Người Đại Diện Át Chủ Bài

Chương 17




Editor: Aubrey.

"Alo! Đạo diễn, tôi muốn đề cử với anh một người, đúng rồi, không phải là mấy người tạp nham đâu, là Diệp Trác Nhạc của công ty giải trí Kim Sa. Ông thấy đó, tối rồi mà tôi còn gọi điện thoại cho ông, điều này đã đủ để chứng minh sự quyết tâm của tôi. Diệp Trác Nhạc thật sự rất khá, kỹ năng diễn xuất tốt, biết chịu khổ, không sợ mệt, lượng fans cũng ổn định, chất lượng bảo đảm. Chủ yếu là cậu ta rất phù hợp với nhân vật phản diện trong bộ phim này, thật đó, tôi đảm bảo ông sẽ hài lòng."

"Được! Cảm ơn đạo diễn, hôm khác tôi sẽ mời ông ăn cơm." Sắc mặt của Tô Hàng tái nhợt cúp điện thoại, trừng mắt nhìn Ninh Đường: "Anh hài lòng chưa?"

"Hài lòng rồi." Ninh Đường nở nụ cười như gió xuân ấm áp: "Cậu yên tâm đi, tôi kín miệng lắm."

Tô Hàng mắng một câu thô tục, không ngờ nhược điểm to lớn nhất của mình lại rơi vào tay Ninh Đường, sau này phải làm sao đây?

Còn nữa, nhóm nhạc mà Ninh Đường đang dẫn dắt cũng hoạt động trong giới âm nhạc, sau này chắc chắn sẽ là đối thủ đáng gờm của mình. Lỡ như Ninh Đường muốn lót đường cho bọn họ, rồi dùng nhược điểm này để làm đá kê chân thì sao?

Mẹ kiếp!

Sau khi Ninh Đường và Tô Hàng tan rã trong không vui, cậu quay về chung cư tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường, gọi điện thoại cho Diệp Trác Nhạc báo tin vui. Diệp Trác Nhạc hưng phấn đến nỗi liên tục gửi mấy cái emoji.

Ninh Đường mở weibo, nhìn weibo hơn tám mươi triệu lượt theo dõi của Cố Quân Dao, tin tức mới nhất là lời cảm ơn trong đêm trao giải Kim Lộc.

Cùng lúc đó, Mai Tiểu Mai gọi điện thoại tới: "À... Ừm... Anh Ninh?"

"Sao vậy?"

"Là..." Mai Tiểu Mai nuốt nước miếng: "Anh Dao nhờ em hỏi anh, sao không nói một tiếng đã đi rồi?"

Ninh Đường không hiểu hỏi: "Không phải tôi đã nhờ cô nói với anh ấy rồi sao?"

Mai Tiểu Mai không biết nên trả lời ra sao: "À..."

Điện thoại của cô bỗng nhiên bị người giựt: "Em đến chào trực tiếp với anh không được sao? Sao phải nhờ Mai Tiểu Mai? Cô ấy có thể đại diện cho anh sao? Hay là, để anh thông báo với Kim Sa cho cô ấy gia hạn thêm hợp đồng, để cô ấy đi đóng phim thay anh được không?!"

Mai Tiểu Mai vô tội, khóc không ra nước mắt.

Ninh Đường nghe tiếng la trong điện thoại của Cố Quân Dao, im lặng không nói gì.

Cố Quân Dao: "Bây giờ em đang ở đâu? Anh đi tìm em!"

Ninh Đường trực tiếp cúp điện thoại.

Ba giây sau, Cố Quân Dao gọi tới.

Cúp máy.

Gọi lại.

Lại cúp máy.

Thân là một người đại diện, giao thiệp rất nhiều người, nên không thể tắt máy được.

Ninh Đường không thể làm gì khác hơn là nghe: "Ngủ, không rảnh."

"Mẹ nó! Em dám cúp điện thoại của anh!" Cố Quân Dao cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, giọng điệu sắc bén đến nỗi như muốn xuyên qua điện thoại đâm thủng tai Ninh Đường: "Em đừng ép anh tìm người định vị vị trí của em!"

