Người Chồng Tốt

Chương 11




Lâm Sâm Sâm từ nhà họ Đồng đi ra, càng nghĩ càng bất bình, rõ ràng là anh không đúng, bộ dạng lại như lẽ thẳng khí hùng. Trong cơn tức giận cô không tự chủ bước nhanh hơn, chạy một đường về nhà, chỉ một lúc đã đến cổng chung cư. Cô đang muốn đi vào, chợt bị một cái tay từ một bên đưa qua tới kéo lại, vừa muốn giãy giụa, ngẩng đầu liền nhìn thấy một đôi quen thuộc mắt, ở trong đó lóe ra nụ cười chân thành ấm áp. Này nụ cười khiến Lâm Sâm Sâm thu lại sự khó chịu lúc nãy, chân mày thư triển ra.

Thì ra là bộ phim “Lam Thủy Tinh dưới ánh mặt trời” đã kết thúc, sau đó Lục Tuấn Huy đem đi Hà Lan diễn một bộ phim điện ảnh hợp tác trong và ngoài nước. Vừa nghĩ tới hơn một tháng không nhìn thấy Lâm Sâm Sâm, trong tim anh liền tràn ra vạn phần không muốn, vì vậy mong đợi chạy tới gặp cô. Nói đến thật đúng là đúng dịp, vừa tới cửa chung cư của cô thì thấy thấy từ một hướng khác cô cấp tốc chạy tới, Lục Tuấn Huy lập tức không chậm trễ chút nào tiến lên giữ cô lại.

Trong lúc hai người đang vừa nói vừa cười, một giọng nói hài hước vang lên ở bên tai: "Tôi nói làm sao mà động tác của người nào đó nhanh như vậy một cái liền không thấy bóng dáng đâu, hóa ra là chạy tới gặp người yêu."

Lâm Sâm Sâm trừng mắt liếc người vừa tới, bất mãn nói: "Đồng Húc Lãng, anh bớt nói hươu nói vượn đi."

Trong nháy mắt sắc mặt Đồng Húc Lãng từ u ám chuyển sang trời trong, vui vẻ: "A, thì ra là không phải người yêu à, thật xin lỗi, hiểu lầm hiểu lầm." Sau đó lại đến gần Lâm Sâm Sâm cố tình thân mật cúi đầu nói nhỏ ở bên tai cô: "Về sau mới vừa ăn no đừng chạy nhanh như vậy, ngộ nhỡ dạ dày không thoải mái làm thế nào." Tư thái này rõ ràng là đang chiêu cáo Lục Tuấn Huy, Lâm Sâm Sâm mới từ nhà anh đi ra.

Mục đích của Đồng Húc Lãng đã đạt được, trong lòng Lục Tuấn Huy thực sự là ngũ vị tạp trần, mùi vị không thể tiếp nhận được. Nhưng phong độ phẩm hạnh tốt đẹp khiến anh duy trì thái độ lễ độ như cũ: "Sâm Sâm, vị này là?"

Đồng Húc Lãng thấy thế vội chủ động hào phóng vươn tay ra bắt tay với anh: "Xin chào, kẻ hèn là Đồng Húc Lãng." Lục Tuấn Huy không để lại dấu vết quan sát anh ta, anh mi lãng mục, trầm ổn tự tin, thành thục lão luyện, khí thế mười phần, tướng mạo này, khí chất đó có thể nói rồng trong vạn người, vừa nhìn đã biết xuất từ gia đình không tầm thường. Chỉ là, bộ dạng như vậy hình như rất quen mặt, tựa như đã gặp ở chỗ nào đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

"Xin chào, tôi là Lục Tuấn Huy."

Đồng Húc Lãng cười như không cười nhìn chăm chú vào anh ta, mơ hồ có ấn tượng. Nhìn mặt mũi anh ta tuấn tú, cương nghị chính trực, ngọc thụ lâm phong, nghĩ đến cũng không phải là nhân vật bình thường. Hai người dùng sức bắt tay lại buông ra, trong lòng cũng có đánh giá không thấp đối với người kia.

" Lục tiên sinh làm nghề gì?" Đồng Húc Lãng hỏi thẳng.

"Trước mắt là sự nghiệp diễn xuất." Mặc dù nghề nghiệp này đối với người khác xem ra phong quang vô hạn, nhưng giờ phút này Lục Tuấn Huy cảm giác được mình ở trước mặt Đồng Húc Lãng thấp hơn nửa phần, theo trực giác anh ta là người đàn ông ưu tú so với anh."Xin hỏi Đồng tiên sinh thăng tiến ở đâu?"

"Ha ha, hay cho từ thăng tiến, thật là cao không với tới. Nói ra thật xấu hổ, tôi chỉ là quân nhân lĩnh tiền thuế mọi người đóng thôi." Trong giọng nói của Đồng Húc Lãng có phóng khoáng và kiêu ngạo khiến Lục Tuấn Huy hâm mộ từ đáy lòng. Anh đã từng diễn qua nhân vật quân nhân trong một bộ phim nào đó, thể nghiệm qua cảm giác vinh quang của sứ mạng không sợ chảy máu chảy mồ hôi vì nhân dân phục vụ, hơn nữa phần trí nhớ này đến nay vẫn làm anh nhiệt huyết sôi trào.

