Người Đẹp Cấp Sss

Chương 39: Mục tiêu nuôi mặt trắng nhỏ




Hình như hôm qua, Nhạc Thanh Hà tắm rửa xong, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cánh cửa của phòng bếp nhìn Lý Thiên Đường làm bữa sáng.

Lý Thiên Đường quay đầu nhìn, có hơi ngạc nhiên: “A, hôm nay không có quầng đen mắt, lẽ nào cô nghĩ ra cách đối phó ông cụ rồi?”

“Đương nhiên, chuyện này đối với tôi chỉ là trò vặt.”

“Cô tiếp tục thổi phòng đi, tôi nấu cơm.”

“Anh bây giờ chắc biết tôi tại sao muốn giữ anh lại rồi?

Nhạc Thanh Hà thản nhiên nhìn anh hỏi.

Lý Thiên Đường không ngoảnh đầu, nói: “Không biết có thể được không? Ông cụ nhà cô nói chuyện rất thâm sâu, điều nên nói, điều không nên nói, đều nói cả rồi. Tuổi tác cao như vậy rồi, miệng cũng không kìm được.”

Nhạc Thanh Hà nhìn vào ánh mắt của anh, xuất hiện sự sắc bén: “Vậy, anh nghĩ thế nào?”

“Cô nghĩ sao thì tôi nghĩ vậy.”

“Có nghĩ thật sự sống cùng tôi không?”

Khi Nhạc Thanh Hà hỏi câu này, ngữ khí cố tình lạnh nhạt đến mức muốn lấy mạng người, dường như chuyện đang nói không phải chuyện cả đời của cô, mà là câu hỏi sáng nay ăn gì.

Lý Thiên Đường bỗng trêu đùa: “Cô vẫn là giết tôi đi.”

“Đồ khốn, tôi sợ bẩn tay.”

Nhạc Thanh Hà mắng, lại nói: “Tôi tối qua nghĩ kỹ rồi, đợi sau khi mẹ tôi đến, chúng ta ở trong phòng ngủ của tôi.”

“Cô vẫn là giết tôi đi.”

“Anh nghe tôi nói trước đã!”

Nhạc Thanh Hà tức giận rồi, nếu không phải thấy anh đang nấu cơm, chắc chắn sẽ tháo dép ném qua đó.

Chủ ý mà Nhạc tổng vắt óc nghĩ ra, thật ra cũng là cách cũ rích rồi, có điều chủ ý càng cũ, bình thường mà nói càng hiệu quả, đây chính là ví dụ tốt nhất giải thích lý do tại sao đồ cổ để càng lâu thì càng có đáng tiền.”

Sau khi mẹ vợ đến, Lý Thiên Đường buổi tối có thể ngủ trong phòng ngủ của Nhạc Thanh Hà, có điều muốn ngủ cùng Nhạc tổng trên một chiếc giường thì đừng mơ, anh chỉ có thể ngủ dưới đất.

“Ài, thật ra tôi cũng hết cách, mới ra nghĩ ra hạ sách này. Bởi vì con người của mẹ tôi, đặc biệt nhát gan, nếu như để bà ấy nhìn ra chúng ta đang diễn kích, thì bà ấy sẽ sợ hãi không thôi.”

Nhạc Thanh Hà thở dài, tiếp tục nói: “Cho nên chỉ có thể như thế. Đối với anh mà nói, cũng là chuyện tốt, không cần ở trong căn phòng không có điều hòa rồi, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Đương nhiên rồi, nếu như anh còn không cam lòng, muốn nhân lúc tôi ngủ say muốn phi lễ tôi, anh cứ việc làm, tôi bảo đảm sẽ không biến anh thành thái giám đâu.”

Đối với cách toàn vẹn cả đôi đường này của Nhạc Thanh Hà, Lý Thiên Đường tự nhiên đồng ý cả hai tay.

Có điều, anh cũng phải đưa ra một vấn đề, đó chính là loại người rõ ràng thiếu gân cốt như Nhạc tổng, cũng có thể nghĩ ra cách này, ông cụ nhà cô có thể nghĩ không ra sao?

