Người Chồng Tốt

Chương 29




Đồng Húc Lãng bế Lâm Sâm Sâm vào nhà, trong miệng thì bất mãn lẩm bẩm: "Không có việc gì học ni cô ăn làm gì, nhẹ đến nỗi một trận gió cũng có thể thổi bay, trên người em có thịt sao?" Nói xong cố ý nhéo trên người cô để chứng thực phán đoán của mình.

Lâm Sâm Sâm cố gắng bóp vai của anh, giận dữ mắng: "Sao anh táy máy tay chân thế, mau buông em xuống đi, em có tàn phế đâu!"

Đồng Húc Lãng bị cô bóp đau nhưng vẫn không chịu buông, chỉ nheo mắt lại nguy hiểm nhìn cô: "Người ta tốt bụng lại không được đền đáp, em bóp thêm hai cái thử đi, xem anh trị em như thế nào!"

Lâm Sâm Sâm khinh thường nói: "Anh đang tập tạ sao, em thừa nhận anh rất có sức lực được chưa, mau buông em xuống đi."

Đồng Húc Lãng đặt cô xuống ghế sofa, cũng không chịu thua kém, nhéo mặt cô một cái. Thật là làn da nõn nà, chạm tay vào chỉ cảm thấy mềm mại thơm mát, anh hài lòng toét miệng vui vẻ.

Đối với phẩm chất lưu manh của anh, Lâm Sâm Sâm đã sớm thấy nhưng không thể trách, căn bản là hết cách với anh. Cô phát hiện cổ họng khát khô, vừa muốn đứng lên đã bị Đồng Húc Lãng kịp thời ngăn lại. "Định làm gì?"

Lâm Sâm Sâm hắng giọng một cái, nói: "Nấu nước uống."

Đồng Húc Lãng ấn cô trở về chỗ cũ: "Ngồi im đấy đi, anh đi nấu."

Đồng Húc Lãng lấy một ấm nước đặt lên bếp, quay đầu lại phía Lâm Sâm Sâm lớn tiếng nói: "Vòi nước nhà em bị rỉ nước rồi."

Lâm Sâm Sâm cũng quay đầu lại, trả lời anh: "Đúng vậy, ngày bị thương định tìm người tới sửa."

Đồng Húc Lãng đi ra khỏi phòng bếp, cởi áo khoác ra tràn đầy tự tin nói: "Chút lòng thành thôi, anh giúp em sửa."

Lâm Sâm Sâm nghe thế vui vẻ ra mặt, nói: "Như vậy dĩ nhiên là quá tốt rồi. Tất cả dụng cụ đều ở trong ngăn kéo thứ nhất của tủ bếp bên trái."

Đồng Húc Lãng xắn tay áo sơ mi lên, trả lời một tiếng rồi đi tới, anh mở ngăn đồ nghề, thứ nên có đều có, ngay cả băng keo dùng để quấn vòi nước phải dùng tới cũng không thiếu. Anh không nhịn được ló đầu ra, cười: "A, em trang bị thật đầy đủ dụng cụ, hóa ra chính em sẽ tự sửa chữa à?"

Lâm Sâm Sâm nhăn mặt gượng cười: "Em đây làm sao, em là vì dự phòng người khác thiếu công cụ gì khỏi phải quay về lấy."

Đồng Húc Lãng nắm cờ lê trong tay nhíu mày, đắc ý nói: "Biết ưu điểm của người đàn ông rồi chứ?"

Lâm Sâm Sâm vênh mặt không để ý tới anh. Anh cười lớn, cầm dụng cụ bắt đầu sửa. Lâm Sâm Sâm để tùy anh xử lý, mình thì nhàn nhã dựa vào ghế salon nghỉ ngơi. Không bao lâu, trong phòng bếp chợt truyền đến một tiếng kêu khẽ, cô không yên lòng kêu lên: "Đồng Húc Lãng, anh không sao chứ?"

Không ai lên tiếng, Lâm Sâm Sâm lo lắng đứng lên đi tới phòng bếp. Vừa đi tới đã nhìn thấy bộ dạng ướt đẫm, nhếch nhác của Đồng Húc Lãng, lúc này Lâm Sâm Sâm rất không nể mặt bật cười: "Ha ha, anh không khóa van tổng sao?"