"Đồng tiên sinh đừng nói như vậy, từ trước đến giờ tôi đều ngưỡng mộ quân nhân." Lục Tuấn Huy chuyển sang Lâm Sâm Sâm đang rảnh rỗi nhìn bọn họ nói chuyện: "Sâm Sâm, anh phải đi rồi, về đến nơi sẽ gọi điện thoại cho em."

Lâm Sâm Sâm mỉm cười gật đầu: "Được, chú ý giữ gìn sức khỏe!"

Đồng Húc Lãng nhìn ánh mắt tình ý triền miên Lục Tuấn Huy liên tục lưu luyến ở trên mặt Lâm Sâm Sâm cuối cùng rốt cuộc xoay người rời đi. Sau đó, lại thấy Lâm Sâm Sâm vẫn đưa mắt nhìn tấm lưng kia. Mặc dù nét mặt của cô dưới ánh đèn đường mờ mờ nhìn không rõ, thế nhưng một khắc kia, Đồng Húc Lãng vẫn cảm nhận được hoang mang từ sâu trong tâm hồn mình. Đúng, vốn là không sợ trời không sợ đất anh cũng bắt đầu nếm thử mùi vị hoang mang. Anh sợ, cuối cùng anh với cô chỉ là hữu duyên vô phận, gặp gỡ thoáng qua. Anh sợ, cô sẽ vùi đầu vào ngực một người đàn ông khác.

"Lâm Lâm, em có cảm giác gì với Lục Tuấn Huy?" Sắc mặt Đồng Húc Lãng nặng nề nhìn chằm chằm Lâm Sâm Sâm, làm cho cô không khỏi ngẩn ra một lúc.

"Anh hỏi cái này là có ý gì?" Cô không thẹn với lương tâm nhìn lại anh. Cô cũng không phải là người nào của anh, tại sao phải tiếp nhận thẩm vấn của anh.

"Trả lời anh!" Đồng Húc Lãng gầm nhẹ. Anh đang hốt hoảng, cô lại không xem ra gì. Anh giận cô lại thờ ơ.

"Cũng giống anh, bạn bè bình thường." Cô đưa ra đáp án rõ ràng, thế nhưng anh lại không hài lòng.

"Đừng lấy bạn bè bình thường ra lừa anh, anh không tin, em xem ánh mắt của anh ta không giống." Đồng Húc Lãng chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng sắp nổ tung. "Giữa nam nữ thật sự có tình hữu nghị thuần khiết sao, anh rất hoài nghi."

"Đây chẳng qua là ý nghĩ của anh, tôi đối xử với tất cả bạn nam giới đều như nhau. Suy bụng ta ra bụng người, chẳng lẽ anh không có bạn bè bình thường khác phái à, anh có cảm giác gì với họ?" Cô viết tiểu thuyết suy luận, có tra cứu tâm lý học, tự nhiên biết phân tích đâu ra đấy.

Đồng Húc Lãng nghĩ đến các cô gái trong đại viện cùng lớn lên từ nhỏ, trong đó cũng có người đặc biệt chơi thân, nhưng đó là tri kỷ không phải người yêu. Anh ngượng ngùng nói: "Tạm thời tin tưởng em, nhưng không cho phép em có ý nghĩ khác với anh ta."

Lâm Sâm Sâm cảm thấy buồn cười: "Anh cho rằng tôi là anh sao, động một chút là có ý với người khác?"

"Lúc nào thì anh động một chút là có ý với người khác chứ, em toàn xử oan cho anh."

Lâm Sâm Sâm nhìn bộ dạng hung thần ác sát của anh, cảm thấy đặc biệt thú vị. Chẳng biết tại sao, cô rất thích kích anh để nhìn bộ dạng phát điên của anh, giống như rất thú vị. Cô không biết, chỉ có cô mới có thể làm anh phát điên.

Cô vỗ vỗ bờ vai anh giống như dỗ trẻ con: "Thời gian không còn sớm, trở về đi."

Đồng Húc Lãng nghiêm mặt nói: "Mỗi lần đều đuổi anh đi, em cứ không muốn gặp anh như vậy?"

Lâm Sâm Sâm chợt cười ha ha.

Anh buồn bực nói: "Cười cái gì chứ?"

Cô vừa cười vừa nói: "Có lúc cảm thấy anh rất đàn ông, có lúc lại cảm thấy anh như đứa trẻ." Vẻ mặt cô hâm mộ nói: "Nhất là hành động giữa anh và dì Thẩm nhìn đã cảm thấy ấm áp."

Đồng Húc Lãng chợt bắt lấy một tay cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: "Vậy thì gả cho nhà anh đi."

Lâm Sâm Sâm nhanh chóng rút tay về: "Tôi thấy thần trí anh đã mơ hồ rồi, nhanh về nhà ngủ đi." Cô chạy hai bước lại quay đầu lại: "Làm bạn bè bình thường còn hơn là người xa lạ, chính anh chọn đi."

Đồng Húc Lãng chỉ cúi đầu nhìn tay mình, vì sao mỗi lần cũng không nắm được cô? Lâm Sâm Sâm, anh phải làm sao mới có thể có đến được lòng của em, hai tay anh cắm vào túi quần đá cục đá bên đường rồi đi về. Hôm nay giữa đường nhảy ra Lục Tuấn Huy, anh nên nắm chặt hơn. Lỏng lẻo quá thì sợ bị người khác cướp mất, ép chặt quá lại sợ cô giở mặt, thật đúng là vấn đề nhức đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.