Nói không chừng, lão Nhạc sẽ đặc biệt căn dặn mẹ vợ, đêm khuya ở ngoài cửa áp tai nghe bọn họ nói chuyện, khả năng này rất có khả năng xuất hiện.

Nhạc Thanh Hà ngược lại không nghĩ đến điểm này, nhíu mày: “Anh có cách ứng phó không?”

“Ít nhất phải có 800 cách mới có thể khiến người khác biết hai chúng ta đao thật súng thật ấy ấy.”

Khẩu khí của Lý Thiên Đường rất lớn: “Ví dụ cố tình để cửa hé ra một khe, ví dụ lắp camera giám sát ở trong phòng chúng ta, ví dụ chúng ta sức trẻ hừng hực không nhịn được ở trên sô pha phòng khách, đằng sau hồ bơi, ở ngoài bên công làm chuyện ấy ấy... Cô khi nào mới có thể thay đổi cái bệnh vặt ném giày dép lung tung?”

Nhạc Thanh Hà cắn răng, kỳ quặc nói: “Còn dám nói linh tinh, lần này thứ bay tới là dao thái rau.”

“Nói đùa thôi, có cần phải nghiêm túc như thế không? Chẳng trách cô hơn 80 tuổi rồi vẫn là xử nữ già không gả đi được.”

Trước khi Nhạc Thanh Hà nổi giận, Lý Thiên Đường vội nói: “Một cách đơn giản nhất chính là chúng ta phối hợp diễn một khúc ‘hát’. ‘hát’ có hiểu không? Nhìn đôi mắt trong veo của cô chắc không biết rồi.”

Nhạc Thanh Hà cười lạnh bĩu môi: “Hừ, không phải học mấy người phụ nữ trong phim con heo, ô ô a a kêu lên sao?”

Lý Thiên Đường lập tức lấy lại tinh thần: “Aiya, vẫn là người đồng đạo. Nói xem, cô thích nhất vai ai đóng nhất, là Hatano Yui hay Maria Ozawa? Cá nhân tôi tương đối thích người sau, bởi vì chỗ đó của cô ấy, đã nói đừng ném dép nữa rồi mà, còn như thế, có tin tôi bây giờ nổi giận mà bỏ đi không, để cô một mình gánh chịu lửa giận của ông cụ không?”

Nhạc Thanh Hà thật sự không dám ép quá, không thể thừa nhận lửa giận của ông cụ là thứ yếu, quan trọng là sau này không có ai có thể nấu cơm cho cô nữa, nói thật trước đây cô có tìm bảo mẫu đến, chỉ là đồ ăn nấu ra đều không hợp khẩu vị, còn không bằng mỳ ăn liền.

Lý Thiên Đường có kỹ năng nấu nướng của đầu bếp cao cấp, nhưng không thể nhắc nhở anh, tránh tên này thật sự đi làm đầu bếp, muốn ở lại làm đầy tớ miễn phí, bắt buộc lúc nào cũng phải chê anh rất vô dụng, nếu không phải ánh đáng thương thì sớm đã đá anh đi rồi, như thế mới có thể khiến anh biết ơn, vắt kiện giọt dầu cuối cùng của anh.

Lý Thiên Đường không biết trong lòng Nhạc tổng có những suy nghĩ đen tối này, bê thành quả lao động cả buổi sáng anh làm, còn dương dương tự đắc nói khoác mấy phút.

Nhạc tổng tự nhiên cũng gật gù, coi như khen ngợi.

Sau khi nhận được sự khẳng định của Nhạc tổng, Lý Thiên Đường càng vui mừng.

Đều nói người vui không phải chuyện hay, Lý Thiên Đường sau bữa sáng trong lúc tung đồng xu, lập tức nhận phải sự trừng phạt tương ứng.

Tóm lại Nhạc Thanh Hà lúc này không thèm giữ chút hình tượng thục nữ mà ngửa mặt lên trời cười ha hả, ngồi trên sô pha Lý Thiên Đường đã ngồi, hai chân gác lên bàn, châm một điếu thuốc xem anh làm việc.

