Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 702: Chương 707




Đám côn đồ dồn cô vào một góc.

Bạch Doanh cười lạnh lùng với vẻ chếnh choáng: “Chán sống rồi à, có biết tôi là ai không? Dám động vào tôi, lát nữa sẽ cho các người đẹp mặt!”

“Nóng tính đấy nhỉ, nhưng mà anh thích! Ghét nhất là loại đàn bà nằm bất động trên giường.

Chán chết! Những cô nàng hoang dại một chút vẫn thích hơn nhiều, bền sức!”, gã đàn ông đầu trọc cười ha hả.

Bạch Doanh buông tay xuống, khẽ thở dài: “Bạn trai tôi đang ở ngoài kia.

Các người có ý đồ với tôi, cẩn thận anh ấy biết được đấy.

Anh ấy nóng tính cực, lát nữa khéo lại không biết sao mà mình bị đập chết cũng nên!”

Cả đám nghe thấy vậy thì sầm mặt mất hai giây sau đó lại bật cười.

“Há há há, bạn trai à! Con bé này dùng bạn trai để uy hiếp bọn mình kìa!”

“Anh chỉ sợ nó không dám tới thôi! Còn mà tới thì lát nữa bọn anh sẽ trả nó hai trăm tệ, bọn anh không thích ép người khác, coi như là tiền giao dịch! Nhỉ!”

“Đúng vậy, chí lý.

Lát nữa vứt cho nó hai trăm tệ.

Tám người chơi một tối mà trả hẳn hai trăm tệ, he he, quá đáng giá!”

“…”

Thấy cả bọn không chịu hối cải, Bạch Doanh chỉ biết nhún vai cười đểu: “Vậy các người cứ thử xem, để xem có đưa được tôi đi hay không!”

Gã đầu trọc đứng phía trước, hai tay xăm trổ dữ tợn, trông đúng dân anh chị.

Hắn lao về phía cô.

“Ha ha, mấy anh chịu hết nổi rồi, để anh thử trước nhé!”

Nói xong hắn đưa tay ra định sàm sỡ Bạch Doanh.

Biểu cảm của cô trông vô cùng thản nhiên, không hoảng sợ, không né tránh.

Bàn tay gã kia lao về phía ngực cô.

Trên mặt hắn để lộ nụ cười méo mó: “He he, mềm thật đấy…Ư!

Nhưng chưa dứt lời thì hắn đã bay bật về phía sau.

Bụp!

Rầm!

Một giây sau hắn ngã lăn ra đất.

Bạch Doanh nhìn thấy bóng hình đứng chắn trước mặt mình bèn vòng tay ôm eo anh: “Hi hi, tôi biết là anh không bỏ mặc tôi mà!”

“Đừng làm loạn, đông người thế này, thấy cô đi lâu quá nên tôi tới xem.

Thật không ngờ là bị bọn chúng chặn lại thật!”, Mạc Phong khẽ vỗ về lên bàn tay cô: “Nghe lời, né qua một bên, chuyện của đàn ông để tôi giải quyết!”

“Được!”

Cô trốn vào nhà vệ sinh nữa thò đầu ra xem.

Gã đàn ông đầu trọc chật vật bò dậy, nhưng vừa mới đứng lên thì đã bị đấm ngã lăn quay.

Một cú đấm khiến hắn bất tỉnh.

Sức mạnh này thật khủng khiếp!

“Mẹ kiếp, thằng nhãi dám động tay động chân à!”, gã thanh niên đầu đinh lên tiếng với vẻ sợ hãi.

Vừa rồi không ai nhìn thấy anh nhảy ra từ xó xỉnh nào.

Đã thế, tốc độ ra tay còn nhanh hơn điện xẹt, vô cùng khó đối phó.

“Đánh mày thì làm sao? Chỉ dựa vào những thứ có ở trong túi mày kia thì hôm nay có đánh chết mày cũng không có gì quá đáng!”, Mạc Phong chỉ vào túi của mấy tên cười mỉa và hừ giọng lạnh lùng.

