Người Chồng Tốt

Chương 52




Lâm Sâm Sâm kéo hành lý gõ cửa nhà, mẹ Lâm quá đỗi vui mừng, rướn cổ ra ngoài cửa tìm kiếm: "Thằng Lãng đâu? Mẹ còn chưa từng thấy qua hình dáng nó nữa."

Lâm Sâm Sâm mặt đầy mệt mỏi đi vào nhà: "Mẹ đừng nhìn nữa, chỉ có một mình con thôi."

Ba Lâm và mẹ Lâm hai người cùng ngạc nhiên, cảm thấy bất ngờ. "Sao không về cùng nhau vậy? Không phải Bích Tâm nói, rảnh rỗi bà ấy cũng về gặp một chút sao."

Lâm Sâm Sâm mệt mỏi nặng nề, phờ phạc đi vào trong phòng ngủ: "Đừng hỏi gì cả, con đi ngủ trước đã."

Mẹ Lâm sốt ruột, khiển trách thẳng thắn: "Muốn làm đám cưới rồi mà người còn chưa gặp, cái này còn ra thể thống gì nữa?" Lập tức nổi giận gọi điện thoại đến Đồng gia.

Mấy tiếng sau, Lâm Sâm Sâm đã ngủ no giấc, từ trong phòng đi ra, mẹ Lâm đau lòng kéo cô lại: "Cái con bé này, lại ăn không được sao, nhìn xem gầy thành cái dạng gì rồi, chỉ còn lại da bọc xương thôi."

Lâm Sâm Sâm cười: "Không phải bây giờ về nhà bổ sung dinh dưỡng thêm sao."

"Nếu đã về nhà rồi thì đừng đi vội, để mẹ nuôi cho béo lên một chút rồi đi." Mẹ Lâm kéo cánh tay nhỏ bé của cô giận, trách: "Cũng sắp làm vợ người ta rồi còn không biết quan tâm chính mình, sau này chăm sóc thằng Lãng thế nào đây."

Lâm Sâm Sâm nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, mẹ Lâm thuận tiện nói: "Có phải vợ chồng son cãi nhau hay không? Đừng nói dối mẹ, mẹ mới vừa gọi điện thoại cho Bích Tâm. Nói thế nào, các con cũng bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không hiểu chuyện như thế, cả ngày giận dỗi cũng không ngại mất mặt à. Thằng Lãng việc nhiều, tính tình nóng nảy rất bình thường, con phải quan tâm nó nhiều một chút, mọi việc phải lựa, đừng động một chút là làm mặt giận."

Lâm Sâm Sâm cúi đầu không lên tiếng, mẹ Lâm lại nói tiếp: "Các con đều là con một, từ nhỏ được nuông chiều hơn, tâm tính cực kỳ kiêu ngạo. Sau này ngày dài tháng rộng, nhiều chuyện nhỏ nhặt đang chờ đấy, còn làm loạn như vậy sao được? Sâm Sâm, nghe lời mẹ đi, nhún nhường một chút, nó có chuyện gì không vui trút giận lên người con, con nghe một chút là được rồi, đừng có nói qua cãi lại. Người là do bản thân con lựa chọn, nếu muốn ở cùng nhau thì phải khiêm tốn."

Lâm Sâm Sâm ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng muốn kết thúc đề tài này, ai ngờ Mẹ Lâm đã nói ra rồi dừng lại không được, tràn trề hứng thú tiếp tục giảng giải ‘sự nghiệp vĩ đại’. Lâm Sâm Sâm đau đầu nghĩ, riêng chuyện ầm ĩ này đã có thể lảm nhảm nhiều như vậy, nếu biết bọn họ ồn ào chia tay thì có thể lẩm bẩm khoảng vài ngày vài đêm mất.

Không biết qua bao lâu, sức cùng lực kiệt, cuối cùng kết thúc. Mẹ Lâm cầm ly uống nước lên, Lâm Sâm Sâm đang muốn chạy trốn, lại bị mẹ Lâm tay mắt lanh lẹ túm chặt, dào dạt hứng thú bắt đầu nói chuyện cưới xin.

