Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 242: Hiểu được thì chính là người trong ca khúc




Lúc này, Mộ Dung Tinh Tuyết đang ngồi cúi đầu ăn cơm ở trên bàn, không khỏi ngẩng đầu lên.

“Nữ thần, bạn đừng lo, mình nhất định sẽ bảo vệ bạn!”, cậu thiếu niên đầu ba phân tên Trương Dương từ trên mặt đất đứng dậy, dang hai tay chặn lại trước mặt cô ta.

Nhưng Mộ Dung Tinh Tuyết lại để đũa xuống, lạnh lùng nói: "Phiền cậu tránh ra, chắn mất tầm nhìn của tôi”.

Trương Dương sững sờ, sau đó liền đứng sang một bên.

Mạc Phong phất chiếc đũa trong tay, chỉ vào ba người đàn ông kia cười nhạo: “Ba người các người xông lên cả đi, tôi bận lắm, thịt bò trong nồi chín kỹ lắm rồi, lát nữa ăn sẽ không còn ngon nữa”.

Phụt...

Mộ Dung Tinh Tuyết mím môi mỉm cười: “Người này khá thú vị đấy”.

Ba người đàn ông trung niên nghe vậy thì tức giận đến mức sắp xì khói, như thế này cũng coi thường họ quá rồi mà.

"Thằng ranh mày cũng ngông quá rồi đấy”.

Cả ba cầm chai bia lao tới.

Đôi đũa trong tay Mạc Phong lập tức khua khoắng.

Rắc...

Rầm…

Trong giây tiếp theo, ba người lần lượt bay ra khỏi cửa.

Chỉ với một chiếc đũa đơn giản, những người này đã nằm trên mặt đất và kêu than.

“Anh rể, anh lợi hại quá!”, Tô Dương hô lên kinh ngạc.

Còn đám người đứng xem náo nhiệt không khỏi bàn tán xôn xao.

"Người trẻ tuổi này đánh đấm giỏi quá!”

"Biết đánh đấm thì có ích gì, đụng phải ổ kiến lửa rồi. Có biết Bạch Hổ Đường không? Đó là một tổ chức rất lợi hại, bên trên còn không dám trực tiếp dây vào!”

"Hầy! Cũng không biết nhóm người đó trả thù sẽ ác liệt như thế nào nhỉ!”

"Lại chẳng à? Mấy ngày trước nghe nói bọn họ kéo một cô gái đi ngoài đường, nhưng bạn trai cô ta không cho phép. Lúc đó đã bị đánh đến tàn phế, giờ vẫn còn đang phải nằm trong bệnh viện kia!”

Mấy người Mạc Phong lại quay trở lại phòng VIP.

"Sao hả! Tớ đã nói là anh rể tớ rất lợi hại rồi mà!”, Tô Dương đắc ý ngẩng đầu, khịt mũi.

Cái nhìn của những người này đối với Mạc Phong giờ đã thay đổi, họ trở nên sùng bái anh hơn.

"Em cũng có một người chị gái, hay là anh cũng làm anh rể em nhé!”

"Phải đó phải đó, em cũng có một người chị rất xinh đẹp, hay là hôm khác em giới thiệu cho anh nha!”

"Hay anh làm anh rể nhà em đi!”

Tô Dương trừng mắt nhìn mọi người: “Mấy người đang nói linh tinh cái gì thế? Đây là anh rể của tớ! Chỉ có bà chị già của tớ mới có được thôi, chị mấy cậu không được đâu nhé!”

Cô gái ngồi bên cạnh Tô Dương nhẹ nhàng kéo tay áo Mạc Phong.

Anh đặt cốc bia trên tay xuống và cười khúc khích: “Không phải em cũng có một người chị đấy chứ?”

Cô gái lắc đầu.

“Thế thì tốt!”, Mạc Phong thở dài nhẹ nhõm.

"Em có một đứa em gái!”

Phụt...

Mạc Phong lúc này chợt phun ra một ngụm bia.

Buổi chiều, tại cổng trường trung học số một Giang Hải.

“Anh rể, hay là anh cũng vào trong chơi một lát đi, hôm nay chúng em có tiết nghệ thuật, nhộn nhịp lắm!”, Tô Dương túm lấy cánh tay Mạc Phong và nói.

Từ ‘trường học’ bây giờ đã hơi xa lạ với Mạc Phong.

"Anh thì thôi vậy, anh phải về đi làm đây!”

Nhưng những cậu thiếu niên này đã kéo Mạc Phong vào trong.

"Thôi nào, anh rể, anh vào trong chơi đi, hôm nay ở đây náo nhiệt lắm, còn có cả triển lãm truyện tranh nữa cơ!”

"Phải đó, gái đẹp ở trường em nhiều lắm, không ít người đều nghĩ cách chuồn vào trong này đấy!”

"Đi làm một ngày cũng chẳng được bao nhiêu tiền, chi bằng trốn việc một ngày đi anh!”

Khi bước vào trong trường, anh cảm thấy kinh ngạc trước sự thay đổi quá lớn.

Trường trung học số một Giang Hải là trường học lớn nhất ở Giang Hải.

