Người Chưa Yêu

Chương 2




Tôi câm lặng, tay nhanh chóng bỏ mọi thứ vào bao, tính tiền rồi nhét đống tiền thừa vào cái bao đó. Hậm hực giao cái bao cho Chân dài, hắn không những không ngượng mà còn rất vui vẻ cười với tôi. Trên trán tôi bây giờ nổi gân xanh một chữ "Cút".

Chết khỉ, lúc nãy còn suýt nữa cảm động vì có đàn ông con trai dám đi mua đồ cần thiết khi đèn đỏ bật cho bạn gái, còn rất tốt bụng đem mọi thứ lên để người ta có thể chọn, ai nghĩ lại gặp trúng thanh niên ngáo đá, biến thái, đểu giả.

Tôi nhìn theo Chân dài cho đến khi hắn ra khỏi cửa, đúng lúc mẹ tôi vừa đi chợ về. Hắn cúi đầu chào mẹ tôi, tôi chẳng hiểu cớ sao mẹ lại cười với hắn, lại còn vui vẻ xoa đầu hắn như thân quen lắm. Hắn thì lúc này kiểu trai ngoan mẫu mực, nụ cười hiền luôn hiện trên môi. Tôi khinh bỉ, đúng là giả tạo quá mức! Sau đó, hắn nhìn tôi cười, mẹ cũng nhìn tôi cười... Tôi nổi da gà toàn thân.

Mẹ dịu hiền bước vào, vẫn duy trì nụ cười tươi tắn như lúc ở cùng với hắn.

Mẹ vỗ vỗ vai tôi, bảo:

- Con gái, chẳng phải mẹ đã bảo con là khi người ta mua những thứ tế nhị thế này, con phải bỏ bao đen sao? Con ngoan thế nào lại quên lời mẹ rồi?

Nụ cười lúc này của mẹ có lực sát thương rất lớn, vô cùng lớn, đem tôi một bước đạp ngã. Gì chứ mẹ hiền không phải là thứ tôi có thể đùa được?

- Ách, con quên, con quên.

Tôi lúi húi trút tất cả vào một cái bao đen, lại liếc nhìn đến tên nãy giờ vẫn xem kịch hay, hắn đưa tay chữ V với nụ cười sáng chói. Mẹ tôi đem cái bao đen đưa cho Chân dài, hắn lại trở về vai diễn con cún ngoan ngoãn, rối rít cảm ơn mẹ tôi như đúng rồi.

Mẹ tôi lại tiếp tục cười hiền với hắn:

- Nó chỉ đùa vậy thôi, cháu đừng để bụng.

- Cháu biết mà. - Giọng điệu hắn rõ ràng là "Cháu lớn rồi, cháu không chấp trẻ con".

Thế đấy, sau đó là màn chia tay đều quyến luyến, bịn rịn giữa một người già và một người trẻ.

- Mẹ, mẹ biết tên đó sao?

Tôi giúp mẹ đem thức ăn vào nhà, lẽo đẽo theo mẹ xuống bếp hỏi.

- Nó là con trai bạn mẹ. Nhà đó có phước ghê, sinh được thằng đó vừa đẹp trai, học giỏi, tính tình lại lễ phép, dễ thương.

Tôi cười cười, mẹ nhìn lầm người rồi, tên đó mà tốt tính thì thế gian này không còn người xấu.

- À mà nó học trường con đấy!

- Hả? Thế sao con không biết?

- Thì năm nay nó mới vào trường mà.

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

Ba phát súng liên tiếp bắn vào đầu tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.