Đối với chuyện kết hôn, Lâm Sâm Sâm đã hoàn toàn nản chí, nghe vào trong lòng chỉ cảm thấy mỉa mai và tẻ ngắt. Cô giấu diếm cắt đứt lời nói của mẹ: "Mẹ, chuyện này trong ngắn hạn sẽ không tiến hành đâu, mẹ cũng đừng quan tâm."

Mẹ Lâm ý nghĩ cẩn thận lại bắt đầu: "Vì sao không tiến hành? Con cũng bao nhiêu tuổi rồi, muốn có con thì phải cưới sớm, trễ nữa thì sẽ không tốt."

Lâm Sâm Sâm do dự, không biết có nên nói thật chuyện bọn họ chia tay không. Cha mẹ đều có bệnh cao huyết áp, chỉ sợ lập tức không chịu đựng được, ngộ nhỡ cảm xúc kích động làm cho huyết áp tăng lên hậu quả khó mà lường được, để từ từ vậy. Chần chừ, mẹ Lâm tự mình suy đoán: "Có phải thằng Lãng không giúp được hay không?" Bỗng nhiên vỗ tay một cái: "Đúng rồi, con xem trí nhớ của mẹ đi, Bích Tâm vừa mới nói gần đây nó rất bận. Nếu bận thế, chúng ta từ từ tổ chức, nói chuyện người lớn là được rồi, con ở nhà ở thêm mấy ngày đi."

Lâm Sâm Sâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đúng là cô chưa nghĩ ra nên nói thế nào.

Tới bữa cơm tối thì em họ Lưu Hạc của Lâm Sâm Sâm tới nhà ăn chực, cười đùa và không ngừng hỏi thăm tình hình của Đồng Húc Lãng, còn vui vẻ mở miệng một mực anh rể. Lâm Sâm Sâm có thể nói khổ không thể tả, về nhà vốn là để tránh né bóng dáng người kia, kết quả là người trong nhà câu nào cũng không rời Đồng Húc Lãng. Cô cố kìm nén, buông đũa, kích động chạy về phòng, khỏi phải đối phó.

"Chị, chị có hình anh rể mặc quân phục không vậy? Cho em xem đi, cho thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút. "

"Có phải huân huy Chương của anh rể đều giao cho chị bảo quản không vậy? Được mấy lần hạng nhất, mấy lần hạng nhì? Trong Khúc quân ca, không phải hát rằng ‘nếu có Huân-Huy chương, anh có một nửa, em cũng có một nửa’ sao?"

"Em thường thấy ở kênh Quân sự chiếu về Diễn tập Quân sự, rồi nghi thức duyệt binh, những người phi công đó đều bay trên trời xanh, mắt nhìn oai phong, lẫm liệt."

Lưu Hạc không dứt vấn đề làm cho Lâm Sâm Sâm không nhịn được, cau mày quát lớn: "Ăn cơm đi, nói nhiều thế."

Lưu Hạc làm mặt quỷ im lặng. Cơm nước xong, đột nhiên cậu ta ném xuống một vật nặng hình trái bom, nổ làm Lâm Sâm Sâm không kịp trở tay.

"Chị, em đã quyết định dự thi đại học không quân, chị nhờ anh rể giúp em một chút đi."

Ba Lâm, mẹ Lâm nghe xong cũng ra mặt ủng hộ: "Lưu Hạc được đấy, đến lúc đó để cho anh rể cháu hỗ trợ một chút, nói trước mà chuẩn bị."

Lưu Hạc cũng không ngại Lâm Sâm Sâm nói không đồng ý, hân hoan nói lên yêu cầu: "Chị, quyết định như vậy nha, lúc quay lại em và chị cùng nhau đi gặp anh rể, thuận tiện thăm trường học tương lai của em một chút."

Đương nhiên Lâm Sâm Sâm sẽ không đồng ý, cô và Đồng Húc Lãng đang rối loạn như bây giờ, sao còn tới phiền anh chứ? Cô vốn chưa từng nghĩ hẹn gặp lại. Gặp nhau không bằng hoài niệm, ít nhất còn nhớ lại một chút tốt đẹp trong lòng.