Còn bày ra vẻ mặt của một bà vợ, bình thoảng nhắc anh phải rửa cho sạch, đợi lát nữa cô sẽ kiểm tra, nếu như không được sẽ khiến làm lại không giới hạn số lần.

Tóm lại, Nhạc tổng rất vui vẻ, còn thề trong lòng lúc đi làm mà rảnh rỗi, phải khổ luyện tung đồng xu, cố gắng khiến đồng xu khi rơi xuống đều sẽ là mặt chữ.

Cô coi như thật sự cảm nhận được nội hàm trong một câu nói mà vĩ nhân từng nói: đấu với trời đất không có gì vui, đấu với người niềm vui ngập tràn.

“Anh đứng ở đó nhìn cái gì thế?”

Nhạc tổng khi cầm túi đi ra phòng khách, mới phát hiện Lý Thiên Đường đứng ở trước xe, đang nhìn về phía ngọn núi đằng xa phía trước biệt thự.

“Đến công ty làm việc.”

Lý Thiên Đường quay đầu, nói: “Thuận đường cho đi nhờ.”

“Tôi không phải cho anh nghỉ phép ba ngày hay sao?”

Nhạc Thanh Hà thấy hơi lạ, đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Anh lại chủ động nhắc muốn đi làm, nói, có âm mưu quỷ kế gì?”

“Âm mưu quỷ kế cái shit, chỉ là một mình quen làm việc ở nhà nhàm chán.”

Lý Thiên Đường mắng: “Còn không bằng đi làm, đương nhiên, nếu như cô cho phép tôi ở nhà có thể đi lên tầng hai đi dạo thì...”

“Anh đang nằm mơ sao.”

Nhạc Thanh Hà không chút khách khí cắt ngang lời của anh, suy nghĩ rồi nói: “Ừm, một mình ở nhà xem TV không có ý nghĩa gì, vậy thì đi làm đi. Nể tình anh biểu hiện không tệ, tôi có thể điều anh từ đội lái xe đến bộ phận kinh doanh. Tuy nói không không học chuyên ngành, có điều tôi phát hiện miệng lưỡi của cũng lưu loát, ra ngoài tiếp thị cũng được.”

Lý Thiên Đường dứt khoát nói: “Không đi.”

“Thật sự không đi? Lương thưởng ở bộ phận kinh doanh đều cao hơn ở đội lái xe.”

“Không đi, tôi thích ở đội lái xe, tôi thích những tài xế chất phác đó.”

Khi Lý Thiên Đường nói đến những tài xế đó, trên mặt xuất hiện thần sắc dịu dàng, những tài xế đang chuẩn bị đi làm ở thành phố Châu Đông, đều đồng loạt rùng mình, trong tiềm thức bắt đầu lo lắng chi phiếu trong ví tiền của mình.

Nếu tên này đã biết đường mưu cầu, Nhạc Thanh Hà cũng lười khuyên gì nữa, ném chìa khóa qua cho anh.

“Tôi không có bằng lái, có thể lái xe không?”

Lý Thiên Đường bắt lấy chìa khóa xem có hơi lo lắng hỏi.

“Cái gì?”

Nhạc Thanh Hà nghi ngờ mình có phải nghe nhầm rồi không: “Anh, anh không có bằng lái?”

Lý Thiên Đường mặt mày kỳ quái: “Không có bằng lái rất lạ sao?”

“Vậy anh còn đến đội lái xe!”

“Là cô sắp xếp tôi đến đó, lúc đó dáng vẻ lạnh băng rất dọa người, tôi dám nói không đi sao?”

“Anh, anh thật sự khiến tôi tức chết mà!”

Nhạc Thanh Hà khẽ giậm chân, tức giận hỏi: “Vô dụng, đến xe cũng không biết lái, anh còn có thể làm cái gì được?”

Lý Thiên Đường nghiêm túc nói: “Tôi biết nấu cơm, còn có thể ăn cơm.”

