Chương 906
Mạc Phong quay đầu trừng hắn, khiến Trương Phong nhanh chóng im bặt, không dám nói lời nào nữa.
Trước đó cô gái này nghe thấy giọng nói của Mạc Phong rất dịu dàng, nên muốn biết người đàn ông vừa ôm mình trông như thế nào.
Cao hay lùn, mập hay béo, đây đều là những điều cô ấy muốn biết.
“Tôi có làm anh khó xử không?! Thôi bỏ đi…”
Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô gái, Mạc Phong đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái đặt lên mặt mình.
“Đây là tôi, cô tên gì?!”
Cô gái cười khẽ: “Hoàng Doanh”.
“Làm sao mắt lại bị mù vậy?!”
“Tôi bị sốt cao khi còn nhỏ, vì vậy …”
Mạc Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy ngồi sang một bên: “Muốn được nhìn thấy lần nữa không?!”
“Tất nhiên, nằm mơ tôi cũng muốn được nhìn thấy lần nữa, nhưng tiếc rằng điều đó là không thể …”
“…”
Khi cô ấy đang thở dài, anh xoa một cây kim bạc trên tay rồi đâm vào sau đầu Hoàng Doanh, nó sẽ kích thích hệ thần kinh trung ương của cô ấy và kích hoạt cơ nhãn cầu để thúc đẩy quá trình trao đổi chất.
Sau đó lại thêm một chiếc kim bạc khác xuyên qua phía dưới hai má.
Một luồng chân khí tiến vào cơ thể.
Đứng ở bên cạnh, Trương Phong lắc đầu: “Con mắt này chả nhẽ còn có thể chữa khỏi sao? Nó bị mù nhiều năm như vậy, chỉ sợ bệnh viện cũng không chữa được, ngoại trừ thay giác mạc ra! Chỉ dựa vào mấy cái kim này thì liệu có ổn không?!”
“Mọi thứ đều có thể xảy ra. Đôi khi bệnh viện chưa chắc đã trị được. Điều trị bằng châm cứu là kỹ thuật được ông cha truyền lại, được lưu truyền hàng nghìn năm. Bệnh viện mới xuất hiện được có mấy năm chứ?!”, Triệu Vô Cực mang vẻ mặt đầy mong đợi.
Rõ ràng, hắn khá tin vào việc Mạc Phong sẽ chữa lành đôi mắt cho cô gái này.
Thời gian trôi qua, trán Mạc Phong cũng lấm tấm mồ hôi.
Phụt–!
Anh nôn ra một ngụm máu trên mặt đất.
“Thiếu chủ!”
Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên vội vàng bước tới đỡ lấy anh.
“Không sao đâu, cơ thể tốn nhiều sức quá thôi, nghỉ ngơi một chút, buổi tối luyện dương khí chút là ổn thôi!”, Mạc Phong phất tay, khẽ thở dài.
Cô gái toàn thân run lên, từng cây kim bạc rơi xuống mặt đất.
Hoàng Doanh cảm thấy như trong người có một luồng điện ấm áp chạy qua, hai mắt dường như sợ ánh sáng nên khi vừa muốn mở ra thì một tia sáng chiếu qua khiến hai mắt cô ấy liền nhíu lại.
Dần dần, cảnh vật xung quanh bắt đầu trở nên rõ ràng và tươi sáng hơn.
“Tôi… Tôi có thể thấy được! Tôi hình như có thể nhìn thấy được rồi!”
Mạc Phong lúc này mới từ trên ghế đẩu đứng lên, cười nhẹ nói: “Người tốt cuối cùng sẽ được đền đáp xứng đáng, trời cao sẽ phù hộ cho cô!”
Khi cô gái nghe thấy âm thanh, cô ấy quay đầu lại và nhìn anh.
Hai mắt đối diện nhau, đây là người đầu tiên Hoàng Doanh nhìn thấy khi cô ấy mở mắt ra, dáng vẻ của Mạc Phong ngay lập tức khắc sâu trong tâm trí cô ấy.
“Cảm ơn nhiều…”
Khi Triệu Vô Cực thấy họ sắp nảy sinh tình cảm, hắn nhanh chóng phá vỡ không khí, nói: “Được rồi, chúng ta nên đi nấu gì ăn thôi, tôi chết đói rồi! Tôi còn muốn uống rượu nữa!”
“Tôi… tôi sẽ nấu cho mọi người ăn!”, có thể thấy tâm trạng Hoàng Doanh lập tức tốt hơn rất nhiều.
Mạc Phong lúc này nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy: “Không cần phiền phức như vậy đâu, chúng tôi đều có đồ ăn trong túi! Chỉ cần có nước sôi là được!”
Khi đến, anh đã chuẩn bị rất nhiều đồ để ăn, trong đó có rất nhiều lương thực, lương thực của mỗi nước, khi đi dã ngoại chỉ cần có nước đun sôi, thì có thể ăn cơm dẻo, thậm chí còn có thịt bò đóng hộp.
Không phải anh xem thường nhà của Hoàng Doanh, mà là nhà bọn họ quả thực nghèo khó, nhìn thoáng qua đồ đạc trong nhà cũng có thể thấy được, đừng nói là thịt, đến rau cũng chưa chắc đã có ấy.