Đúng vậy, hoặc là ném điện thoại vào bồn cầu, hoặc là đợi Cố Quân Dao tìm tới cửa.

Ninh Đường không còn cách nào khác, đành nói ra địa chỉ.

Mười phút sau, Cố Quân Dao đến, anh không gọi cửa ầm ĩ vì sợ làm phiền hàng xóm, ngoan ngoãn ấn chuông cửa đợi nửa phút. Sau khi Ninh Đường mở cửa, anh sải bước vào nhà không một chút khách khí.

Ninh Đường đóng cửa lại, hỏi: "Tìm em làm gì?"

Cố Quân Dao rất khó chịu với giọng điệu xa lạ và ra lệnh đuổi khách này, anh chỉ lo đến đây để hỏi tội, mà quên mất muốn hỏi gì. Bởi vậy, Cố Quân Dao xấu hổ, nhưng anh đã che giấu rất tốt.

Bây giờ, Ninh Đường đang mặc quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, đứng tựa lưng vào bàn ăn, hai tay tùy ý chống trên bàn ăn, đây là một tư thế rất tự nhiên, cũng rất hấp dẫn. Trước kia, Cố Quân Dao cũng thường dùng tư thế này để âu yếm cậu, cứ thế trở thành một cao thủ dọn dẹp bàn.

Mọi chuyện cũng giống như trước kia, Ninh Đường vẫn ở nhà chờ anh như mọi khi, ăn mặc vẫn như trước, vẻ mặt vẫn như trước.

Chỉ khác là thời gian, địa điểm và bầu không khí không còn giống như trước nữa.

Cố Quân Dao nhìn về phía cửa ra vào, ở đó chỉ có một đôi giày của Ninh Đường, sự phát hiện này khiến cho tâm trạng của anh tốt hơn nhiều.

"Sau khi chia tay với anh, em vui vẻ thoải mái lắm phải không?" Giọng điệu của Cố Quân Dao rất bình thản, ánh mắt không mấy thiện cảm, lời nói gai góc: "Cũng đúng, khôi phục trạng thái độc thân là có thể tuỳ ý uống rượu, đi chơi với đám Bao Minh Minh vui vẻ lắm đúng không?"

Ngoài mặt Ninh Đường cười nhưng trong lòng không cười: "Nhờ anh nên em mới hạnh phúc như vậy."

Cố Quân Dao cau mày: "Anh cứu em một mạng, một câu cảm ơn cũng không có là sao?"

Ninh Đường: "Vậy lúc em cứu anh, anh có cảm ơn em không?"

Cố Quân Dao nghẹn họng.

Ninh Đường bật cười: "Không có gì to tát, hai ta hoà nhau rồi."

"Anh không có kêu em cứu anh, là tự em nhảy ra." Hai tay của Cố Quân Dao siết chặt, vẻ mặt thống khổ, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, cắn răng nói: "Quản việc không đâu!"

Ninh Đường: "Trả lại cho anh nguyên văn."

Cố Quân Dao hoảng hốt.

Không biết từ khi nào, Ninh Đường, người luôn theo sát dỗ dành anh, nói năng nhẹ nhàng với anh lại trở nên như thế này.

Trong từng câu như chứa hàng ngàn mũi kim, như hoá thành lưỡi dao cứa lên người anh vậy.

Nghĩ kỹ lại, hình như chuyện này bắt đầu sau ngày thứ ba Ninh Đường nhập viện.

Vậy trước đó đã xảy ra chuyện gì?

Cố Quân Dao rất tò mò, nhưng anh sẽ không nói cho Ninh Đường biết anh đang tò mò, anh chỉ muốn hỏi tại sao lại chia tay, nhưng trông anh có vẻ ngần ngại. Hiện tại bọn họ đang chiến tranh lạnh, ai chấp nhận mềm mỏng trước sẽ thua.