Đồng Húc Lãng lau bọt nước trên mặt, bực mình nói: "Quên mất."

Lâm Sâm Sâm vẫn che miệng cười không ngừng: "Còn khoe khoang với em đấy."

Lúc này Đồng Húc Lãng đã khóa van tổng, đang dùng băng keo dán ở chỗ vòi nước bị rỉ, anh nghiêng mặt oán trách: "Em còn cười được nữa, lần thứ mấy anh vì em ướt hết người rồi hả?"

Lâm Sâm Sâm nhìn anh chằm chằm, phản đối: "Đừng có vu oan giáng họa nha, lần trước không phải anh tự chuốc vạ vào thân sao?"

Mặc dù ngoài miệng đắc ý không bỏ qua người khác, nhưng nể tình bộ dáng anh nghiêm túc sửa chữa giúp, Lâm Sâm Sâm vẫn đi lấy cái khăn lông khô cho anh. Đồng Húc Lãng quấn xong băng keo, vặn chặt ê-cu, hoàn thành công việc, anh xoay đầu lại vừa đúng lúc Lâm Sâm Sâm cầm khăn lông tới.

"Anh làm sao vậy?" Lâm Sâm Sâm không hiểu nhìn Đồng Húc Lãng đang cúi đầu xuống.

Anh ngẩng đầu lên, hỏi: "Không phải em lau giúp anh sao?"

Lâm Sâm Sâm đưa khăn lông cho anh: "Tự mình lau đi."

Nhân thể, Đồng Húc Lãng kéo tay cầm khăn lông của cô lại, đưa lên mặt của mình: "Đừng dài dòng nữa, nhanh lên một chút."

Lâm Sâm Sâm chép miệng bất đắc dĩ giúp anh lau mặt và tóc. Ánh mắt của anh sáng quắc vẫn nhìn gần cô, không để cho mi mắt cô rủ xuống tự nhiên. Ánh mắt vừa vặn nhìn thấy giọt nước dính ở yết hầu, giọt nước lăn từ trên xuống làm cho mặt cô hơi nóng lên. Cô dùng khăn lông lau cổ giúp anh, tầm mắt tiếp tục đi xuống, áo sơ mi trắng ướt đẫm dán chặt trên người anh, hiện ra cơ ngực cường tráng rắn chắc. Lâm Sâm Sâm bình tĩnh nhìn chằm chằm nơi đó mấy giây, chợt hô hấp có chút nhanh, khó khăn nuốt ngụm nước miếng, thừa dịp còn chưa luống cuống, cô vội vàng ném khăn lông trước ngực anh một cái: "Tự anh giải quyết nốt đi." Vừa muốn xoay người, liền bị Đồng Húc Lãng kéo vào trong ngực.

"Xấu hổ sao?" Anh nghiêng đầu qua hỏi cô, âm thanh mang theo mê hoặc.

Lâm Sâm Sâm chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt, mặt đỏ đến mang tai, hai chân thậm chí nhũn ra đứng không vững. Đồng Húc Lãng lại kéo mạnh cô vào trong lồng ngực của mình, thân thể va chạm, dồn nén kích thích, cô nhắm hai mắt lại, hàng mi dày và cong không ngừng run rẩy chớp động, giống như một đôi cánh bươm buớm giương cánh muốn bay vậy.

Anh nâng cằm của cô lên, vô cùng say mê tỉ mỉ quan sát ngũ quan của cô, hơi nóng thở ra phả toàn bộ vào mặt cô. Lâm Sâm Sâm cảm thấy trái tim như lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực, cô vừa mong đợi vừa sợ chuyện sắp xảy ra. Đồng Húc Lãng không để cho cô thấp thỏm quá lâu, cuồng nhiệt hôn rất nhanh như gió táp mưa sa kịch liệt cuốn tới. Anh nhấc bổng cô lên, dùng hàm răng mở cánh môi mềm mại của cô ra, sau đó miệng lưỡi ẩm ướt hung hăng dây dưa xâm lấn vào bên trong miệng cô, hấp thụ hương thơm.

