Mạc Uyển Dư uể oải, sau một lúc đi tới đi lui làm hết những công việc buổi sáng mới lê chân tới gõ cửa căn hộ đối diện.
Mạc Khải Liêm quần áo chỉnh tề ra mở cửa, bình thường anh đã tới công ty từ sớm, nhưng từ hôm nay có nhiệm vụ mới, vậy nên vẫn chưa thể ra ngoài.
Chú nhỏ.
Ừm
Mạc Uyển Dư định đi vào trong nhưng dáng ngừoi cao lớn của Mạc Khải Liêm vẫn đứng trước cửa, cô không thể chen vào được
Để tay lên đây.
Dạ?- Mạc Uyển Dư thấy Mạc Khải Liêm ra hiệu cho cô để tay lên khoá cửa, nhất thời không biết anh định làm gì.
Thấy Mạc Uyển Dư vẫn ngơ ngác bất động, Mạc Khải Liêm đành tự động cầm lấy tay cô, dí một ngón tay lên ổ quét vân tay.
Lần sau tới thì trực tiếp mở cửa, không cần gọi cửa nữa.
A-Mạc Uyển Dư sửng sốt, như vậy cũng được nữa hả.
Dù sao cũng là nơi riêng tư của chú, cháu tự tiện đi vào cũng không nên.
Chẳng may gặp phải lúc chú quần áo không chỉnh tề thì sao.
Nhưng nửa câu sau cô không nói ra khỏi miệng.
Lười mở cửa.
Mạc Khải Liêm ném lại mấy chữ đó rồi đi vào trong nhà.
Mạc Uyển Dư thể hiện sự ngoan ngoãn của con cháu trong nhà, từ tốn ăn bữa sáng.
Chú nhỏ, chú bận việc như vậy, đâu có thời gian chạy qua chạy lại quản lý ba bữa cơm của cháu được.
Có phải chú ngại từ chối ba cháu không, vậy để cháu bảo lại ba cháu cho nhé, không nên để chú vất vả như vậy được.
Mạc Uyển Dư nghĩ ra rất nhiều lý do để thuyết phục Mạc Khải Liêm, nhưng không nghĩ mới nói như vậy mà anh đã gật đầu đồng ý
Đúng là không có thời gian chạy qua chạy lại.
Mạc Uyển Dư mới nghe vậy thì vui mừng, còn làm động tác gật đầu nghiêm túc, nhưng còn chưa kịp vui mừng đã lại nghe thấy vế sau
Vậy nên, từ ngày mai em tới công ty tôi làm việc, cũng đến lúc cần đi thực tập rồi.
Mạc Uyển Dư ỉu xìu: Sao lại là từ mai chứ.
Cô vẫn muốn được tự do mà.
Ừm, cho em một ngày hôm nay để chuẩn bị.
Ý của cô đâu phải như thế, cô không muốn thực tập mà, nếu có đi cũng sẽ không đi công ty của chú nhỏ cô.
Mạc Uyển Dư mất hết tinh thần, ăn qua loa cho xong bữa: Cháu ăn xong rồi ạ.
Mạc Khải Liêm thu dọn lại bàn, để bát đũa vào trong máy rửa chén rồi tới công ty.
Mạc Uyển Dư sống không còn gì nuối tiếc, co ro nằm trên sofa nhà mình ngẫm lại sự đời.
Chỉ còn lại ngày tự do duy nhất này.
Giữa trưa, Mạc Uyển Dư định sẽ nấu mỳ gói ăn cho nhanh hết bữa thì lại bị điện thoại của Mạc Khải Liêm làm gián đoạn
Chú nhỏ?
Ăn cơm chưa?
Mạc Uyển Dư nói dối không chớp mắt:Ăn rồi ạ?
Ăn những gì?
Mạc Uyển Dư định nói là mỳ gói, lại sợ anh bắt bẻ, vậy nên đành kể tên một loạt món ăn của nhà hàng gần khu nhà
Cháu ăn no lắm rồi, giờ đang tính đi nghỉ trưa.
Chú nhỏ cũng nghỉ đi ạ.
Mạc Khải Liêm thông minh như vậy, hẳn là nghe ra ý đuổi khách của cô chứ nhỉ, vậy mà anh còn dông dài thêm
Vậy à.
Dù anh không nhìn thấy nhưng Mạc Uyển dư vẫn mạnh mẽ gật đầu ở đâu dây bên này
Vậy chụp đơn đặt hàng gửi cho tôi.
Nói điêu thì lấy đâu ra đơn đặt hàng chứ, Mạc Uyển Dư bật chế độ tắt tiếng, lại nghe Mạc Khải Liêm nói tiếp
Trợ lý của tôi sắp mang đồ ăn tới, em ngoan ngoãn ăn cho tôi.
Chú nhỏ à, chú có phải tích cực quá rồi không.
Trợ lý cũng rất ái ngại với nhiệm vụ này, nhưng sếp anh đã nói, anh phải ở lại trông chừng cô, đảm bảo cô ăn ít nhất một bát cơm.
Vậy nên trợ lý đành miễn cưỡng giám sát cả quá trình, còn Mạc Uyển Dư miễn cưỡng ăn cơm trong ánh nhìn giám sát của trợ lý.
Ăn cơm thôi cũng vất vả quá đi.