Người Chồng Bạc Mệnh Của Tôi

Chương 8




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôi lại lùi về sau lưng anh cảnh sát, tỏ vẻ ngây thơ: "Cái này thì con không biết ạ, biết đâu trong lòng anh ấy, bố mẹ cộng lại cũng không quan trọng bằng con thì sao? anh ấy nói với con rằng, người anh ấy yêu nhất trên đời này là con đấy ạ."

Mẹ chồng tôi lại được phen "nổ đom đóm", bà ta gào lên như còi hú, vừa cào cấu vừa bám lấy anh cảnh sát để xông vào chỗ tôi.

Anh cảnh sát nghiêm giọng quát: "Có chuyện gì thì nói, còn làm loạn nữa thì tôi không ngại đưa các người về đồn đâu đấy!"

Mẹ chồng tôi nghe vậy bèn ngượng ngùng thu tay lại. Bố chồng tôi có vẻ bình tĩnh hơn. Ông ta nhìn tôi với ánh mắt căm thù, rồi nói với anh cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, tôi nghi ngờ là cô ta đã g.i.ế.c con trai tôi, cô ta sợ chúng tôi tìm ra bằng chứng nên mới vội vàng đem đi hỏa táng, phi tang xác."

Anh cảnh sát liếc nhìn ông ta rồi lạnh lùng hỏi: "Vu khống tội g.i.ế.c người không phải chuyện đơn giản đâu, bằng chứng đâu?"

Bố chồng tôi vênh mặt lên: "Bằng chứng thì tất nhiên là các anh phải đi điều tra, nếu tôi đã tìm được bằng chứng rồi, thì còn cần đến cảnh sát các anh làm gì?"

Anh cảnh sát á khẩu.

Tôi quay người đi vào phòng làm việc của Kỷ Hoài Kha, lấy ra tập hồ sơ bệnh án dày cộp cùng với giấy chứng tử và giấy chứng nhận hỏa táng.

“Chồng tôi đã được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối từ ba năm trước rồi, đây là báo cáo chẩn đoán." Tôi lấy ra tờ chẩn đoán cách đây ba năm đưa cho anh cảnh sát, rồi nói tiếp: "Nhưng may mắn là, trước đó bệnh tình đã được kiểm soát nhờ thuốc. Nhưng ba tháng trước, bệnh của anh ấy lại tái phát, di căn khắp cơ thể. Tối qua, anh ấy ở nhà đột nhiên lên cơn co giật, nôn ra máu, tôi lập tức gọi xe cấp cứu, anh ấy được đưa vào viện nhưng không qua khỏi. Tôi cũng đã nhận được giấy chứng tử của bệnh viện rồi mới đi làm thủ tục hỏa táng cho anh ấy."

Tôi tóm tắt lại sự việc. Anh cảnh sát xem xét báo cáo kiểm tra và hồ sơ bệnh án, rồi nghi ngờ hỏi tôi: "Lẽ ra, với tình trạng sức khỏe của chồng cô như vậy, thì phải nằm viện chứ? Tại sao lại ở nhà?"

Trong mắt tôi ánh lên vẻ mỉa mai: "Là do anh ấy một mực không chịu nằm viện, tôi và bác sĩ điều trị của anh ấy đã khuyên nhủ rất nhiều lần rồi."

Anh cảnh sát vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ. Tôi xòe tay ra: "Nếu không tin, các anh có thể đến khoa ung bướu của bệnh viện này để xác minh, bác sĩ Cao Cường, bác sĩ điều trị chính của chồng tôi có thể làm chứng."

Anh cảnh sát trả lại tài liệu cho tôi, lạnh lùng nói: "Cô cứ khai báo rõ ràng sự việc của mình là được, chúng tôi điều tra thế nào không cần cô phải chỉ bảo."

Tôi bĩu môi, im lặng.

10

Sau hai tiếng đồng hồ ồn ào náo loạn. Cuối cùng, dưới sự khuyên giải của anh cảnh sát, chúng tôi cũng ký vào biên bản hòa giải.

Tôi giao hộp tro cốt cho bố mẹ chồng, để họ đưa con trai mình về an táng ở cái nơi gọi là Đào Hoa Pha kia. Nghe nói, đó là nơi Kỷ Hoài Kha và Tần Mộng Nhu lần đầu tiên ân ái, quấn quýt lấy nhau.

Tôi đặt hộp tro cốt vào tay bố chồng: "Bố, con giao tro cốt của anh Hoài Kha lại cho bố mẹ theo di nguyện của anh ấy. Hôm nay con không tiện mời bố mẹ ở lại ăn cơm, bố mẹ về sớm nghỉ ngơi nhé. Tang lễ của anh ấy con xin phép không đến tham dự, dạo này con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút ạ."

Giọng tôi đều đều như đang nói chuyện cơm bữa. Anh cảnh sát đang cất máy quay hành pháp khẽ giật mình, nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ.

Bố chồng ôm lấy hộp tro cốt, lúc này mới thực sự bàng hoàng nhận ra con trai mình đã c.h.ế.t thật rồi. Ông không còn tâm trí đâu mà trách móc tôi nữa, chỉ biết ôm chặt lấy hộp tro cốt, nước mắt tuôn rơi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.