Quy mô đã bắt kịp một số trường đại học, cơ sở vật chất đầy đủ, có cả địa điểm tổ chức các buổi hòa nhạc.

Sau khi Tô Dương và đám bạn học bước vào trường, họ nháo nhác xung quanh và bị đám đông cuốn tản ra mỗi người một nơi, chỉ còn lại một mình Mạc Phong bị xô đẩy trong trường.

Tang...

Khi Mạc Phong đi đến dưới một gốc cây hẻo lánh, trên tầng vang lên tiếng đàn piano.

Khi anh lên đến tầng hai, anh thấy một người phụ nữ đang chơi piano quay lưng lại với mình.

Mặc dù người phụ nữ này không đặc biệt xinh đẹp, nhưng cô ấy lại cho người ta cảm giác đã nhìn một lần là muốn nhìn thêm.

Người phụ nữ có nét ngây ngô của trẻ thơ, nhưng dáng người lại khá ổn, đẹp nhất là đôi bàn tay, mảnh mai như búp măng, đầu ngón tay lướt nhanh trên phím.

Cả bài hát mang đến cảm giác buồn man mác.

Không hiểu ý nghĩa của bài thì thôi, người nào hiểu được thì chính là người trong bài hát đó.

Mạc Phong biết người phụ nữ trước mặt có tâm sự!

Anh dựa vào cánh cửa và yên lặng lắng nghe giai điệu cho đến khi phím cuối cùng rơi xuống.

“Đứng ở đó lâu như vậy rồi mà xem chưa đủ à?”, người phụ nữ cười và khẽ nói.

Có lẽ người ta đã sớm phát hiện ra, còn Mạc Phong cứ sợ làm phiền người ta biểu diễn nên trốn ở phía sau, còn tắt cả chế độ rung của điện thoại đi.

“Thực ngại quá, lúc đi ngang qua tôi nghe thấy có người đánh đàn nên mới vào xem. Nhưng mà tôi phải đính chính với cô một chút, cô đàn ca khúc này sai rồi!, Mạc Phong nhướng mày mỉm cười: “Ca khúc này là ca khúc nổi tiếng của bậc thầy piano nổi tiếng Braunselt ở châu Âu! Nhưng hình như cô đã hiểu sai ý nghĩa của ca khúc!"

Người phụ nữ ngẩng đầu nhếch miệng dửng dưng nói: "Cách bắt chuyện này của cậu thật quê quá!”

Bắt chuyện?

Mạc Phong ngượng ngùng cười: “Có thể để tôi thử được không?”

"Được rồi! Vậy tôi cũng muốn xem cái gọi là ý nghĩa ca khúc mà cậu nói là như thế nào!”

Khi đến trước chiếc đàn, anh liền ngồi xếp bằng.

Nhấn cùng lúc mười ngón tay.

Tang...

Âm thanh phiêu đến mức làm rung chuyển các cửa sổ.

"Thực ra bản nhạc này có hai ý nghĩa! Chơi ngược lại sẽ là một cảm giác khác!”, Mạc Phong cười tủm tỉm đặt tay lên đàn.

"Cậu nói cái gì? Chơi ngược giai điệu, cậu không đùa đấy chứ!”

Rõ ràng người phụ nữ này không tin, giống như bạn viết văn, có thể đọc xuôi một cách lưu loát, nhưng để cho bạn đọc ngược lại nhất định là một thử thách!

Hơn nữa chắc chắn không thể chơi trong thời gian ngắn như vậy được.

Mạc Phong quay đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Nếu như tôi chơi được, cô có thể mời tôi cốc nước được không?”

"Cứ đàn đi đã rồi nói!”

Tang...

Khoảnh khắc giai điệu cất lên, biểu hiện của người phụ nữ ngay lập tức thay đổi.

Thực ra, có hai cách để chơi tác phẩm này, mà Mạc Phong đã phát hiện ra điều này vào năm ngoái.

Nếu giai điệu được chơi theo cách bình thường, nó mang một nét quyến rũ buồn, nhưng nếu nó được chơi ngược lại, đó là một làn điệu của sự hy vọng và tích cực.

Điều này có lẽ đã được Brownselt hồi đó sáng tạo ra. Khi người ta đối mặt với sự tuyệt vọng và cảm thấy rằng cuộc sống dài dằng dặc không hồi kết, tại sao không trải nghiệm nó từ một góc độ khác.

Tiếng đàn như cánh bướm sải cánh, tung bay đôi cánh lấp lánh, trong veo, sáng ngời, lại tựa như bầu trời xa xôi bên ngoài Vạn Lý Trường Thành. Khoảnh khắc đó dường như khiến người ta tràn đầy hy vọng vào cuộc sống, tâm trạng chợt sảng khoái, vui vẻ hẳn lên.

Tang...

Khi tiếng đàn rơi xuống, người phụ nữ như đắm chìm trong đó.

“Thích không?”, Mạc Phong khoanh tay dựa vào đàn, khẽ mỉm cười.

Cô gái thở một tiếng nhẹ nhõm: “Đánh hay lắm, cậu muốn uống gì?”

"Nhập gia thì tùy tục, cô mời cái gì thì tôi uống cái đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.