Trong túi chúng toàn là thuốc.

Còn thuốc gì thì không cần phải nói, đương nhiên là những loại khiến con gái lập tức trở nên ham muốn.

Đây cũng là lý do vì sao tuyệt đối không được uống rượu của đàn ông không quen.

Vì rất có khả năng trong ly rượu đã được cho thêm những thứ khác.

Lúc này, bên trong sàn nhảy.

Nam thanh nữ tú đang lắc lư theo điệu nhạc.

Và có lẽ cuộc săn cũng đã bắt đầu.

Những người tới quán bar đều biết mình tới để làm gì.

Số người chỉ tới để uống rượu có lẽ rất ít.

Có thể là có những cô gái cô đơn tới tìm soái ca của mình.

Bởi có cung thì ắt có cầu.

Bầu không khí bắt đầu rạo rực thì đúng lúc này.

Rầm.

Một kẻ bay ra từ lối đi, ngã xuống sân khấu khiến cô ca sĩ đang hát hết hồn khóc thét lên.

Quán bar là vậy.

Một khi có một người hét lên là lập tức sẽ khiến hiện trường kinh động không khác gì ong vỡ tổ.

Tiếp theo đó là thêm mấy tên nữa bay vào ngã lên bàn rượu.

Tất cả mọi người đều gào thét.

“Ai làm loạn ở đây vậy?”, một người đàn ông đeo kính đứng trên sân khấu nhìn xuống bên dưới và gầm lên.

Lúc này bảo vệ lập tức chạy lên nói nhỏ vào tai người đàn ông này: “Anh Phi, người đã nhảy ra ngoài cửa sổ rồi!”

“Dám làm loạn ở đây à, đuổi theo cho tao!”, hắn gầm lên.

Mấy tên bảo vệ nhận lệnh bèn lẳng lặng đi xuống, sau đó dẫn theo hơn ba mươi người đi ra khỏi quán bar.

Làm nghề này kiêng khị nhất là có kẻ làm loạn trong quán, vì như vậy sẽ ảnh hưởng nhiều tới việc kinh doanh.

Vậy nên người đàn ông này lập tức cầm míc cười hòa nhã: “Thật ngại quá, để xảy ra tình huống này chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.

Để bày tỏ thành ý, toàn bộ đồ uống ngày hôm nay sẽ giảm giá 20%!”

Bầu không khí lập tức trở lại bình thường.

Đối với người bình thường, có thể họ cảm thấy 20% không là gì, nhưng đối với quán bar này thì họ phải chịu thiệt hại ít nhất mấy trăm nghìn tệ.

Quán bar Stars, trên đường Giang Ninh.

“Cấm chạy! Đứng lại cho tao!”

Mạc Phong kéo tay Bạch Doanh bỏ chạy, bắt bọn chúng đuổi theo từ Đông sang Tây rồi lại quay ngược lại.

Chạy mấy vòng như thế đến cuối cùng thành ra họ chạy theo sau bọn chúng.

Mặc dù bảo kê của quán bar rất nhiều nhưng đối với Mạc Phong và Bạch Doanh chẳng là gì.

Thậm chí có thể nói là đối phó dễ như trở bàn tay, thế mà cả hai cứ như những con cún luồn qua luồn lại bắt chúng phải đuổi theo.

“Thế nào? Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”, Mạc Phong quay lại nhìn cô khẽ cười.

Bạch Doanh trừng mắt nhìn anh: “Anh kéo tôi chạy là để khiến tôi vui sao?” “Đúng vậy, người ta nói vận động sẽ giúp xả stress, như vậy tâm trạng sẽ trở nên vui vẻ hơn.

Rượu cũng uống rồi, vậy tâm trạng đã tốt hơn chưa?”

Lúc này, Bạch Doanh không biết nói gì, cô chỉ cảm thấy tim bỗng rung động"..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.