3
Ngay khi tôi chuẩn bị nhấc chân rời đi thì chàng thanh niên đang hát ở đó lại chạy vụt đến trước mặt tôi, trên mặt còn biểu lộ chút tiếc nuối.
“Sao vậy chị gái, tôi hát không hay sao?”
Tôi khẽ cười: “Hát rất hay, không thua kém gì Chu Chú.”
Anh không hề che giấu quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt mang theo ý tán tỉnh táo bạo trắng trợn.
“Chị gái, Lệ Giang là một thành phố lãng mạn. Nếu chị chủ động một chút thì mới có chuyện xưa.”
“Ồ, cũng có thể là sự cố.”
Tôi vẫn không để ý tới. Trong giới giải trí trường hợp nào mà tôi chưa từng nhìn thấy và thủ đoạn tiếp cận của chàng thanh niên trẻ này vẫn còn quá thấp kém.
Anh lấy ra từ trong túi quần bên hông một tấm thẻ chứng minh thư và đặt lên tay tôi.
“Giang Ích, nam, hai mươi mốt tuổi.”
“Tôi không phải kẻ lừa đảo đâu.”
Tôi nhìn khuôn mặt non nớt trên ảnh chụp chứng minh thư.
Hai mươi mốt tuổi, thật sự là trẻ.
“Chị gái, chị thậm chí không thể cho biết tên ư?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ý cười không rõ ràng.
Tôi khẽ cười một tiếng, trực tiếp nắm lấy tay anh.
Tôi lấy cây bút kẻ mắt từ trong túi ra, viết địa chỉ của tôi lên bàn tay anh.
“Em trai, tôi giao quyền lựa chọn cho cậu.”
Anh kinh ngạc trước hành động của tôi và sững sờ trong giây lát.
Tôi cười và khẽ vỗ nhẹ vào mặt anh, cho anh một cái nhìn đầy ẩn ý.
“Nếu chủ động một chút thì mới có chuyện xưa ~”
Tôi xoay người rời đi, để lại một mình anh ngơ ngẩn nhìn lòng bàn tay của mình.