Ngày hôm sau, tinh thần mẹ Lâm phấn chấn, ở trước mặt Lâm Sâm Sâm mở miệng ngậm miệng đều là Húc Lãng, Lâm Sâm Sâm âm thầm kêu khổ, tự trách mình không có đầu óc, về nhà thật là sai lầm. Cô nhàm chán nhưng chỉ đi ra ngoài, đến vườn cây không xa nhà đi bộ. Hôm nay không phải Chủ nhật, trong vườn du khách rất ít, cô nhàn nhã bước vòng quanh con đường nhỏ vắng vẻ với các loại cây cối, nhưng trong đầu lại không thấy thanh tịnh. Cảm giác giống như hồn vía Đồng Húc Lãng một mạch đuổi theo, cuốn lấy cô không cách nào thoát thân. Cô hít sâu một cái, đi vào một vườn hoa, buộc mình chú ý tới phong cảnh tươi đẹp. Vậy mà, khi màu tím tràn đầy mộng ảo khắc sâu vào tầm mắt, nỗi nhớ không khống chế được lại ập đến.

Đó là khi họ mới yêu nhau chưa lâu, vào một ngày nghỉ, Đồng Húc Lãng chợt nhiệt huyết dâng trào đưa cô tới làng hoa ở huyện bên cạnh. Làng hoa chia ra có Vườn Hoa hồng, Vườn Hoa hướng dương và Vườn hoa oải hương. Họ cũng giống như những đôi tình nhân bình thường vậy, nắm tay nhau đi dạo từ Vườn hoa Oải hương trước. Lâm Sâm Sâm lâu rồi đều ở nhà, khó có cơ hội tiếp xúc thân mật với thiên nhiên, khi cô bước vào đại dương màu tím này, tâm tình kích động đến nỗi huơ tay múa chân."Nghĩ thế nào mà dẫn em tới nơi này vậy?"

Đồng Húc Lãng liếc thấy dáng vẻ cô vui vẻ ra mặt, không khỏi hả hê nói: "Nhìn xem em vui kìa, có người nói cho anh biết, phụ nữ đều thích cái nơi quỷ quái này."

Lâm Sâm Sâm bĩu môi oán trách: "Không nói sớm, để mang máy chụp hình theo."

Đồng Húc Lãng phản đối, chỉ lên đầu nói: "Đây chính là máy chụp hình. Không phải để cho em vui vẻ sao. "

Lâm Sâm Sâm không để ý đến anh nữa, đứng trong bụi hoa thưởng thức mùi hoa thơm ngát. Cách đó không xa, có một đôi uyên ương đang chụp hình cưới, Đồng Húc Lãng ngồi xuống bên cạnh cô, chép miệng: "Đến lúc đó, chúng ta cũng chụp một bộ ảnh ở đây nha?"

Lâm Sâm Sâm quay đầu lại nhìn anh, cổ áo sơ mi trắng mở hai cúc áo, làn da nâu rắn rỏi hở ra, hình dáng cơ ngực săn chắc hơi hiện ra ngoài, một tay đặt lên đầu gối, một tay thì nghịch cỏ dại trên đất, ánh mặt trời hơi chiếu lên mặt anh, có sức hấp dẫn kỳ lạ, mê hoặc lòng người.

"Sao, em nói thử coi." Anh sáp lại, hạ thấp giọng nói chuyện, âm thanh như có như không vang tới làm lòng cô ngứa ngáy.

Không muốn mất đi ý chí nỗ lực, cô vội vàng né tránh: "Sau này hãy nói."

Anh bất mãn nhíu mày, trong nháy mắt đè cô xuống đất, động tác mau lẹ giống như một con báo vồ mồi. Lâm Sâm Sâm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, còn chưa mở mắt nhìn rõ đã bị ‘con báo’ cúi người xuống gặm thức ăn. Anh cắn môi cô lúc nhẹ lúc nặng, cho đến khi cô không tự chủ khẽ hé đôi môi, anh lập tức vươn thẳng lưỡi vào.

Hai người lăn lộn trên thảm cỏ dây dưa hôn một lúc, Lâm Sâm Sâm lợi dụng lúc môi tách ra, đẩy anh ra: "Coi chừng có người nhìn thấy đấy."

Đồng Húc Lãng vẫn giữ nguyên bộ mặt nham hiểm, phủ ở phía trên cô: "Sợ cái gì, lại không có ai biết em. Trong bụi hoa này còn tha hồ mà lăn nữa đấy."

