Editor: Aubrey.
"Cậu đang đùa với tôi hả?!" Cặp mắt sáng như chuông đồng của Uông tổng trợn lên, giọng cất cao như tiếng pháo đại bác, vang vọng đến mức những nhân viên ở bên ngoài thường xuyên nhìn vào phòng ông.
Ninh Đường nhìn nhánh trúc phú quý tươi tốt ở trên bàn, bị đặt nằm ở đó không quan tâm đến sự đời.
"Nói nghỉ là nghỉ, còn muốn hợp tác với người khác, muốn chơi trò tiên trảm hậu tấu sao?" Khuôn mặt của Uông tổng còn xanh hơn nhánh trúc: "Cậu mau giải thích cho tôi! Liền, ngay và lập tức!"
Ninh Đường tựa vào ghế sofa, hai tay chụm vào nhau đặt lên chân phải, chân phải thì gác lên chân trái. Bày ra tư thế ngồi rất thoải mái và ung dung: "Tôi không muốn chịu trách nhiệm quản lý Cố Quân Dao nữa, thế thôi."
"Chỉ thế thôi? Hai người các cậu xảy ra chuyện gì vậy?" Uông tổng nổi trận lôi đình.
Ninh Đường bình tĩnh nói: "Có chút mâu thuẫn nhỏ, nếu tôi còn tiếp tục làm người đại diện của Cố Quân Dao, anh ấy sẽ nhất quyết không chịu gia hạn hợp đồng với Kim Sa. Vì nghĩ cho công ty, nên tôi muốn thay người."
Câu trả lời này triệt để làm cho Uông tổng cứng họng, không phản bác lại được.
Cũng đúng, nếu không phải bị buộc làm như vậy, ai lại đi từ bỏ một cây rụng tiền do chính tay mình chăm sóc cực khổ?
Uông tổng thầm nghĩ, không tiện nói thêm gì nữa, ông hỏi: "Vậy Cố Quân Dao có muốn gia hạn hợp đồng không?"
Ninh Đường: "Anh ấy nói sẽ cân nhắc."
"Không trực tiếp từ chối là được rồi." Uông tổng chống nạnh đi qua đi lại trong phòng: "Cậu cũng thật là, không thể nhường người ta, nghe người ta giải thích được sao? Mâu thuẫn gì mà nghiêm trọng dữ vậy?"
Ninh Đường làm như đang suy nghĩ chuyện gì đó, không nghe thấy câu hỏi của Uông tổng.
Uông tổng cũng không cưỡng cầu nữa, chuyện đã đến nước này, có nói gì nữa cũng vô dụng.
Uông tổng: "Tôi đã liên hệ với bộ phận quan hệ công chúng và yêu cầu họ đăng thông báo, cậu nghỉ làm người đại diện của Cố Quân Dao để dẫn dắt người mới. Còn trong phạm vi nội bộ của công ty, đây chỉ là chuyển công tác bình thường."
Ninh Đường gật đầu, nói cảm ơn với Uông tổng.
Uông tổng gọi điện thoại sai người đi lo liệu việc này, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Vài ngày nữa là sinh nhật của Cố Sâm, cậu phải tham dự đấy."
Ninh Đường kinh ngạc: "Tôi?"
Uông tổng: "Nghe đâu Cố Sâm cũng muốn đầu tư vào ngành công nghiệp điện ảnh, chúng ta nhất định phải có mặt để giành chỗ, đến để xã giao thôi cũng được! Tiệc sinh nhật của ông ấy mời toàn là các thương nhân trong giới tinh anh, đường đi nước bước đã có sẵn, không đi thì sẽ rất thiệt thòi."
Ninh Đường lấy điện thoại ra sửa lại lịch trình, hỏi: "Còn chuyện quà cáp..."
"Đừng lo, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, lúc cha của tôi tổ chức sinh nhật, không cần quà tặng quá cao sang." Uông tổng tràn ngập tự tin, ông còn mơ tới cảnh được bắt tay với các ông lớn từ mọi tầng lớp xã hội: "À phải, hôm trước tôi có nhắc đến việc thành lập một nhóm nhạc nam, đội hình tương đối ổn định rồi. Tổng cộng là năm người, cậu có thể đi gặp họ và đặt tên cho nhóm."
