Trước đây cô cũng có học võ, nhưng học hành không đến nơi đến trốn, Mạc Hàn vẫn luôn cười nhạo cô, gọi là vài ba món võ mèo cào của cô.
Thế nhưng đối với những loại người như thế này, vài ba cái món võ đó cũng đủ để đối phó rồi.
Mạc Uyển Dư cô trước nay chỉ người nhà mới có thể bắt nạt, người ngoài còn chưa đến lượt.
Cô đi khỏi nhà vệ sinh mà vẫn nghe tiếnh rống của hai con mụ điên kia chửi rủa cô vọng tới.
Chuyện vừa xảy ra cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, Mạc Uyển Dư vẫn ung dung đi tới bên cạnh Mạc Khải Liêm.
Ngồi trên xe trở về, Mạc Khải Liêm nới lỏng cà vạt, lại tháo thêm cái cúc áo trên cùng mới miễn cưỡng thoải mái hơn.
Bữa tiệc kiểu này hầu như mọi người chỉ uống rựou bàn chuyện, chứ chẳng mấy khi động tới đồ ăn.
Mạc Khải Liêm hôm nay đã uống khá nhiều, có chút mệt mỏi, liền ngả đầu lên thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mạc Uyển Dư lén nhìn sang anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh chăm chú ở khoảng cách gần như vậy.
Môi mỏng, lông mi đen dài, sống mũi cao vút thẳng tắp, còn cao hơn cả của cô nữa.
Nhưng bộ phận gây chú ý nhất với cô lại là yết hầu của anh, cô kiềm chế ham muốn được chạm vào, vậy nên cô nhanh chóng quay mặt ra ngoài, nhìn ngắm khung cảnh lướt qua cửa sổ xe.
Lúc xuống xe cơ thể Mạc Khải Liêm có chút lảo đảo, Mạc Uyển Dư lập tức đưa tay ôm lấy cánh tay anh
Để cháu đỡ chú.
Có chút choáng váng nên lúc đứng Mạc Khải Liêm mới nhất thời không kịp giữ thăng bằng, chứ thật ra anh không hề say chút nào.
Nhưng được cô chủ động chăm sóc như vậy, dĩ nhiên anh sẽ không từ chối.
Mạc Uyển Dư đỡ anh vào tận phòng khách căn hộ của anh
Tối nay chú chưa ăn gì cả, đợi cháu một chút, cháu đi nấu mỳ cho chú.
Chẳng mấy chốc bát mỳ nóng hổi, thơm phức được bưng lên đặt trước mặt Mạc Khải Liêm.
Trước đó anh đã cởi áo vest và cà vạt vứt sang một bên, cổ áo cũng cởi thêm một cúc nữa.
Lúc này anh hơi cúi xuống, làm lộ ra cơ ngực rắn chắc, vừa lúc đối diện với Mạc Uyển Dư.
Cô nhuốt nước bọt quay mặt sang hướng khác.
Mạc Khải Liêm: Tối nay ở đó chán lắm hả?
Mạc Uyển Dư a lên một tiếng:" Cũng không đến nỗi ạ.
Mạc Khải Liêm:" Vậy em học hỏi được gì rồi.
Mạc Uyển Dư cười ngượng ngùng:" Thật ra cũng không hiểu lắm ạ.
Trình độ của cháu không thích hợp tham gia những bữa tiệc kiểu này.
Mạc Khải Liêm lại không thấy như vậy, ăn một đũa mỳ rồi nói tiếp: Vậy càng phải tới nhiều lần để nâng cao trình độ.
Cháu chỉ sợ cháu nói sai gì đó làm mất mặt chú thôi.
Cũng không có gì là mất mặt hay không cả.
Nhưng mà, hai người cháu gặp trong nhà vệ sinh là chuyện gì?
Mạc Uyển Dư kinh ngạc nhìn anh:Sao chú lại biết.
Sau khi em vào nhà vệ sinh không lâu thì hai ngừoi đó cũng vào theo.
Sau đó suốt bữa tiệc, còn nhìn em với ánh mắt tức giận, bộ dáng của họ còn hơi chật vật.
Mạc Uyển Dư à lên một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu:Không ngờ chú còn để ý đến phụ nữ trong bữa tiệc kỹ như vậy?
Họ nhìn em với ánh mắt xấu xa như vậy, chẳng lẽ tôi không nên trông chừng họ.
Mạc Uyển Dư ỉu xìu: Cũng không có chuyện gì lớn, họ thấy một nhân vật nhỏ bé như cháu lại được xuất hiện bên cạnh chú nên ghen ghét thôi.
Sau đó cảnh cáo cháu không được nên định đánh cháu, nhưng cháu tránh được còn tiện tay cho họ ngã sõng soài trên mặt đất nữa.
Mạc Khải Liêm lo lắng nhìn cô đánh giá:Em có bị thương ở đâu không?
Bọn họ đâu phải đối thủ của cháu.
Lần sau có chuyện thì phải báo ngay cho tôi.
Những chuyện như này em không cần tự ra tay.
Nước xa không cứu được lửa gần, cháu có khả năng tự bảo vệ mình mà.
Đang nói dở lại nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của Mạc Khải Liêm, cô lại lý nhí sửa đổi
Lần sau chắc chắn sẽ nói với chú ạ.