Lâm Sâm Sâm không có cách nào làm khó anh, chỉ còn như ‘dê đợi làm thịt’ ngoan ngoãn mặc anh điều khiển thật lâu. Đợi khi hôn đủ liền tự giác đứng lên sửa sang lại quần áo, cũng phủi cỏ vụn bám trên người cô. Đồng Húc Lãng không biết có tật xấu gì, mà cứ đến mỗi vườn hoa lại kéo cô vào trong bụi hoa thân thiết một lúc, vừa hôn vừa thủ thỉ bên tai cô, làm cho màng nhĩ cô rung động, đồng thời thân thể cũng không nhịn được mềm yếu. Trước khi đi, hai người còn chơi trò chơi trẻ con ‘Mèo vờn chuột’ ở Vườn hoa hướng dương. Lâm Sâm Sâm tự nhiên không đấu lại được với Đồng Húc Lãng, mỗi lần bị bắt là lại một lần bị anh lấy phương thức biến thái trừng phạt, về sau, ầm ĩ thiếu chút nữa thì cô trở mặt, anh mới chịu bỏ qua. Cuối cùng cô mệt mỏi đi không được, anh khom người xuống cõng cô lên, cô nằm trên tấm lưng rắn chắc của anh hưởng thụ mùi vị hạnh phúc.

Nhớ lại dĩ vãng thật tươi đẹp, mà giờ phút này cõi lòng lại thê lương biết bao. Xích mích với anh đã mười ngày rồi. Khi bị bệnh bao tử thì người cô thường xuyên nhớ tới nhất chỉ có anh, thậm chí hơn cả nỗi nhớ đối với cha mẹ. Nhưng anh lại thật tàn nhẫn, chẳng quan tâm tới cô. Người đàn ông tốt với mình thì có thể cưng chiều mình tận trời cao, một khi quyết định chia tay, lại trở mặt vô tình, cương quyết không lưu luyến chút gì. Thường Tân như thế, Đồng Húc Lãng cũng như thế. Sự không quan tâm cô đã từng trải qua, nói gì thì nói cũng chỉ là lừa dối. Ham muốn chiếm đoạt của đàn ông bao giờ cũng mãnh liệt hơn so với phụ nữ, bất kể là về mặt tình cảm hay là mặt thể xác, cô sớm biết mọi chuyện không tốt đẹp như vậy, nhưng vẫn không chịu nổi hấp dẫn, vậy thì có thể trách ai bây giờ? May mắn là cô không mê muội dễ dàng nhận lời cầu hôn, nếu không càng không thể cứu vãn được.

Mặc dù anh tuyệt tình như thế, nhưng cô lại vẫn điên cuồng nhớ nhung anh, gặp bất kỳ đồ vật gì liên quan tới kỷ niệm, trong đầu nhanh chóng hiện ra hình bóng của anh, xua đuổi thế nào cũng không đi. Lâm Sâm Sâm đưa tay phải lên miệng, cắn mạnh vào mu bàn tay. Cho đến khi đau đớn lấn át ký ức, cô mới nhả ra, trong lòng luôn nhủ thầm: đem nhớ lại lật đổ, cô mới thả mở, trong lòng không ngừng nói thầm: Lâm Sâm Sâm, mày tiến bộ một chút cho tao. Người đàn ông này với mày đã không có bất kỳ quan hệ gì nữa.

Ở nhà nửa tháng, mỗi ngày đều được mẹ Lâm phục vụ như tổ tông, Lâm Sâm Sâm rảnh rang tới nỗi sắp phát bệnh. Đồng Húc Lãng vẫn bặt vô âm tín như trước, cô cũng không thể nào không nghĩ đến anh. Nhưng tâm tình cô đã trầm lắng, quên không được thì quên không được đi, chôn dấu anh tận đáy lòng, việc này cũng chẳng làm trở ngại đến cuộc sống tiếp theo. Lục Tuấn Huy đã gọi điện thoại mấy lần, đề cập với cô phim mới sắp quay, ý là rất hi vọng cô đi cổ vũ. Nhận rất nhiều ân tình của anh, việc đến trường quay cổ vũ là chuyện không thể chối từ. Vài ngày sau, cuối cùng cô không đợi được đành quay trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.