ra ngoài, khuôn mặt ai cũng được chườm túi đá, kể cả cậu bé khóc từ đầu đến cuối cũng sụt sùi bước ra. Nhưng vẫn chưa thấy Giang Cố đâu.
Tư Hành đã sớm không còn ngồi yên được nữa, đứng chờ trước cửa phòng, mỗi lần có người ra, anh đều tranh thủ nhìn vào. Chỉ thấy Giang Cố vẫn nằm yên trên ghế, bác sĩ đang cẩn thận xử lý chiếc răng của cậu.
Đợi gần hai tiếng, y tá mới cầm một chiếc lọ nhỏ bước ra, gọi: "Người nhà của Giang Cố."
Tư Hành vốn đã đứng chờ sẵn, lập tức đáp: "Là tôi. Em ấy thế nào? Răng khôn đã nhổ được chưa?"
Y tá đưa cho anh chiếc lọ đựng chiếc răng nhỏ: "Răng khôn đã lấy ra và đang khâu lại. Chiếc răng này anh muốn giữ lại hay để chúng tôi xử lý?"
Tư Hành vội vàng nhận lấy: "Muốn giữ lại!"
Y tá trực tiếp đưa lọ cho anh.
Chiếc lọ chứa nước, bên trong là một chiếc răng nhỏ nguyên vẹn, lắc lư qua lại. Chỉ một vật nhỏ bé thế này mà khiến Giang Cố đau đớn mấy ngày, giờ lại phải chịu thêm một trận nữa.
Chờ thêm một lúc, Giang Cố cũng bước ra, tay cầm túi đá chườm mặt. Y tá dặn dò: "Hãy cắn miếng bông trong miệng thêm một lúc nữa, một tiếng sau có thể uống một viên thuốc giảm đau. Hôm nay chỉ được ăn đồ lỏng, không ăn đồ nóng, nước cũng cố gắng không uống nước ấm, đặc biệt là canh. Trong hai ngày tới đừng uống canh, vết khâu có thể sẽ tạo cảm giác lạ, đừng dùng lưỡi đẩy hay kéo chỉ. Sau 7 đến 10 ngày có thể cắt chỉ, tình trạng cụ thể sẽ xem xét khi đến tái khám vào tuần sau."
Tư Hành gật đầu lia lịa: "Được rồi, chúng tôi sẽ chú ý."
Y tá nhìn khuôn mặt đẹp trai của Giang Cố, không khỏi nói thêm: "Trong hai ngày tới sẽ hơi sưng, đó là hiện tượng bình thường, chỉ cần không chảy máu thì không sao."
Tư Hành dìu Giang Cố vào phòng theo dõi. Trước khi nhổ bỏ miếng bông trong miệng, họ vẫn phải ở lại để theo dõi tình trạng chảy máu, có gì bất thường thì xử lý kịp thời.
Anh lấy khăn tay nhỏ mang theo, lót ngoài túi đá để da cậu không tiếp xúc trực tiếp với đá lạnh, rồi bảo Giang Cố để tay xuống, tự mình giữ túi đá cho cậu. Sợ cậu lạnh tay, anh nắm lấy tay cậu, giúp cậu ủ ấm.
Không biết có phải do thuốc tê vẫn chưa tan hết hay không, Giang Cố chỉ cảm thấy đầu óc tê tê, mọi phản ứng đều chậm chạp, cứ để mặc Tư Hành tùy ý sắp xếp.
Anh nhẹ nhàng ép đầu cậu tựa vào vai mình: "Nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi, chờ thuốc mê tan, có thể sẽ hơi đau đấy."
Giang Cố tựa vào người Tư Hành, nhưng chẳng buồn ngủ chút nào. Bông gòn trong miệng bị cắn chặt làm cậu thấy khó chịu, miệng đầy mùi máu tanh, lại khát nước, nhưng hiện giờ không thể uống, chỉ có thể cố nhẫn nhịn.
Khi răng vẫn còn tốt, cậu không nghĩ chúng quan trọng đến vậy. Bây giờ nhổ đi một chiếc rồi mới hiểu được sự khổ sở, mà thuốc mê tan hết có lẽ còn đau hơn.
Trong phòng quan sát có không ít người, cả nam lẫn nữ, có người được người nhà đi cùng, có người đi với người yêu, nhưng phần lớn vẫn là đơn độc một mình.
Trước đây, Giang Cố cảm thấy như thế cũng tốt, chuyện của mình thì tự mình giải quyết, không vì làm phiền người khác mà nảy sinh gánh nặng tâm lý.
Nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy có ai đó bên cạnh cũng không tệ.
Giang Cố nghĩ ngợi, người này chắc phải rất đặc biệt. Dù đổi lại là Đường Triệu, cậu cũng sẽ thấy áy náy vì làm lỡ thời gian đi làm của hắn. Thế nên, người đặc biệt đó hình như chỉ có thể là Tư Hành.
Cũng giống như lần trước, khi ở nhà họ Đường, cậu nhận ra sự đối xử đặc biệt của Tư Hành. Chỉ cần nghĩ đến khả năng có thể xảy ra một sự khác biệt dù chưa thực sự xảy ra, trong lòng cậu đã cảm thấy không thoải mái. Điều đó cũng là sự đặc biệt của Tư Hành.
Vậy tại sao người mà cậu có thể đặc biệt làm phiền lại là Tư Hành?
Giang Cố nghĩ, chắc là vì biết đối phương thích mình.
Có một từ dùng để miêu tả điều này, hình như là "ỷ sủng mà kiêu". Dù Tư Hành chưa từng nói ra, nhưng từ những chi tiết trong cuộc sống, những lần cố tình tiếp xúc, cả những ánh mắt vô tình bắt gặp, Giang Cố đều hiểu rõ rằng cậu là người được thiên vị.
Cậu thật sự là một kẻ xấu, dựa vào tình cảm của đối phương mà không chút kiêng dè gì.
Không nhịn được, cậu khẽ đưa tay chọc chọc vào cánh tay của Tư Hành. Nếu anh thích em, tại sao không tỏ tình đi? Anh không tỏ tình, làm sao em có thể đồng ý được chứ?
Tư Hành hoàn toàn không biết Giang Cố đang nghĩ gì, chỉ tưởng rằng thuốc mê đã tan và cậu bắt đầu thấy đau. Anh vội nâng mặt cậu đang tựa vai mình lên xem thử có sưng không: "Đau rồi à? Y tá bảo phải chờ một tiếng nữa mới được uống thuốc giảm đau. Ráng chịu thêm chút nữa, được không?"
Giang Cố không thể mở miệng nói, chỉ có thể khe khẽ phát ra một tiếng "ừm", trong giọng nói lộ rõ vẻ ấm ức như đang làm nũng, khiến cả nửa người Tư Hành gần như tê cứng.
Anh cầm túi chườm đá lót khăn cẩn thận, nhẹ nhàng áp lên mặt cậu. Nhìn gương mặt được anh nâng niu trong lòng bàn tay, Tư Hành chẳng biết phải dỗ dành thế nào cho phải.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");