Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 231: Làm ơn mắc oán




Mười lần cược chín lần thua, có lẽ câu này không quá ứng nghiệm với Mạc Phong.

Bởi vì anh chưa bao giờ cá cược mà không chắc chắn, và thường chắc rồi thì sẽ không thua.

Mạc Phong ghé vào tai cô nói nhỏ: “Nếu một tuần mà tôi dạy được thì cô làm bạn gái hai tuần của tôi nhé!”

“Nếu…không dạy được thì sao?”, Tô Nguyệt trừng đôi mắt xinh đẹp hỏi.

Anh nhún vai: “Không dạy được thì tôi đành làm bạn trai của cô hai tuần vậy!”

“Anh chết đi!”

Tô Nguyệt đạp chân nhưng Mạc Phong né ngay.

Anh sải bước đi ra ngoài: “Không còn sớm nữa, tôi về trước đây! Nhưng tôi khuyên cô nên sớm chấp nhận màn cá cược này, vì dù sao cũng chẳng có gì bất lợi đối với cô!”

“Nghĩ ngon nhỉ! Nếu anh thua thì phải lồng hai trăm chiếc vòng lắc lên người và đứng trước cổng công ty nhé!’, Tô Nguyệt khoanh tay hừ giọng.

Tô Dương nhìn Mạc Phong với vẻ thương cảm: “Chị cũng …ác thật đấy…”

“Liên quan gì tới em, trẻ con đi về ngủ đi!”, cô ta trợn mắt tức giận nói.

Mạc Phong vươn vai, khẽ quay đầu lại: “Nếu tôi thắng thì cô đừng nuốt lời đấy!”

“Hừ, chị đây thua được sao?”

“Một tuần sau tôi sẽ cho cô khỏi xuống giường luôn!"

“Anh…”. TruyenHD

Tô Nguyệt mặt đỏ tía tai.

Đầu óc tên này toàn nghĩ những thứ linh tinh, toàn nhồi mấy cái thể loại này.

Trong đầu cô ta bỗng hiện lên hình ảnh đêm hôm ấy, từng thớ thịt săn chắc, cơ thể rắn rỏi và cả tiếng rên mạnh mẽ.

Cô thật muốn thử lại cảm giác bay lên chín tầng mây đó.

“Mình đang nghĩ gì vậy?”, Tô Nguyệt lắc đầu hô lên.

Khi cô ta ngẩng đầu thì thấy Mạc Phong đã đi ra khỏi cửa.

Ông cụ Tô cũng vịn vào ghế ngồi xuống, nháy mắt với Tô Nguyệt, ra hiệu cô ta đi tiễn Mạc Phong.

Cũng coi như là tạo cơ hội cho hai người.

Đương nhiên ông ta muốn Tô Nguyệt nắm được trái tim Mạc Phong, mặc dù nghe có vẻ khá thủ đoạn nhưng có một người đàn ông như vậy bên cạnh thì Tô Nguyệt cũng được giúp đỡ phần nào.

Bên ngoài biệt thự nhà họ Tô.

Mạc Phong đang định quay về thì thấy có đèn chiếu phía sau.

Bíp bíp…

Tô Nguyệt bấm còi, đưa tay ra vẫy: “Lên xe đi, tôi đưa anh về!”

Anh do dự một lúc nhưng vẫn quay người bước lên chiếc Land Cruiser.

“Đừng đưa tôi về vội, đi vài vòng nhé, tôi muốn ở cùng cô lâu một chút!”, Mạc Phong cười đểu nhìn cô ta.

Có lẽ bất kỳ cô gái nào cũng đều như mở cờ trong bụng khi nghe nói vậy, với điều kiện tiên quyết là bạn không gây phản cảm.

Cô ta liếc nhìn Mạc Phong: “Cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo!”

Cô ta lái xe đi một vòng bên bờ sông, đi không có mục đích nên sẽ như vậy.

Thấy Mạc Phong không nói gì, Tô Nguyệt bèn quay qua khẽ nói: “Thật sự anh có thể dạy tôi biết về bộ quyền pháp đó trong vòng một tuần sao?”

“Cô không tin à? Nếu tôi có đủ thời gian thì chẳng cần đến một tuần đâu, căn bản của cô tốt, cũng hiểu về Bát cực quyền. Nhưng quyền pháp khá mạnh bạo, nếu dạy cô cả ngày thì chỉ cần ba ngày là đủ!”, anh phất tay nói với vẻ điềm đạm.

Làm màu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Mạc Phong.

Đúng là có thể làm màu mọi lúc mọi nơi. Nếu không phả Tô Nguyệt từng tiếp xúc với gã này một khoảng thời gian thì thật cô chỉ muốn đạp cho anh một phát.

