Người Chồng Toàn Năng Của Hoa Khôi

Chương 93: Không cần phải trịnh trọng như vậy




“Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, có thể hơi trịnh trọng một chút, sau này sẽ thoải mái, tuỳ ý hơn. Hôm nay, như vậy là được rồi, rất đẹp trai, rất có khí chất.”

Chung Linh Hi lại nhìn, vẫn cảm thấy rất hài lòng.

“Đúng rồi, để em làm tóc anh một chút.”

Sau đó Chung Linh Hi lại cầm lấy những dụng cụ nhỏ mà cô mang tới, giúp Diệp Thiên Bách tỉ mỉ tân trang.

“Anh Thiên Bách, anh ăn mặc đẹp trai như vậy, anh không thể bị những cô gái nhỏ khác câu đi đâu đấy.”

“Nếu không em sẽ lỗ lớn.”

Chung Linh Hi một bên chuyên tâm sửa sang cho. Diệp Thiên Bách, một bên lẩm bẩm nói. Diệp Thiên Bách nghe xong, chỉ có thể bật cười.

“Ở đâu ra nhiều cô gái nhỏ như vậy chứ?” Diệp Thiên Bách cười nói.

“Trong trường, anh ởi rồi sẽ biết. Nhiều loại quần áo này cũng không dễ mặc, người lộ ra ngoài kia, thì tiểu yêu tỉnh cũng rất nhiều.”

Chung Linh Hi nghiêm túc nói.

“Được rồi, kiểu tóc này không tệ chứ? Chỉ cần anh ngẩng đầu ưỡn ngực, nói năng thận trọng, khí chất lạnh lùng bá đạo này sẽ lập tức xuất hiệt

“Nhưng, anh Thiên Bách, anh là một người nhìn thì có vẻ ấm áp, hai loại khí chất ở trên người anh, trái lại sẽ khiến anh trở nên rất đặc biệt.”

Chung Linh Hi hài lòng đánh giá một phen.

“Anh cảm thấy em làm rất tốt, chính anh cũng không làm được những thứ này."

Diệp Thiên Bách xấu hổ cười. “Hì hì... Sau này mỗi ngày em đều sẽ giúp anh làm.”

“Em thấy thời gian không còn nhiều lắm, nếu không chúng ta xuất phát đi?”

Chung Linh Hi nhìn đồng hồ, sau đó nói. “Được, vậy chúng ta đi thôi!”

Diệp Thiên Bách gật đầu, anh tiện tay cầm lấy thứ mình cần dùng, sau đó đi ra ngoài.

“Cái kia, anh Thiên Bách, anh nói ấn cho em một cái, bây giờ còn kịp không? Nếu không kịp thì thôi vậy.”

Sau khi lên xe, Chung Linh Hi đột nhiên nhớ tới lời

Diệp Thiên Bách nói với mình lúc trước.

“Đương nhiên là kịp, anh canh thời gian rồi, giúp em ấn một cái, không cần lâu đâu.”

“Em qua bên này, nằm sấp trên ghế.”

Diệp Thiên Bách nói xong, đóng cửa sổ xe lại, đồng thời đặt ghế sau xuống, cũng may vị trí phía sau của chiếc xe này đủ lớn, nếu không không gian sẽ không đủ lớn.

“Được.”

“Cái đó, anh Thiên Bách, em có cần cởi quần áo không?”

Chung Linh Hi rất nghe lời đi xuống hàng sau, lại vô cùng nghe lời mà nằm sấp xuống.

“Khụ khụ... Cái này, trước tiên tuỳ tiện giúp em làm một chút, cũng không cần cởi quần áo đâu, không cần phải trịnh trọng như vậy.”

Diệp Thiên Bách ho nhẹ một tiếng, sau đó nói.

“Trịnh trọng chính là phải cởi quần áo đúng không ạ? Lần sau em muốn thử trịnh trọng.”

Chung Linh Hi nghiêm túc nói.

Diệp Thiên Bách nghe vậy, nhất thời đỏ mặt, sao anh lại cảm thấy trong lời nói của cô bé này có ý gì đó vậy?

“AI”

Diệp Thiên Bách ấn lưng Chung Linh Hi một cái, Chung Linh Hi bị đau một trận, sau đó lại cảm thấy thoải mái một trận, nhịn không được kêu lên, tiếng kêu kia, rất giống loại âm thanh này, muốn bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu quyến rũ.

“Em xin lỗi, anh Thiên Bách, loại cảm giác vừa đau vừa thoải mái này, thật sự rất đặc biệt, em thật sự nhịn không được nên kêu lên.”

Chung Linh Hi mặt cười đỏ lên, cô cũng không ngờ tới, bản thân thoáng cái không chú ý đã kêu lên.

“Không sao, đau hay thoải mái đều có thể kêu lên.” Diệp Thiên Bách tiếp tục xoa bóp cho Chung Linh Hi.

“Anh Thiên Bách, việc mát xa này phải dùng sức nhiều lắm sao ạ?”

Lúc này, Chung Linh Hi đột nhiên hỏi.

“Ừm, thủ pháp mát xa này của anh hơi vất vả. Nếu em chịu không nổi, thì có thể nói với anh.”

Diệp Thiên Bách hơi sửng sốt, sau đó nói, dù sao, năng lực chịu đựng của thân thể mỗi người là không giống nhau.

“Anh Thiên Bách, em không có ý đó. Ý em là, nếu anh dùng sức quá mạnh, chiếc xe này có thể lắc lư.”

“Mà sáng sớm thế này, người bên ngoài đi tản bộ như vậy, nếu người khác nhìn thấy chiếc xe lung lay, có thể nghĩ chúng ta làm chuyện gì vô đạo đức trong xe hay không?”

Chung Linh Hi có chút lo lắng nói, khi nói xong những thứ này, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng đỏ hơn, cô dứt khoát đem mặt chôn ở cánh tay của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.