Số lượng thành viên của các nhóm nhạc nam thường sẽ là số lẻ, như ba, năm, bảy, chín. Số lượng càng nhiều thì càng khó quản lý, độ tuổi của bọn họ vẫn còn là con nít, một đám nhóc choai choai chưa từng quen biết nhau, chuyện cãi nhau thường xuyên là điều chắc chắn không thể thiếu. Hơn nữa, nếu số lượng quá đông, lúc thông báo ra mắt chính thức sẽ rất dễ khiến người hâm mộ bị loạn vì khó phân biệt ai với ai.
Năm người là con số không ít cũng không nhiều, khá là phù hợp.
Lúc Ninh Đường đến, quản lý bộ phận kế hoạch đã cho cậu xem một tập tài liệu. Để thành lập một nhóm nhạc nam chất lượng cao, đầu tiên cần phải thiết lập tính cách cho họ, căn cứ theo hình tượng của họ để giao nhiệm vụ, ai làm center, ai làm vocalist, ai làm dancer và còn nhiều thứ khác.
Ninh Đường đi đến phòng tập nhảy, quản lý bộ phận kế hoạch đi vào gọi người: "Tập trung!"
Quản lý ra lệnh, các chàng trai ở trong phòng tập nhảy đổ mồ hôi nhễ nhại chạy tới. Tất cả đều rất trẻ và non nớt, non đến mức có thể véo ra nước.
"Chào anh."
"Anh Ninh, buổi chiều tốt lành."
"Chào anh Ninh."
Bọn họ chào đón cậu bằng một nụ cười rạng rỡ, từ khi ký hợp đồng với Kim Sa, bọn họ đã biết đây là một công ty hùng mạnh. Hơn nữa, đây còn là công ty hợp tác với Cố Quân Dao. Khi họ nhận được thông báo người phụ trách bọn họ là Ninh Đường, tất cả đều vô cùng phấn khích.
Đó là người đại diện của ảnh đế đó!
Người ta có câu 'tử bằng mẫu quý', có được người đại diện như vậy dẫn dắt bọn họ, đến lúc ra mắt sẽ không hề thua kém các tiền bối!
Quản lý chỉ vào từng người, giới thiệu cho Ninh Đường: "Đây là Du Dương, mười tám tuổi, là người lớn tuổi nhất trong nhóm, nên hiện tại sẽ tạm thời làm nhóm trưởng, nếu anh Ninh cảm thấy không thích hợp thì chúng tôi sẽ đổi lại. Đây là Khương Âm, mười bảy tuổi, cậu ấy đã có nền tảng vững chắc về kỹ năng nhảy từ hồi học tiểu học. Đây là Vương Trì, mười bảy tuổi, có cuộc sống hoang dã và tự do, tính cách rất hào hiệp. Còn đây là Trình Chiếu Lâm, mười bảy tuổi, ngoại hình đẹp trai và sạch sẽ, cậu ấy sẽ làm bộ mặt đại diện của nhóm. Cuối cùng là Đinh Tiểu Tùng, mười lăm tuổi, thành viên nhỏ tuổi nhất của nhóm, sẽ đảm nhiệm làm em út dễ thương và đáng yêu nhất của nhóm."
Ninh Đường đã nhớ đại khái, người của công ty quả thật đã sắp xếp chu toàn.
Ví dụ như anh cả Du Dương, tính tình ôn hòa, tương đối chững chạc và ổn trọng, là người duy nhất được đào tạo qua trường lớp chính quy. Hiện tại, cậu thanh niên này đang học tại Nhạc Viện, quả thực là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí trưởng nhóm.
Tính cách thiết lập của Khương Lâm là một hoàng tử dancer lịch lãm và sống nội tâm. Ngoài đời, cậu này cũng không thích nói nhiều, trông khá là buồn tẻ.
Đinh Tiểu Tùng thì rất có cá tính, cậu rất thích màu cam, vì màu cam là màu ngọt ngào. Cậu sở hữu một khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu như trẻ con, ngay cả lời nói và cử chỉ cũng toát lên sự dễ thương.
Hai người còn lại là Trình Chiếu Lâm và Vương Trì có tính cách thiết lập hoàn toàn trái ngược nhau, người trước là thiếu niên xinh đẹp, lạnh lùng; người sau thì khá là hoạt bát. Trong nhóm, ngoại trừ Đinh Tiểu Tùng, Vương Trì thậm chí còn quái lạ hơn, tính cách thiết lập của cậu này là thích náo nhiệt, quậy phá. Nhưng thật ra, cậu ấy khá ít nói và nhút nhát, độ tồn tại cực kỳ thấp.
Đã gặp đám trẻ này, cũng đã hiểu sơ bộ xong, hợp đồng cũng đã ký, việc còn lại là đặt tên nhóm.
