Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 905




Chương 905

“Đừng sợ! Chúng ta đã ở đây thì con kiến cũng đừng hòng thoát. Rắc rối sớm muộn gì cũng đến. Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn! Thả chúng đi đi, đến bao nhiêu chúng ta tiêu diệt bấy nhiêu!”, Mạc Phong bình thản khoát tay, cười nói.

Những con chó ngay lập tức vui mừng, đuôi của chúng liên tục vẫy, thậm chí còn không ngừng lăn lộn vui chơi trên đất.

“Đi đi!”, Mạc Phong khoát tay áo khẽ cười nói.

Những con chó kia gật đầu như hiểu ý, vạn vật đều có linh tính, mặc dù đây không phải là con người, nhưng chúng không bỏ rơi chủ nhân khi gặp chuyện, dựa vào điều này, Mạc Phong không muốn ra tay với chúng.

Chó vĩnh viễn là chó, nhưng đôi khi người có thể không phải là người!

Muốn trách thì trách bọn chúng đã theo sai chủ!

Mạc Phong ngoái đầu liếc nhìn xác chết khắp nhà rồi nhàn nhạt nói: “Dọn dẹp đống này sạch sẽ, đừng để lại dấu vết!”

“Chuyện này giao cho tôi đi”, Trương Phong nhếch mép nói.

Sau đó, hắn lấy một ít giấy bùa dán lên từng tờ một: “Thiên thượng thái tinh, ứng biến vô đình, cấp cấp như luật lệnh, xích diễm! Phá!”

Trong phút chốc, lá bùa đột nhiên bốc cháy, thi thể cũng bị thiêu rụi, một lúc sau thì những xác chết này liền cháy thành than, rồi hóa thành tro bụi.

“Cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất, vạn vật không thể tách rời nhau, kiếp sau chớ ở cùng nhau.

Đi đi, đã đến lúc chúng mày luân hồi rồi!”

Trương Phong chỉ tay về phía không trung, ngoài cửa hiện ra một đường luân hồi màu lam ngọc.

Những linh hồn đơn độc này trôi dạt vào con đường luân hồi, cho dù ở đâu, cho dù Nam Khương không tuân theo quy tắc của thế giới bên ngoài, thì cũng phải tuân theo quy tắc của cõi Âm Dương.

Thi thể và âm hồn đã được đưa đi, tất cả những gì còn lại là máu trên mặt đất.

“Tìm giấm lau vết máu trên bức tường này đi, toàn là mùi máu tanh thôi!”, Mạc Phong quay đầu nhìn bọn họ rồi nói.

Lúc này, cô gái đã thay quần áo, từ bên trong bước ra: “Không sao đâu, cái đó tôi tự dọn được, mọi người muốn ăn gì không, tôi đi nấu cho mọi người ăn nhé!”

“Không cần đâu, chúng tôi dọn dẹp rồi sẽ rời đi, nếu không sẽ gây phiền phức cho cô, cho nên sau khi giúp cô dọn dẹp xong chúng tôi sẽ rời khỏi đây!”, anh cười xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói.

Nếu là một người khác, chắc giờ đã đuổi cổ đám Mạc Phong đi từ lâu rồi.

“Không sao, không gấp. Nam Khương hiện tại đã không còn là Nam Khương cũ nữa. Cho dù mọi người không xuất hiện, không bao lâu sau bọn họ cũng sẽ tìm đến đây. Trong khoảng thời gian này, tất cả những nhà có thẻ xanh trước cửa cứ ba đến năm ngày là lại bị lục soát nhà, hôm nay nếu không đến thì hôm khác chắc chắn sẽ đến!”, cô gái cũng thở dài.

Nếu bên trên có động tĩnh gì thì tầng lớp bên dưới luôn là tầng lớp chịu thiệt.

Lúc này, Triệu Vô Cực cũng bước tới nhìn màn đêm bên ngoài, sau khi điện thoại bị ngấm nước thì không thể bật lên được nữa, nhưng nhìn độ cao của mặt trăng lúc này ít nhất cũng quá mười hai giờ rồi.

“Thiếu chủ, hiện tại đoán chừng đã hơn mười hai giờ rồi. Trước tiên chúng ta ngủ ở đây một đêm, muộn như vậy đi ra ngoài. Thứ nhất, chúng ta không tìm được chỗ nghỉ ngơi. Thứ hai, chúng ta đã giết rất nhiều người ở đây. Có thể sau sẽ có người quay lại, nếu để cô ấy ở lại một mình e rằng sẽ có chuyện xảy ra!”

Thực ra những gì hắn nói đều có lý, nếu sự việc vừa rồi bại lộ thì chắc chắn sẽ xảy ra một trận cuồng phong đẫm máu khác, nếu không có Mạc Phong ở đây, hậu quả chắc chắn là không thể tưởng tượng nổi.

Mạc Phong nhìn bàn ghế, chăn mền có sẵn xung quanh, thở dài nói: “Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ ngủ ở cửa đi, ngày mai tính sau, cô gì ơi, đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm gì cả, đêm nay cô cứ yên tâm ngủ đi!”

“Không sao, tôi tin anh không phải người xấu”, cô gái cúi đầu ngượng ngùng nói: “Ừm… Tôi có một yêu cầu, không biết nên nói sao?!

“Nói đi, nếu có nguyện vọng cần hoàn thành, chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ giúp cô!”

“Tôi có thể sờ mặt của anh không?!”

“…”

Khi cô ấy nói điều này, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đỏ bừng đến tận mang tai, tất cả mọi người đều xấu hổ, ba người còn lại cũng ra dấu ánh mắt với Mạc Phong.

“Hầy, nghiệp đấy, đẹp trai cũng là một cái tội! Người ta không nhìn thấy vẫn còn bị mê hoặc nữa kìa!”, Trương Phong bất lực lắc đầu thở dài nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.