“Kệ anh, tôi đợi một tuần sau sẽ luồn vào người anh một trăm cái vòng lắc nhìn anh đứng trước công ty. Nếu mà video này được đăng lên thì chắc chắn sẽ hot khắp mạng xã hội!”, Tô Nguyệt cười đắc ý.

Mạc Phong day day thái dương, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Phải rồi, tôi hỏi cô một chuyện, ông quản gia đã làm ở nhà họ Tô bao lâu rồi?”

“Anh nói chú Tường à? Săp hai mươi năm rồi! Từ sau khi bố tôi mất thì ông ấy đã ở nhà họ Tô luôn. Chúng tôi coi ông ấy như người thân vậy!”, cô ta gật đầu khẽ cười: “Đừng nói là anh ghim nắm đấm vừa rồi nhé? Anh đâu nhỏ mọn tới vậy đâu, hơn nữa người thua cũng không phải là anh mà!”

Xem ra phản xạ của cô gái này chậm hơn của đàn ông nhiều.

“Gần đây cô có cảm thấy có gì lạ không?”, Mạc Phong nghiêm túc hỏi.

Tô Nguyệt trầm mặc như đang suy nghĩ gì đó: “À…ngoài việc thi thoảng về muộn ra thì hầu như không có gì lạ! Dù sao chú Tường cũng độc thân, đã năm mươi tuổi, buổi tối không thể tránh khỏi có việc riêng, đàn ông các anh không phải đều như vậy sao? Buổi tối rảnh rối thì ra ngoài tìm thú vui!”

“Cô có biết tại sao vừa bước vào là tôi đã làm vỡ cốc trà không?”, anh quay qua nhướn mày cười nói.

“Không phải là cầm không chắc sao? Lẽ nào anh cố ý làm rơi?”, Tô Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Mạc Phong không nói gì tức là đã thừa nhận.

“Nhưng mà tại sao?”

Tô Nguyệt không hiểu. Hai bên không thù không oán, tại sao lại đột nhiên làm rơi cốc trà?

“Bởi vì khi bắt tay ông nội cô, tôi cảm thấy kinh mạch bị rối loạn! Khi tức bất ổn hơn nữa huyết áp còn tăng cao, khi tôi cầm cốc trà thì ngửi thấy một mùi hương! Mặc dù tôi không dám khẳng định đó là độc dược gì nhưng chắc chắn có thêm thứ gì đó được cho vào cốc trà!”, Mạc Phong khoanh tay trầm giọng nói.

Anh đã gặp khá nhiều loại độc dường nên trở nên nhạy cảm, có những loại độc dược mới thì có thể không biết nhưng điều đó không có nghĩa là anh không cảm nhận được!

Được bồi dưỡng là một quân nhân, Mạc Phong dám khẳng định, đó không chỉ đơn thuần là một cốc trà.

Nhưng Trương Tường đã ở nhà họ Tô lâu như vậy thì động cơ của ông ta là gì?

Lẽ nào im ỉm hai mươi năm giờ mới bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình sao? Nếu đúng như vậy thì đây không phải kẻ mà người thường có thể so sánh được.

Hai người có khả năng mai phục lâu nhất trong lịch sử đó là Việt Vương Câu Tiễn và Tư Mã Ý!

Nếu đúng là Trương Tường ở hai mươi năm trong nhà họ Tô mới ra tay thì cũng chẳng khác gì Tư Mã Ý cả!

Nhưng chỉ dựa vào miệng thì Tô Nguyệt cũng rất khó tin.

“Nói linh tinh! Sao chú Tường có thể hại ông nội được. Tôi thấy vì ông ấy không hợp với cách làm màu của anh nên anh ghim!”, Tô Nguyệt trừng mắt tức giận nói.

Mạc Phong đưa một tay lên day thái dương: “Thế gian này không đẹp như cô tưởng tượng đâu, để xưng vương Võ Tắc Thiên có thể giết chết con trai mình, không nhẫn tâm thì giang sơn khó yên ổn! Đừng nghĩ ai cũng lương thiện! Sát khí mà ông ta bộc phát khi đấu võ là thứ mà ông ta đã chủ đích với tôi rồi! Dù gì tôi cũng là khách mà, sao lại phòng bị tôi tới vậy, muốn tôi chết! Hay là…”

“Cút…”

Anh chưa nói xong thì Tô Nguyệt đã tức giận phanh xe lại.

“Đủ rồi! Tôi không cho phép anh hoài nghi chú Tường! Ông ấy ở bên tôi đã mười năm lăm rồi, tôi đã sớm coi ông ấy là người thân, mời xuống xe ngay lập tức!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.