Ninh Đường giao quyền đặt tên cho bọn họ, ai cũng nóng lòng muốn thử, bọn họ ngồi xúm lại với nhau bắt đầu thảo luận về tên nhóm.
Trình Chiếu Lâm: "Hay đặt là Năm Kiếm Khách đi?"
"Nghe sáo rỗng vậy." Du Dương hỏi Khương Âm: "Cậu nghĩ thế nào?"
Khương Âm đang chăm chú chơi điện thoại, nghe vậy ngước mắt lên: "Sao cũng được."
Đinh Tiểu Tùng giơ tay: "Vậy chúng ta đặt tên là Random 5 đi, thế nào?"
Du Dương: "..."
Trình Chiếu Lâm: "...Khá dễ nhớ."
Vương Trì rụt rè đề nghị: "Chúng ta đặt tên tiếng anh đi, mang phong cách quốc tế."
Trình Chiếu Lâm: "Tán thành!"
Du Dương: "Đồng ý."
Khương Âm: "Tôi cũng không phản đối."
Bọn họ nghiên cứu suốt một ngày, cuối cùng quyết định đặt tên là Five Stars.
Five Stars, nghĩa là năm ngôi sao sáng.
Từ khi tiếp quản người mới, công việc của Ninh Đường không tránh khỏi bận tối mày tối mặt.
Tiếp nhận người mới, trau dồi người mới, sắp xếp cho bọn họ ra mắt, giúp bọn họ nổi tiếng và thu hút lượng truy cập. Khi weibo của Kim Sa ra thông báo chính thức về ngày ra mắt của nhóm nhạc này, Ninh Đường luôn chăm chăm thăm dò phản ứng của cư dân mạng, chờ cơ hội để kiểm soát bình luận.
Cuộc sống trôi qua rất nhanh và nhẹ nhàng, đã gần nửa tháng trôi qua kể từ ngày trao giải Kim Lộc. Ninh Đường không hề nhận được một cuộc điện thoại nào từ Cố Quân Dao, cũng chưa từng gặp lại nhau.
Cố Quân Dao khinh thường, hừ! Anh muốn em khóc lóc cầu xin quay lại, xem ai hơn ai!
Còn Ninh Đường thì đã quên mất Cố Quân Dao là ai, có ăn được không? Bây giờ trong đầu cậu chỉ có nhóm nhạc Five Stars thôi.
Rất nhanh, sinh nhật của Cố Sâm đã đến.
***
"Tớ nói cậu đó, chỉ vì một người đại diện mà lại khiến bản thân chán nản như vậy, kêu đi gặp thì không đi. Nếu cậu thật sự ngột ngạt, thì hãy kiểm tra weibo của Ninh Đường đi, fans của cậu sẽ giúp cậu xả giận!" Bao Minh Minh là một trong những người bạn thân của Cố Quân Dao, anh đang lái chiếc xe thể thao sành điệu mới mua của mình đến bữa tiệc.
Cố Quân Dao ngồi ở đằng sau mở weibo của Ninh Đường ra xem, bấm vào phần bình luận. Tức khắc, đủ loại bình luận khó coi hiện lên trước mặt anh.
Ha ha, cái gì mà Five Stars? Bắt chước năm ngôi sao của quốc kỳ hả? Ụa!
Không theo nam thần của tôi, mà lại chạy đi làm người đại diện cho đám sửa mặt này ư? Đầu óc bị nước vô à?
Không thể nào? Không thể nào? Trên đời này thật sự có người không cần ảnh đế nữa, mà đi nhặt đám rác rưởi này sao?
Chúc mấy người đi xuyên tâm trái đất luôn nhé.
Lầu trên có bệnh à? Đường Đường không có tội, là tại công ty chuyển công tác của anh ấy, muốn trách thì đi trách lão Uông đi, để cho Đường Đường nhà tôi yên!
Cố Quân Dao bực bội tắt điện thoại: "Mấy người này là ai vậy?"
Bao Minh Minh: "Fans của cậu không đấy."
Cố Quân Dao lạnh mặt: "Fans của tớ não tàn như vậy à?"
Bao Minh Minh: "..." Nên trả lời thế nào đây?
Bọn họ đã đến khách sạn, vì nơi này là sản nghiệp của Cố thị, nên hôm nay toàn bộ khách sạn đóng cửa một ngày, chỉ dành riêng cho gia đình và khách khứa đến tham gia.
