Cô và con quỷ ấy bắt đầu dừng chân tại một cánh rừng u ám đầy âm khí.
“Tại sao phải có ngươi ta mới xuống đây được?”
“Con người là thức ăn của Diêm vương, ngươi xuống đó khác nào là dâng linh hồn của mình cho hắn ăn? Ngốc thật! Với lại ta dù gì cũng là bạn thân của hắn.”
Càng vào sâu, không khí càng nồng nặc, cô hơi nhăn nhó:
“Mùi này… nồng nặc quá!”
“Ngươi chịu không nổi là phải. Đây là khí của âm giới, khi lại gần Diêm vương càng khó chịu. Đó là lí do ta bắt ngươi mang khăn choàng đi đấy! Không gây khiếm nhã cũng chẳng khinh thường.”
Công nhận con quỷ ấy chu đáo thật!
“Ta chưa biết tên ngươi?”
“Cứ gọi ta là Sekki!”
Cô choàng khăn choàng Sekki đưa cho. Cô cảm thấy bớt khó chịu hơn rồi.
“Ta sẽ bắt đầu tạo cánh cổng đến Âm giới, ngươi đứng lui ra đi!”
“Ờ”
Sekki dùng chiếc lục lạc trên vòng tay của mình, đọc một dải ngôn ngữ khó hiểu:
“…”
Cô nhăn mặt, chả hiểu gì sất!
Âm khí từ cánh cổng ngày dày đặc hơn. Có khi đừng từ xa…tít mù tắp vẫn có thể cảm nhận.
“Ngươi không thấy khó chịu sao?”
“Ngươi nên nhớ ta là quỷ!”
“Đúng rồi ha!”
…
“Này Ren, để cô ấy đi có ổn không? Từ đây tôi có thể cảm nhận Âm khí khá là dày từ cánh rừng đó đấy!”
“Trước khi đi, tôi đã đưa cho em ấy lá bùa rồi!”
“Lá bùa?”
“Đó là thứ luôn phù hộ cho những người xuống Âm giới.”
“Cầu trời cho cô ấy bình an!”
“Nếu Yuki hỏi Alice đi đâu, nhớ nói với em ấy sự thật!”
“Tại sao?”
“Bởi vì Alice là em của em ấy, có lẽ em ấy muốn được lo lắng.”
Sora luôn nghĩ mình luôn hiểu Yuki hơn Ren vì anh đã quen Yuki trước Ren, không ngờ, gã lại hiểu cô ấy hơn anh. Đây là tình anh em sao? Anh quả đã ngây thơ mà suy nghĩ thật trẻ con!
…
“Âm khí ngày càng dày hơn, tôi khó chịu quá!”
Hai người đã bước vào con đường ở Âm giới.
“Ngươi chưa uống viên thuốc đó sao? Thiệt tình!”
“Viên thuốc màu hồng này?”
“Nó giúp ngươi thở bình thường ở dưới này!”
Cô nhanh chóng nuốt viên thuốc, quả thật cô đã thở bình thường lại được rồi.
“Đây là Âm phủ!”
“Tôi cứ tưởng Âm phủ với Âm giới như nhau chứ!”
“Tôi không nghĩ cô ngốc đến như vậy đấy! Âm giới là thế giới bên kia, Âm phủ là nơi Diêm vương sống!”
“Thế à?”
“Hừ!” Sau đó Sekki gõ cữa:” Lão Diêm vương, mau mở cửa cho tôi!”
Nói rồi Sekki đưa chiếc lục lạc trên vòng tay lên.
“Chào cô, Sekki. Lâu lắm rồi mới thấy cô xuống đây!”
Diêm vương là một người đàn ông khổng lồ cao to ngồi trên cái bàn to vô cùng to. Lão đang duyệt một số giấy tờ gì đó.
“Ông tưởng tôi rảnh hơi lắm xuống đây ngắm xác ướp với cả linh hồn với ông?”
“Bớt giận, bớt giận! Vậy cô… mang thức ăn xuống cho ta à?”
Lão nhìn cô.
“Ông nghĩ tôi tốt bụng thế sao? Người này xuống để trao đổi với ông.”
“Trao đổi?”
“Cô ấy muốn lấy lại linh hồn của người tên là Kou!”
