Sau khi anh rời khỏi vương quốc, ngày hôm sau, mọi người cũng đều biết được nhưng không hề chỉ trích cô. Tuy nhiên, cô vẫn cứ tự nhốt mình trong phòng. Ngày qua ngày, cô dần biết được, nếu cứ như thế này, anh sẽ không vui nên cô đã ra khỏi phòng. Ngày hôm ấy, quốc vương mở đại tiệc ăn mừng cả vương quốc.
1 tháng sau, cả vương quốc đã tiết lộ sự thật cho cô
“Khoan đã, con chưa hiểu lắm! Quốc vương là người đã cưới mẹ trước, nhưng vì quá yêu ba con nên mẹ đã theo ba một thời gian và sinh ra con. Mẹ sợ người khác không chấp nhận con nên tạo một ảo ảnh để sống với ba và con.”
“Và khi ta biết được ba con muốn đi công tác dài hạn ở thế giới con người, ta sợ con ngày đêm mong chờ ba con với lại làm thanh tra có khi bị người khác giết đột ngột nên
1.000 năm sau..
Vào một buổi tối trăng tròn, tỏa ánh sáng dịu nhé giữa bầu trời đầy sao. Dưới ánh sáng đó, người ta dễ dàng bắt gặp hình ảnh người con gái với mái tóc dài đến chân, đang đứng ngắm trăng trên ban công của tòa nhà cao nhất của lâu đài Sindria.
Ngôi sao băng của đêm nay đáp xuống tại hòn đảo đó. Cô lập tức dịch chuyển đến đó ngay.
Ánh sáng phát ra từ phía ngôi đền cổ, tốc bay mái tóc dài của cô. Nữ thần cùng người con trai ấy xuất hiện sau tia sáng cuối cùng còn sót lại. Người con trai ấy bây giờ đã khác xưa, lúc trước với mái tóc vàng cắt ngắn vô cùng lãng tử thì bây giờ nó đã được buộc lên bởi dải băng màu đỏ thẫm.
” Chà! 1.000 năm rồi mới gặp lại cô, công chúa!”
“Vâng, chào bà.”
“Anh bây giờ nhìn khác quá!”
“Em cũng vậy!”
Chỉ vài câu chào hỏi đơn giản thế rồi hoàn cảnh này lại chìm vào yên lặng. Đã 1.000 năm không gặp nhau, biết nói gì bây giờ?
“Hãy ngẫm nghĩ lời ta đã nói, Kou! Nó sẽ giúp ích cho ngươi đấy!”
“Tôi hiểu mà!”
“Vậy thì..tạm biệt!”
Người con trai lặng lẽ cúi đầu chào trong khi người con gái kế bên mình lại không hiểu gì cả.
Hai người đứng lặng một hồi lâu, anh liền cất tiếng:
“Lâu rồi hai chúng ta chưa ngắm sao cùng nhau, đi dạo chút chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Anh nắm tay cô, đi trên thảm cỏ xanh mướt với hàng ngàn con đom đóm bay giữa không trung. Cô hạnh phúc, mỉm cười cùng anh, nhung còn anh, đầu óc để đâu đâu, không tập trung vào cuộc trò chuyện giữa hai người, chỉ mải nhìn khuôn mặt hốc bác xanh xao của cô.
“Anh sao thế?”
“Em không sao chứ?,
“Không sao không sao! Anh quan tam em là em hạnh phúc lắm rồi!”
Cô mỉm cười, anh lắc đầu xoa tóc cô.
“Anh nghĩ em nén về phòng nghỉ ngơi.”
“Sao thế?”
“Thấy mặt em xanh xao quá! Em không về lâu đài nghỉ ngơi thì sáng mai mặt trời không mọc!”
Làm quá! Cô chỉ là mong mỏi chờ anh mà ngủ không được, có nhất thiết là phải uy hiếp đến mức đường cùng đến thế không?
Cô bỗng nhiên đang cười nói vui vẻ bỗng thấy trời đất quay cuồng, không còn ý thức, chân tay bủn rủn, bỗng ngã khuỵ xuống nền cỏ xanh.
Anh đang nói chuyện với cô đột ngột xỉu, anh nhanh chóng chụp lấy thân thể mỏng manh.
Những vệt đen trên làn da trắng muốt. Anh luống cuống, không còn cách nào khác phải đưa cô về lâu đài.
“Quả nhiên đã đến lúc rồi!”
“Hoàng hậu nói sao? Đến lúc….?”
“Nó chưa nói với con sao? Con bé này! Thật ra, nó đã phải mang lời nguyền hơn 17.000 năm!”
“Lời nguyền hơn 17.000 năm? Cô ấy phải mang lời nguyền này suốt hơn 17.000 năm?”
“Đúng vậy.”
“Không thể nào?”
Anh ôm lấy cơ thể cô đang nằm trên chiếc giường, bàng hoàng nhìn cô. Tại sao cô lại không chịu nói với anh, sợ anh lo lắng sao? Không thể nào! Anh bình tĩnh ngồi dậy rồi nắm chặt lấy bàn tay cô.
Sau nhiều đêm chăm sóc, cô vẫn không chịu mở mắt, anh lo lắng đến độ không ngủ được. Đến đêm thứ 9, mọi chuyện mới thật sự bắt đầu
…
“Lúc ấy mới sinh ra, cơ thể nó rất yếu rồi. Ta đã phải đắn đo lắm mới không dám đụng đến thần chú của tên ma vương. Nhưng rốt cuộc vì nó không còn có thể cứu chữa, ta đã phải sử dụng đến. Sau khi được cứu sống, con bé đã dần hồi phục, và điều kiện trao đổi của tên đó chính là:
“Cho đến khi cô ta tròn 18.000 tuổi, ta sẽ mang cô gái ấy về làm vợ, nếu như cô ta có nảy sinh tình cảm với bất kì ai, ta sẽ làm cho cơ thể của cô ta đầy vệt đen như sợi xích quấn chặt lấy cơ thể. Người cô ta yêu càng đau lòng, yêu cô ta bao nhiêu, sợi xích càng quấn chặt bấy nhiêu. Nhớ cho kĩ, từ giờ cho đến lúc ta đến đón cô ấy, không được để cho cô ấy lấy bất kì người nào!”
“Có nghĩa là…con phải chia tay và phải nói không yêu cô ấy sao?”
Anh đau lòng nói ra.
“Đúng vậy. Ta xin lỗi con!”
“Vâng. Không sao. Điều gì tốt cho cô ấy, con có thể hy sinh!”
“Ta cám ơn con. Ngày mai chính là ngày nó tròn 18.000 tuổi, cũng chính là đêm thứ 9 nó hôn mê. Mọi chuyện rắc rối giờ mới thật sự bắt đầu!”
…
Đêm thứ 9 anh chăm sóc cô. Ánh trăng tròn vẫn sáng như không trông thấy cô đang ốm yếu, chịu đau khổ nằm trên giường.
Cơn gió bắt đầu lùa vào cánh cửa sổ, bóng tối dần buông xuống. Ánh trăng kia đã không còn một màu trắng tinh khiết, chỉ còn lại một màu đỏ thắm như máu. Đó chính là màu sắc của địa ngục. Tên ma vương với mái tóc đen và đôi cánh của quỷ, đôi mắt đỏ thẫm như màu ánh trăng. Nụ cười ma mị của tên đó bắt đầu hòa vào bóng tối.
“Cô dâu của ta…hãy thức tỉnh!”