Cố Quân Dao đã quen làm người thắng cuộc, anh không muốn thua, cũng nhất định sẽ không thua.

"Mặc dù chúng ta chỉ mới chân chính ở bên nhau ba năm, nhưng từ khi biết nhau đến giờ đã bảy năm rồi. Người ta có câu thất niên chi dương, đừng nói là em, anh cũng hơi mệt mỏi rồi." Cố Quân Dao cứng rắn nói.

"Mặc dù anh liên tục xảy ra scandal, nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em. Người của công chúng không có quyền riêng tư, truyền thông muốn bắt gian anh, tin tức của anh chất đống hàng ngày, thật sự anh không hiểu nổi em đang nghĩ gì."

Sắc mặt của Ninh Đường ngưng trọng: "Ý anh là gì?"

Cố Quân Dao trầm giọng, anh nghe thấy giọng điệu chua chát của mình: "Đêm liên hoan phim Kim Lộc, em và Chu Mạt đến Đông Thuận ăn phải không? Không chỉ vậy, hôm đó em đi với rất nhiều người, trong đó có Giải Lạc Nguyên. Nếu như anh nhớ không lầm, ngày em và Chu Mạt uống rượu đến mức dạ dày xuất huyết, Giải Lạc Nguyên là người đã đưa em đến bệnh viện."

Ninh Đường: "Vậy thì sao?"

Cố Quân Dao tức giận nói: "Em đừng có giả điên với anh, Giải Lạc Nguyên không thích phụ nữ, hơn một nửa giới giải trí này đã biết!"

Ninh Đường rất bình tĩnh: "Cho nên, anh hoài nghi em và anh ta qua lại?"

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Quân Dao chuyển động: "Chân trước đòi chia tay với anh, chân sau đã vui vẻ đi ăn cơm với anh ta, em đừng nói với anh là không có!"

Ninh Đường không ngờ có một ngày Cố Quân Dao dám nghi ngờ mình nɠɵạı ŧìиɦ, thật sự không biết là nên giận hay nên cười.

"Anh nói em và Giải Lạc Nguyên không trong sạch, chẳng lẽ Cố Quân Dao anh trong sạch sao?"

Cố Quân Dao: "Cái gì?"

Vốn dĩ Ninh Đường không muốn nhắc đến chuyện này, ý định ban đầu của cậu là muốn chia tay trong vui vẻ với Cố Quân Dao, mỗi người đi một hướng. Đầu tiên, cậu không phải là loại người sau khi chia tay sẽ trả thù người cũ, thứ hai là với thân phận của Cố Quân Dao, cậu không thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy được.

Nhưng bây giờ Cố Quân Dao nhắc đến Giải Lạc Nguyên, còn đổ lên đầu mình tội đứng núi này trông núi nọ, biến mình thành tra nam, điều này đã vượt quá khả năng chịu đựng của Ninh Đường.

Cậu không thể dung thứ cho việc Cố Quân Dao coi thường tình cảm của cậu, cũng không thể tha thứ cho việc Cố Quân Dao làm bẩn tình cảm trong sáng của cậu.

Điều đó giống như đã phủi bỏ hết thảy, phủi hết những năm tháng mà cậu khổ sở theo đuổi Cố Quân Dao, khổ sở si tình Cố Quân Dao, vì Cố Quân Dao mà liều cả mạng sống, tất cả đều trở thành chuyện cười.

Rõ ràng, người nhiễm bẩn là Cố Quân Dao mới đúng! Anh mới là kẻ khởi xướng cho chuyện tệ hại này!

Ninh Đường cười lạnh: "Nói cách khác, anh không chấp nhận được chuyện bị chia tay phải không? Cũng đúng, năm đó bị chính chủ từ chối đủ đau rồi, bây giờ đến lượt thế thân chia tay càng khó chấp nhận hơn."

Cố Quân Dao giật mình.

Ninh Đường trào phúng: "Nếu như tôi và Giải Lạc Nguyên có gì với nhau thì tốt rồi, ít nhất anh ấy sẽ không coi tôi là thế thân!"