Bao Minh Minh xuống xe, một chiếc Ferrari chạy tới, nữ tài xế lộ ra cặp đùi thon thả bước xuống, bước trên đôi giày cao gót hàng hiệu, uốn éo mê hoặc, nở nụ cười lao vào lòng Bao Minh Minh, yểu điệu nói: "Bao thiếu gia, người ta nhớ anh muốn chết."
Tôn Tình Vũ, người trong tin đồn là bạn gái của Bao Minh Minh, thật ra chỉ được xem là tình nhân bao dưỡng. Còn thích thì còn dỗ dành, ghét rồi thì đuổi đi. Tặng xe, tặng nhà, quần áo và túi xách hàng hiệu, nếu hôm nào có chuyện không vui thì chỉ cần đem cô nàng ra đùa giỡn.
Một người muốn đánh, một người thì nguyện chịu, Tôn Tình Vũ vì sự nghiệp của mình mà cam tâm tình nguyện nhẫn nhịn.
Hai người dính lấy nhau ngay trước cửa thang máy, Cố Quân Dao đến chậm, tình cờ gặp cảnh này, đột nhiên thấy cay mắt.
"Bảo bối, ráng nhịn một chút. Ban ngày ban mặt không nên lộ liễu như thế, tối về nhà sẽ thoả mãn em sau." Bao Minh Minh cười vỗ lên tấm lưng tinh xảo của Tôn Tình Vũ, áy náy cười với Cố Quân Dao, sau đó vào thang máy.
Đột nhiên, từ xa có người nói: "Làm ơn chờ một chút!"
Cố Quân Dao theo phản xạ ấn nút giữ thang máy, khi người kia đến gần, sắc mặt Cố Quân Dao ngay lập tức thay đổi.
Người đến là Uông tổng và Ninh Đường.
"Cũng may là đuổi kịp, Quân Dao, thật là trùng hợp nha!" Uông tổng bước vào thang máy, thân là ông chủ của một công ty, ông không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào. Nhưng đột nhiên nhớ đến Ninh Đường và Cố Quân Dao đang có mâu thuẫn, không thể đi chung thang máy. Trong lúc bầu không khí đang gượng gạo, Ninh Đường lên tiếng: "Uông tổng, ngài đi trước đi, tôi để quên đồ trên xe."
Uông tổng vội phối hợp: "Được, được, được. Cậu mau đi đi."
Mặt của Cố Quân Dao đang xám đen, lại càng thêm u ám.
Bầu không khí trong thang máy lại ngượng ngùng, Uông tổng vì muốn Cố Quân Dao gia hạn hợp đồng mà vô cùng câu nệ với người ta, chỉ thiếu điều quỳ xuống xin làm cháu. Trong lòng Cố Quân Dao đang rất loạn, không thèm để ý đến ông, cũng may anh vẫn giữ được phép lịch sự tối thiểu, không để cho Uông tổng bị mất mặt.
Chờ ra khỏi thang máy, Bao Minh Minh hỏi nhỏ Cố Quân Dao: "Gặp người ta rồi, sao không đi chào một tiếng?"
Chào hỏi? Sao phải chào?!
Nghĩ đến thái độ vừa rồi của Ninh Đường, Cố Quân Dao vô cùng tức giận.
Sau ba ngày sẽ quay lại khóc lóc van xin đâu?
Trước kia, cho dù Ninh Đường có bận rộn đến đâu, cũng sẽ gọi điện thoại về cho anh. Cho dù ở bên kia Thái Bình Dương, cậu cũng sẽ gọi về cho anh để nấu cháo điện thoại cả đêm, dù không có gì để nói, chỉ nghe anh alo một tiếng thôi cũng đủ để Ninh Đường hài lòng.
Còn hiện tại thì chuyện gì đang xảy ra?
Nửa tháng, không có một tin tức nào hết!
Còn nữa, đang yên đang lành sao lại đòi chia tay?
Không lẽ có tình yêu mới rồi?
Trong lòng Cố Quân Dao nhảy dựng, mẹ nó! Là ai?! Là ai dám cho Cố thiếu gia bị cắm sừng?!
Cố Quân Dao đang chán nản, chợt từ xa nhìn thấy Ninh Đường đang tiến vào hội trường.
Ninh Đường tìm được Uông tổng trong đám người mênh mông, vội vã chạy qua hội hợp. Dù gì Uông tổng cũng đã lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, Ninh Đường chỉ tới muộn mấy phút, ông đã uống được ba bốn ly rượu với mấy ông chủ khác rồi.