Lâm Sâm Sâm bị anh khiêu khích, kích động đến không suy nghĩ được gì, chỉ bằng bản năng dùng hết toàn lực dựa vào anh, tựa như nắm được một cọng cỏ cứu mạng. Từng đợt từng đợt, hôn tới trời đất quay cuồng, cảm giác như từng đợt sóng không ngừng đánh thẳng vào cô, đợi tới khi không khí trong lồng ngực cô như cạn kiệt, rốt cuộc anh mới thở hổn hển buông cô ra. Hai người cụng cái trán vào nhau, mở miệng hớp không khí, Đồng Húc Lãng lại không nhịn được tiến tới hôn liếm chóp mũi của cô.

Anh bế cô lên, lần nữa đặt lại ghế sofa, ngồi xuống ở bên cạnh cô, vây cô trong ngực. "Lâm Lâm, làm bạn gái của anh đi, anh sẽ trân trọng em."

Lâm Sâm Sâm nghiêng đầu tựa vào vai của anh không nói lời nào, vừa như đang ngẫm nghĩ vừa như đang do dự. Anh sốt ruột chờ đáp án của cô, gần như thô lỗ nâng mặt của cô lên, nói: "Đừng dùng cái vẻ mặt mơ màng này với anh nữa, anh ghét không xác định, anh vì chuyện em không xác định khó chịu biết bao nhiêu, em có biết không? Dứt khoát một chút! Dám yêu dám hận mới là bản lĩnh Lâm Sâm Sâm nên có."

Lâm Sâm Sâm đẩy tay của anh ra, cười lạnh: "Anh quá đề cao em rồi, Lâm Sâm Sâm chính là trốn tránh tình yêu, chính là không xác định, anh có thể làm gì em?"

Đối mặt với vẻ tức giận của cô, Đồng Húc Lãng ngược lại cười: "Không ra sao cả, gạo nấu thành cơm trước rồi nói."

Lâm Sâm Sâm không tin nói: "Anh dám hả?!"

Anh đè ngã cô ở trên ghế sofa: "Có gì không dám?"

Lâm Sâm Sâm chỉ coi là anh đang hồ đồ, đôi tay dùng sức đẩy anh: "Mau tránh ra, toàn thân ướt nhẹp, ghế sa lon của em cũng làm ướt."

Đồng Húc Lãng trong miệng hừ nói: "Ôi, cọp không thể hiện mình, em coi nó là mèo bệnh phải không, hôm nay sẽ để cho em biết một chút về nguy hiểm của đàn ông!" Anh một tay thì dò xuống cổ áo của cô định mở nút áo, một mặt thì điên cuồng nhào tới trên người cô, một mạch hôn loạn lên cổ và mặt cô.

Lâm Sâm Sâm thầm nói không hay, vội vàng la hét: "Anh đừng làm loạn!"

Đồng Húc Lãng nắm chắc phần thắng, cắn da cổ cô, hỏi: "Có đồng ý hay không?"

Lâm Sâm Sâm căng thẳng tới nỗi lồng ngực phập phồng dữ dội: "Là một “Nam Tử Hán” đừng đùa giỡn loại thủ đoạn bỉ ổi này chứ!"

Đồng Húc Lãng khinh thường nói: "Anh chỉ biết bắt không được bà xã mới là thứ hèn nhát!"

Lâm Sâm Sâm mắt thấy anh càng hôn càng sâu, tiến công tới vùng nguy hiểm, vội vàng giơ hai tay đầu hàng: "Anh dừng tay, em đồng ý."

Đồng Húc Lãng dừng cái tay đang muốn dò vào áo lót lại, ngẩng đầu cười cười: "Thế này mới ngoan ngoãn."

Lâm Sâm Sâm vừa định thả lỏng, lại bị ngón tay thô giáp của anh kích thích chấn động toàn thân, cô giữ lại tay anh, kêu to: "Không phải đồng ý anh rồi sao?"

Đồng Húc Lãng dùng ánh mắt vô tội nhìn cô: "Đồng ý thì càng không cần thiết dừng lại, dù sao em đã thừa nhận là người của anh rồi."

Lâm Sâm Sâm buồn rầu vỗ vào anh: "Ai là người của anh? Không dừng tay lại em trở mặt ngay bây giờ."

Đồng Húc Lãng quệt miệng ngồi dậy: "Được, được, em đồng ý anh liền không động vào em." Anh xoa dịu rồi lôi cô đứng lên: "Vậy hôn cũng có thể chứ?" Còn không đợi cô có điều bày tỏ anh liền hôn thẳng lên môi của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.