Alice bước về với đôi mắt bị băng kín lại với một ít máu còn vương vấn. Cô im lặng.
Vài tiếng trước….
“Cám ơn cô, Sekki!”
“Không cần cám ơn tôi, đó là điều tôi cần làm trong điều khoản thỏa thuận của chúng ta. Tôi không phải là loại quỷ thất hứa!”
“Nếu cô nói vậy thì được rồi, vậy cô sẽ lấy nó đi chứ!”
“Tất nhiên, đó là thứ khiến tôi giúp cô đi xuống gặp lão ta.”
“…”
Cô bước vào sảnh lâu đài, tay giơ ra phía trước để tìm kiếm phương hướng. Ren đi ra, thấy cô chợt khó hiểu, tại sao cô lại đưa tay ra trước như cử chỉ của người bị mù?
“Em làm sao vậy?”
Ren khó hiểu nhìn cô liền đi tới. Alice nghe bước chân của anh, liền quay ngoắt sang trả lời để tránh bị nghi ngờ:
“Không có gì đâu ạ!”
“Alice, anh ở bên này!”
Ren hạ giọng, trợn mắt nhìn cô:
“Em… em đã đưa cho con quỷ đó đôi mắt rồi phải không? Cô ta có thực hiện đúng như lời hứa không?”
“Anh yên tâm. Cô ta đã thực hiện rồi_”
“Ren! Kou dần hồng hào rồi kìa!”
Sora hớt hải chạy vào sảnh:
“Vậy là cô ta đã thực hiện lời cô ta hứa. Lát nữa anh và em nói chuyện riêng với nhau!”
“Vâng…”
Cô dần nhẹ giọng. Cô biết điều cô làm là không đúng, nhưng lí do ở phía sau còn quan trọng hơn cả…
Mọi người mang Kou vào phòng và chăm sóc.
Ren dẫn Alice vào phòng anh sau khi đã lau bớt máu trên chỗ đôi mắt.
“Em biết anh đau lòng, nhưng em đã tính toán trước rồi.”
“Nếu em không thể nói cho người khác biết, ít ra em phải nói với anh chứ!”
“Em xin lỗi…”
Cô quay mặt đi để tránh ánh nhìn từ Ren. Cô cảm nhận được như vậy.
Ren không nói gì, thở dài nhìn cô.
“Nếu em gặp khó khăn hãy tâm sự với anh hoặc Yuki, chúng ta có thể giúp đỡ em mà.”
“Em sẽ cho anh biết lí do em làm vậy, vào một lúc nào đó mà em cho là tiện.”
“Được rồi, tùy em vậy!”
Sora đứng ở ngoài cánh cửa bằng gỗ cao cấp. Anh nghe từng lời từng câu trong căn phòng này. Lúc nãy do anh sơ suất không nhìn thấy dải băng trắng trên đầu cô, giờ anh mới biết cô đã bị lấy đi đôi mắt của mình…
…
Sáng hôm sau, Kou dần mở mắt. Mái tóc vàng lãng tử chuyển động nhè nhẹ trong làn gió ẩm của sáng sớm. Những bông hoa tulip khẽ ẩn hiển dưới lớp rèm trắng.
Anh khẽ cau mày, nheo mắt trước thứ ánh sáng từ mặt trời tỏa ra. Cảm giác thật chói mắt. Cố gắng ngồi dậy trên chiếc giường màu xám. Nhưng có vẻ như cái thân thể này chẳng chịu nghe lời anh gì cả, nó không chịu cử động. Anh cảm giác như từng khúc xương đã bị bẻ nát vụn.
Trên chiếc bàn gỗ tròn được chạm khắc tinh xảo, một cốc sữa trắng tinh sóng sánh dưới lớp thủy tinh cao cấp. Có vẻ nó được dành cho anh.
Khẽ chuyển động cánh tay lười biếng, anh cầm lấy li sữa nhưng…
“Xoảng!”
Li sữa rớt xuống. Thứ chất lỏng màu trắng ấy vương vãi khắp sàn gỗ.
Sora đi vào, sai một cô hầu dọn li sữa rồi ngồi xuống nói chuyện với anh:
“Cậu còn chấn thương nhiều lắm, lo mà dưỡng thương đi, có gì không làm được cứ sai người hầu.”
“Tôi có cảm giác như từng khúc xương bị gãy ấy!”
Anh khẽ than thở.
“Ngốc! Cậu bị con quái vật ấy đánh còn sống đến giờ này là may lắm đấy, than với thở gì!”
“Haizzz…. giờ phải dưỡng thương chắc hơn 1 tháng.”
Anh lắc đầu chán nản.
“Tôi có thể nhờ Yuki kích thích máu phát triển, khiến cơ thể phục hồi nhanh.”
“Hai người là vợ chồng rồi khách sáo làm gì..”
Kou cười.
“Thôi nha.”
Sora ngượng ngùng. Hai người nói chuyện với nhau. Kou không biết rằng đằng sau nụ cười khoái chí của Sora là sự căng thẳng tột độ của anh.
Alice ở bên ngoài đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người, biết Kou đã tỉnh lại và mạnh khỏe, cô vui lắm.
“Chúng ta đi được rồi chứ?”
Ren hỏi
“Vâng!”
…