Cố Quân Dao vừa nãy còn hung hăng, bây giờ lại ngẩn ra: "Em, em đang nói gì vậy?"

Lời đã nói ra, không thể rút lại nữa.

Ninh Đường nhìn thẳng vào ánh mắt chột dạ của Cố Quân Dao: "Ngày thứ hai tôi nhập viện, Tô Hàng đã đến tìm tôi."

Câu nói này đã khiến Cố Quân Dao hoàn toàn im lặng.

Anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng Ninh Đường đột ngột chia tay, chẳng hạn như cậu có tình yêu mới, như Chu Mạt, Diệp Trác Nhạc, hay một đạo diễn hoặc một người sản xuất phim nào đó. Giả thuyết khác là mối quan hệ của hai người đã bị Cố Sâm phanh phui, Ninh Đường bị ông tìm tới tận cửa phản đối và uy hiếp. Thậm chí anh còn nghĩ Ninh Đường bị mắc bệnh nan y, không muốn liên lụy đến anh nên mới đòi chia tay, hầu như mọi khả năng cẩu huyết nhất, anh đều nghĩ tới.

Chỉ có, không nghĩ tới Tô Hàng.

Cố Quân Dao đột nhiên bắt đầu sợ sệt.

Trong lòng Ninh Đường đau nhói, giọng điệu bình tĩnh, nhưng vẻ mặt lại tràn ngập buồn bã: "Vòng tay đậu đỏ mà anh tặng cho tôi là thứ mà anh muốn vứt đi, tiệm vằn thắn mà anh dẫn tôi đi ăn cũng là nơi mà cậu ấy thích nhất. Những bộ phim mà anh dẫn tôi đi xem, những bài hát mà anh cho tôi nghe, những nơi mà anh dẫn tôi đến, tất cả đều là những điều mà Tô Hàng thích. Kể cả giọng nói của tôi, cũng rất giống Tô Hàng, phải không? Thậm chí, ngay cả mật khẩu chung cư của chúng ta, cũng là ngày sinh nhật của Tô Hàng, đúng không? Tôi chỉ là kẻ thế thân mà thôi, tôi chỉ là thứ để anh an ủi và nhớ nhung sau khi Tô Hàng rời đi thôi!"

"Không..." Cố Quân Dao định nói không phải, nhưng hai chữ đó lại kẹt ở cổ họng của anh.

Bởi vì anh chột dạ, bởi vì mục đích mà năm đó anh tiếp cận Ninh Đường, đúng là để tìm kiếm bóng dáng của Tô Hàng.

Đó là mối tình đầu, là người đầu tiên đã đánh vào trái tim anh, nhưng người đó đã từ chối anh và ra nước ngoài. Anh không chấp nhận được, cũng không đành lòng, sau đó anh đột nhiên gặp được một người giống Tô Hàng, khiến anh không tự chủ được muốn tiếp cận cậu ấy.

Cố Quân Dao cảm thấy mình nên giải thích, nhưng nghĩ kỹ lại. Từ đầu đến cuối, mối quan hệ giữa anh và Tô Hàng chỉ dừng lại ở mức thầm mến, đừng nói ngủ, ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa có.

Nụ hôn đầu của anh, đêm đầu tiên của anh, tất cả đã trao cho Ninh Đường.

"Anh thừa nhận, ban đầu anh tiếp cận em đúng là vì Tô Hàng. Giọng nói của hai người khá giống nhau, khí chất cũng tương tự. Cho nên, anh mới không kìm lòng được tiếp cận em." Cố Quân Dao cắn răng, nói.

Ninh Đường đau khổ che ngực trái của mình: "Những thứ mà tôi đã trả giá trong nhiều năm qua, thật là ngu ngốc phải không? Nụ cười của anh, những lời nói dịu dàng của anh, mối quan hệ của chúng ta, tình yêu của anh dành cho tôi. Cứ nghĩ đến những điều này là dành cho Tô Hàng, là tôi chỉ muốn nôn! Đặc biệt là những lúc anh ôm tôi, trong đầu anh tưởng tượng ra khuôn mặt của ai, có phải là Tô Hàng không?!"