Ninh Đường không cần Uông tổng nói nhiều, cậu rất tự nhiên cầm một ly champagne, tạ tội với Uông tổng trước: "Xin lỗi, tôi đến muộn ba phút."
Uông tổng cười ha ha vỗ vai Ninh Đường, ghé sát tai cậu nói: "Hôm nay phải gặp rất nhiều người, phải uống không ít rượu, cậu nhớ chặn phụ tôi! Nếu không, tối nay chị dâu của cậu sẽ đá tôi ra ghế sofa ngủ."
Ninh Đường cười gật đầu: "Uông tổng yên tâm."
"Thật đáng tin cậy." Uông tổng vô cùng hài lòng, bưng rượu đi chào hỏi với những ông chủ khác.
Cố Quân Dao đã tặng quà sinh nhật cho Cố Sâm trước một ngày, nếu không phải vì thân phận con trai ruột, anh sẽ không bao giờ đến nơi này. Anh đi tới trước mặt Cố Sâm, nói vài lời chúc phúc, đại loại là mấy câu cũ rít như phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.
Người thân và bạn bè không tiếc lời khen ngợi Cố Quân Dao, chẳng hạn như hổ phụ không sinh khuyển tử, trở thành ảnh đế đúng là oai phong lẫm liệt. Nói đến mức mặt Cố Sâm đỏ bừng, kiêu hãnh nhận lấy gió xuân.
Từ đầu đến cuối, Cố Quân Dao chỉ trưng ra vẻ mặt hoàn toàn không cảm xúc lắng nghe. Tuy trong lòng rất bức bối, nhưng vì vướng lễ nghi nên không tiện rời đi, chỉ có thể nhịn, uống rượu với các trưởng bối xong, cuối cùng cũng có thời gian để ý đến Ninh Đường.
Chỗ anh đứng cách Ninh Đường hơi xa, trong hội trường thì có quá nhiều người, ồn ào đến mức chẳng nghe được Ninh Đường nói cái gì. Anh chỉ có thể nhìn thấy Ninh Đường đang đứng ở bên cạnh Uông tổng, cười nói vui vẻ với chủ tịch tập đoàn XX ở đối diện, chủ tịch bưng rượu lên nâng ly chúc mừng, Uông tổng vội vàng phối hợp, Ninh Đường cũng nâng ly lên.
Chủ tịch cười nói điều gì đó, vẻ mặt của Uông tổng thoáng chốc cứng đờ, nhưng nó chỉ kéo dài trong hai giây vì Ninh Đường, người ở bên cạnh ông đã đưa tay ra và nhẹ nhàng ấn lên tay ông. Sau đó, dưới ánh mắt nhẹ nhõm của Uông tổng và ánh mắt ngạc nhiên của chủ tịch, Ninh Đường rót thêm hai ly champagne, uống một hơi hết sạch.
Sự can đảm này khiến vị chủ tịch kia vỗ tay không ngừng, ông cao giọng khiến cho Cố Quân Dao nghe được: "Ninh tiên sinh thật lợi hại! Thật không hổ là phụ tá đắc lực của Uông tổng, hổ tướng của công ty truyền thông Kim Sa!"
Người chung quanh nghe tiếng chú ý tới, ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn về phía Ninh Đường.
Vì vậy, nhiều người bắt đầu vây quanh chỗ bọn họ, giao lưu với Uông tổng.
Cố Quân Dao càng xem càng tức.
Dạ dày của Ninh Đường không tốt, họ Uông khốn nạn kia không biết hay sao?!
Mẹ nó! Ông không cảm thấy xót cho Ninh Đường, nhưng tôi thì đau lòng...
Chờ một chút!
Tâm trí của Cố Quân Dao trống rỗng.
Mình đau lòng cái gì? Đau cái rắm ấy!
Cố Quân Dao rất muốn tự cho mình một bạt tai, thật là hèn, đã chia tay rồi, còn đau lòng Ninh Đường làm gì?
Ninh Đường uống rượu hay uống thuốc, chẳng có liên quan gì với anh cả!
Cố Quân Dao giận đến mức đặt ly xuống, không thèm nhìn Ninh Đường nữa, quay đầu đi.
Tôn Tình Vũ ở đằng xa đang tán tỉnh Bao Minh Minh đã chứng kiến toàn bộ quá trình, cô bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng. Cô liếc về phía Ninh Đường đang xã giao với mấy ông chủ lớn, nở nụ cười ma mãnh.