Chuẩn bị đến Giáng sinh, trên đường phố đâu đâu cũng thấy thấp thoáng sắc đỏ, nhiều nhà hàng, hàng quán đều đã trang trí noel, còn có cả cây thông. Mạc Uyển Dư thích thú cầm điện thoại, đi qua chỗ nào trang trí đẹp mắt lại đưa điện thoại lên chụp một cái.
Lạc Phi Phi thở dài bất lực:"Bạn yêu ơi, cậu có nhanh lên không hả, chúng ta còn đi dạo phố nữa không. Cậu chụp nhiều vậy để làm gì chứ, máy ảnh của cậu cũng sắp hết dung lượng vì đống ảnh đó rồi đấy.''
Mạc Uyển Dư:''Tớ cũng muốn trang trí một cây ở nhà, nhìn đẹp biết bao.''
Lạc Phi Phi:'' Cậu nhìn nhiều như vậy vẫn chưa đủ hả, còn muốn bày ở nhà, đến lúc thu dọn sẽ mệt chết đó.''
Mạc Uyển Dư:''Bạn trai tớ sẽ không để tớ mệt đâu.''
Lạc Phi Phi trừng lớn mắt:'' Có bạn trai thì hay lắm sao, suốt ngày khoe khoang. Đi nhanh đi tớ đói lắm rồi.''
Hai ngừoi ăn trưa xong lại đi dạo phố. Để hợp với không khí Giáng sinh, Mạc Uyển Dư còn đặc biệt chọn một chiếc váy đỏ thẫm, mặc lên vô cùng kiều diễm. Mấy vị khách ở đó người thì tán thưởng, ngừoi lại thấy ghen tị với cô.
Chọn thêm được mấy món nữa, hai ngừoi mới cùng rời cửa hàng. Đi qua một thương hiệu thời trang nam, Mạc Uyển Dư kéo Lạc Phi Phi vào trong.
Lạc Phi Phi:'' Cậu đủ rồi nhé, cậu định làm tớ ghen tị vì không có bạn trai giống cậu à?''
Mạc Uyển Dư:'' Sắp tới sinh nhật anh ấy, tớ muốn chọn cho anh ấy mấy chiếc sơ mi.''
Sinh nhật của Mạc Khải Liêm là ngày hai lăm tháng mừoi hai, cũng sắp tới rồi, hôm nay nhân lúc dạo phố, cô muốn chọn một lượt.
Sơ mi hãng này cắt may rất tinh tế, giá một chiếc áo cũng ngang ngửa tháng lương của một nhân viên văn phòng bình thường.
Lạc Phi Phi tặc lữoi:''Vì bạn trai mà cậu chịu chi quá ha.''
Mạc Uyển Dư:''Anh ấy kiếm tiền là để cho tớ tiêu.''
Lạc Phi Phi thấy hôm nay cô đúng là tự ngược bản thân, để cho Mạc Uyển Dư dồn cơm chó cho cô quá nhiều rồi.
Mạc Uyển Dư chọn được ba chiếc sơ mi đen, trắng, xám đều là những màu sắc anh hay dùng, cô khá hài lòng.
Lúc định vòng tới quầy tính tiền thì mắt liếc qua một chiếc sơ mi mày đỏ thẫm, không khác màu chiếc váy cô vừa mua là bao. Mạc Uyển Dư không cần phân vân, trực tiếp lấy thêm chiếc đó mang đi thanh toán.
Mua được khá nhiều đồ, hai ngừoi lại tới một quán cà phê ngồi uống nước, nói chuyện phiếm. Cũng sắp tới ngày hai cô tốt nghiệp rồi, Mạc Uyển Dư muốn ở lại thành phố này, không biết Lạc Phi Phi có dự định gì.
Điện thoại của Mạc Uyển Dư rung lên, cô mỉm cừoi ấn nút nghe, giọng nam trầm thấp bên kia dịu dàng truyền vào tai cô:
''Em sắp xong chưa, anh tới đón em nhé.''
Mạc Uyển Dư:'' Xong rồi ạ, khi nào tới bãi đỗ xe thì gọi cho em.''
Nói thêm vài câu rồi tắt máy, Mạc Uyển Dư nói:'' Cậu đi chung với bọn tớ về đi.''
Lạc Phi Phi lắc đầu:''Không cần, đi chung để nhìn hai ngừoi liếc mắt đưa tình à. Tớ gọi người tới đón, cậu cứ về cùng ông chú nhỏ đi.''
Mạc Khải Liêm lại gọi tới, hỏi cô đang ở quán nào, cô biết anh muốn lên xách đồ giúp cô nên cô bảo không cần, chỉ có một chút đồ.
Mạc Uyển Dư để mấy túi đồ ở ghế sau, rồi mới mở cửa bên ghế phụ ngồi vào.
Suốt quá trình anh vẫn luôn không rời mắt khỏi cô:'' Chỉ mua mỗi vậy thôi?''
''Không ưng ý lắm, em mua được chiếc váy màu đó khá đẹp. Em còn mua cả sơ mi cho anh nữa đó.''
''Còn có cả của anh sao? Mắt nhìn của em tốt, số sơ mi sau này, tất cả để em mua cho anh nhé.''
''Được thôi. Em còn chọn một chiếc sơ mi giống màu váy của em nữa. Anh chưa từng mặc màu nổi như vậy đúng không, nhưng không được phép chê. Chúng ta mặc lên sẽ giống đồ đôi đó.''
Mạc Khải Liêm cừoi:'' Không chê, anh chắc chắn sẽ mặc.''
Tâm tình Mạc Uyển Dư vui vẻ hẳn lên, miệng còn ngâm nga theo bài hát mà loa đang phát.