“Ông trời ơi, ông sao không đánh sấm sét, mang tên không biết xấu hổ này đi đi?”

Nhạc Thanh Hà rên lên, giật lại chìa khóa xe.

“He he, ông trời sẽ không đánh sấm đâu.”

Lý Thiên Đường vừa dứt lời, trên bầu trời u ám đột nhiên ‘đùng’ một tiếng, sấm sét xẹt qua trên đỉnh đầu, dọa cô vội vàng chui vào xe, mặt mày tổn thương nhìn bầu trời mà cạn lời.

Mưa rơi xuống, giống như những hạt ngọc từ trên trời rơi xuống, tí tách chạm trên đất, từng làn hơi nước theo gió mà bốc lên.

Frank để kính viễn vọng xuống, quay sang nói với Jesse đang che ô của anh ta: “Trong kho tư liệu của mục tiêu, hình như không có nói bên cạnh cô ta còn có đàn ông?”

Jesse dùng ngữ khí chắc chắn đáp: “Không có. Tối hôm kia khi chúng ta đến biệt thự, tôi không nhìn thấy dấu vết có bất kỳ người đàn ông nào sống trong nhà cô ta.”

Vậy cậu xem, hai người bọn họ có quan hệ gì?”

“Khả năng là tên mặt trắng mà mục tiêu nuôi.”

Jesse mỉm khẩy: “Vừa rồi anh cũng từ trong kính viễn vọng nhìn thấy rồi, tên đó cũng coi đẹp trai. Phụ nữ sống một mình lâu, khó tránh có hơi trống rỗng, bao nuôi một thằng đàn ông đến vui vẻ cũng là chuyện rất bình thường.”

“Ừm, cậu nói rất có lý.”

Frank tâm thần cũng lĩnh hội, mỉm cười: “Nếu như không cần thiết, thả cho tên đó một con đường, có thể sống như thế cũng không dễ dàng gì, vì thế mà mất đi tính mạng, có hơi uổng.”

Lý Thiên Đường nếu như nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, chắc chắn sẽ gật đầu, nói đúng, phải đó, thế giới tốt như vậy, anh xem trời mưa to như vậy, trên phố còn có bao nhiêu mỹ nữ mặc váy, lúc gió thổi qua tốc váy lên lộ ra quần trong, nếu như cứ thế chết đi, há không phải rất đáng tiếc sao?

“Stop, dừng xe!”

Nhạc Thanh Hà đang chuyên tâm lái xe, khi chuẩn bị rẽ, Lý Thiên Đường đột nhiên thấp giọng kêu lên.

Cô vội đạp chân phanh, hỏi: “Sao thế?”

Lý Thiên Đường gần như dán cả gương mặt vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài mà lẩm bẩm: “Vừa rồi cô gái đó, hình như không có mặc quần trong.”

“Lý Thiên Đường!”

“Có!”

Lý Thiên Đường lúc này mới ý thức được Nhạc Thanh Hà ở bên cạnh, thật sự không nên nói ra xuất phát vừa rồi, vội cười giải thích: “Khụ, Dì nhỏ, tôi chỉ là lo lắng cô ấy sẽ bị lạnh...”

“Cút xuống xe!”

“Bên ngoài đang mưa đó.”

“Tôi nói lại một lần cuối, cút xuống xe.”

“Mượn cái ô, có được không?”

Lý Thiên Đường vừa muốn lấy chiếc ô ở đằng sau, Nhạc Thanh Hà giơ tay mở cửa xe, đẩy anh xuống, sau đó khóa cửa xe lại, đạp ga lao vút đi.

“Nhạc Thanh Hà, cô có quyền gì mà xen vào cản trở tôi phát hiện cái đẹp, thưởng thức cái đẹp chứ? Ghen rồi à? Ha, vậy cô cũng mặc như thế đi, tôi bảo đảm sẽ không nhìn người khác!”

Trong màn mưa, Lý Thiên Đường nháy mắt bị ướt như chuột lột, giậm chân mắng theo chiếc xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.