"Không đúng!" Cố Quân Dao bước nhanh về phía trước, tóm chặt lấy hai tay của Ninh Đường: "Thời trung học, quả thật anh xem em là Tô Hàng... Nhưng anh vẫn phân biệt rất rõ, hai người hoàn toàn khác nhau! Sau khi trưởng thành, anh chưa từng coi hai người là một nữa! Đúng là anh từng yêu Tô Hàng, rất yêu, nhưng tất cả đã là quá khứ rồi, bây giờ anh chỉ có em..."

Cố Quân Dao ngây ngẩn cả người.

Anh quen Ninh Đường đã bảy năm, đã tròn bảy năm.

Nhưng đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy cậu khóc.

Rõ ràng là rất đau, nhưng cậu vẫn cố chấp không muốn khóc, cắn chặt miệng, cố gắng chịu đựng không để cho nước mắt rơi xuống. Nhưng giọt nước mắt trong veo ấy không nghe lời, trào ra khỏi khóe mắt, trượt dài trên má xuống phía dưới, tụ lại trên cằm, rồi rơi xuống.

Cố Quân Dao hoảng loạn, lần đầu tiên trong đời, anh thật sự hoảng loạn, tay chân trở nên luống cuống.

Anh không biết phải làm như thế nào để dỗ dành cậu, mà thật ra anh cũng chưa từng dỗ dành ai. Lúc còn ở bên nhau, Ninh Đường luôn là người dỗ dành anh trước.

"Ồ." Ninh Đường hít mũi, cười khổ nói: "Nếu đã là quá khứ rồi, tại sao còn dùng sinh nhật của Tô Hàng làm mật khẩu cửa chính của chung cư? Anh nói sau khi tôi chia tay với anh, tôi đã vui vẻ đi ăn cơm với Giải Lạc Nguyên. Nhưng khi đó ngoại trừ Giải Lạc Nguyên, trong lễ trao giải vẫn còn hơn năm mươi khách quý khác, mà anh, lại chọn đi ăn riêng với Tô Hàng ngay sau lúc chúng ta chia tay."

Cố Quân Dao khiếp sợ trợn mắt.

Nụ cười của Ninh Đường càng ngày càng bi thương: "Nhân viên phục vụ món ăn cho hai người hôm đó, là bạn của Chu Mạt."

Cố Quân Dao cuống lên: "Ninh Đường, không phải như em nghĩ, lúc đó anh không có ăn gì cả."

"Đừng nói nữa." Ninh Đường che lỗ tai, dùng sức đẩy Cố Quân Dao ra, bây giờ cậu đang rất đau, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng: "Cút đi! Tôi không muốn gặp lại anh nữa!"

Sắc mặt của Ninh Đường trắng bệch, trông rất đáng sợ, Cố Quân Dao không dám ép buộc cậu, anh lùi ra ba bước, đi tới cửa. Trước khi mở cửa, anh suýt chút nữa không đứng vững gót chân, anh khàn giọng nói: "Bảy năm trước, vào ngày sinh nhật của Tô Hàng, anh đã tự tay làm một chiếc vòng tay bằng đậu đỏ và định tặng nó cho cậu ấy. Một là làm quà sinh nhật, hai là nhân cơ hội để tỏ tình. Kết quả là ngay sau khi anh lấy quà ra, cậu ấy đã từ chối, anh thất vọng đến mức không thể nói được câu nào nữa. Sau đó, anh đã quay lại trường học chạy vài vòng, cũng là vào lúc đó, anh đã gặp được em."

Cố Quân Dao quay đầu lại, sâu sắc nhìn phía Ninh Đường: "Ngày mùng năm tháng năm đúng là sinh nhật của Tô Hàng, nhưng đối với anh, đó là ngày đầu tiên anh được gặp em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.