“Kou? Hắn ta vừa mới xuống đây. Ngươi muốn lấy lại à? Giá hơi đắt đấy!”
Lão nhìn cô một hồi.
Cô đắn đo một lúc rồi hỏi:
“Như thế nào?”
“Tuyệt đối không được lấy đôi mắt, tôi chiếm rồi!”
Sekki lạnh lùng quả quyết.
“Cô hay thật! Vậy ta sẽ đổi lấy tuổi thọ của cô. Cô muốn hắn ta sống thêm bao nhiêu năm thì cô sẽ mất bấy nhiêu tuổi thọ. Ta nói trước, ta sẽ không nói cho cô biết tuổi thọ của cô đâu!”
Cô suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
“Vậy ông cứ lấy hết tuổi thọ của tôi.”
“Chuyện đó là không thể. Việc chết hay không là do ta quyết, nhưng còn phụ thuộc vào con người và hoàn cảnh. Không thể nào ngươi đang sống sờ sờ ở đây mà ta lại bắt ngươi chết như thế?”
“Vậy như thế nào mới được?”
“Ta cho ngươi 3 năm để tạm biệt hắn, 3 năm là quá tốt rồi.”
“Tại sao?”
“Ngươi nghĩ xem, nếu ví dụ như ta có thể chuyển tuổi thọ còn lại của ngươi cho hắn, hắn sống lại thì thấy ngươi chết, thể nào hắn cũng xuống đây và chuyển tuổi thọ của hắn cho ngươi, vậy chẳng phải là công sức của ngươi đổ sông đổ biển?”
“Ông nói cũng phải.”
“Cô và con người ngồi chờ ở đây một lát, ta đi vào chuẩn bị nghi lễ.”
Cái bóng dáng to lớn khổng lồ của Diêm vương bắt đầu dịch chuyển. Những tiếng bước chân rầm rầm làm cho cô suýt nữa đứng tim, còn Sekki thì im lặng.
“Cô sao thế?”
“Tôi nghĩ cô không nên làm cho hắn sống!”
“Vì sao?”
“Ai trong đời đều phải có một lúc ra đi và đôi lúc còn nhiều điều chưa thực hiện, cô không thể thay đổi tự nhiên. Nhưng nếu cô vẫn kiên quyết thì không còn cách nào khác.”
“Thật ra mục đích tôi muốn làm cho anh ấy sống là vì anh ấy còn nhiều tương lai phía trước, còn tôi chỉ là một thành phần nhỏ xíu trong cuộc sống của anh ấy. Tôi nghĩ mình sinh ra chỉ gây phiền hà và làm cho người khác lo lắng.”
“Cô nói vậy là ý gì?”
“…”
“Vậy thay vì đau đớn sống một mình thì cô lại nhường tuổi thọ còn lại cho hắn?”
“Đúng! Nếu tôi sống trong đau đớn suốt cuộc đời thì thật phí.”
“Cô thật ngốc!”
“Hai người vào được rồi!”
Giọng của Diêm vương vọng ra từ căn phòng gần đó.
Hai người bước vào trong. Một vòng tròn được vẽ bằng những ngọn nến cháy nhỏ nhoi, bên trong là vòng tròn ma thuật hình ngôi sao năm cánh, cạnh bên là những kí tự cổ.
“Cô có muốn suy nghĩ lại không? Việc này rất hệ trọng đấy!”
“Vâng, tôi không hối hận.”
“Tôi sẽ bắt đầu. Hỡi những đấng tối cao, nhân danh Diêm vương ta, ta sẽ yêu cầu linh hồn của Kou trở lại nơi hắn đã ra đi, để đổi lại sự sống của hắn, Alice đã hy sinh tuổi thọ còn lại của mình cho hắn….”
Sau đó Diêm vương bắt đầu đưa một bản hợp đồng cho cô:
“Mời cô dùng máu của mình chấm vào!”
Cô hơi bất ngờ, nhưng bình tĩnh lại rồi cắn tay mình. Giọt máu đỏ trên tay rơi xuống giấy.
“Vậy là cô Alice đã đồng ý, hỡi đấng tối cao hãy thực hiện lời ta yêu cầu!”
Sekki đứng một bên. Cô nhìn Alice đang dần bị rút hết tuổi thọ. Giờ cô đã tin vào tình yêu đích thực của con người.