(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà nói đó là cháu đích tôn của bà, bà có thể để ai chịu thiệt chứ nhất định không để Mộng Nhu phải khổ.
Hơn nữa, họ cũng không chỉ có mỗi căn nhà đó. Sau khi kết hôn, Khương Nhiễm mua cho bố mẹ tôi một căn hộ ba phòng ngủ ở Giang Thành, bố mẹ tôi cũng đã dự định chuyển đến đó sinh sống.
4
Mỗi khi nhớ lại những chuyện này tôi đều cảm thấy xấu hổ, trong lòng ngột ngạt, khó mà đối mặt với hai người phụ nữ yêu tôi thật lòng. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn thấy có lỗi với Mộng Nhu nhiều hơn.
Tôi dành tình yêu cho Khương Nhiễm, người luôn ở bên cạnh tôi, kể cả danh phận làm vợ cũng thuộc về cô ấy. Vì vậy, tôi luôn cố gắng bù đắp cho Mộng Nhu bằng vật chất.
Công ty làm ăn ngày càng phát đạt, tiền bạc trong tay tôi cũng nhiều lên, nhưng Khương Nhiễm vẫn không hề hỏi han tôi sử dụng tiền bạc như thế nào. Cô ấy thực sự tin tưởng tôi tuyệt đối.
Tôi mua sắm cho Tần Mộng Nhu ngày càng nhiều quần áo và trang sức đắt tiền, hàng tháng cũng đưa cho cô ấy rất nhiều tiền tiêu vặt.
Vì sợ Khương Nhiễm kiểm tra sổ sách, tôi đã nghĩ ra đủ mọi lý do để biện minh. Ví dụ như tôi sẽ nói rằng những món đồ đó là để tặng cho người yêu của khách hàng, chắc chắn cô ấy sẽ không đến mức đối chất với khách hàng đâu.
Nhưng hóa ra tôi đã lo lắng quá nhiều. Khương Nhiễm gần như chưa bao giờ kiểm tra tài khoản riêng của tôi, ngay cả tiền trong tài khoản chung của hai vợ chồng, cô ấy cũng rất ít khi sử dụng, hầu như chỉ tiêu tiền của mình.
Điều này càng khiến tôi trở nên lộng hành. Tôi đã lấy danh nghĩa của bố mẹ để mua một căn biệt thự ở khu đô thị Thúy Đình, cách nhà chúng tôi khoảng ba cây số. Vì con gái sắp đến tuổi đi học mẫu giáo, tôi không thể để con bé học ở trường huyện được.
Tôi còn giới thiệu Tần Mộng Nhu vào làm giám đốc hành chính ở công ty của bạn tôi. Bạn tôi trả lương cho cô ấy năm vạn tệ một tháng, tôi lại bù thêm cho bạn bốn vạn.
5
Khương Nhiễm mang thai vào năm thứ ba sau khi chúng tôi kết hôn. Cũng là một năm trước khi tôi phát hiện ra mình bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Tôi và cô ấy vô cùng vui mừng, bố mẹ hai bên cũng rất hạnh phúc.
Nhưng tôi không ngờ Tần Mộng Nhu lại dẫn con gái đến tận nhà tìm tôi. Tôi vô cùng hoảng hốt, trước giờ cô ấy chưa từng hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Tần Mộng Nhu vừa khóc vừa trách móc tôi, hỏi rằng có phải sau khi con của Khương Nhiễm ra đời thì tôi sẽ bỏ rơi mẹ con cô ấy hay không.
Cô ấy nói rằng mẹ tôi luôn miệng than thở trước mặt cô ấy, giá như Khương Nhiễm sinh con trai thì tốt biết mấy, nhà họ Kỷ sẽ có người nối dõi tông đường, công ty của tôi cũng có người kế nghiệp.
Tôi vội vàng an ủi cô ấy, chỉ mong cô ấy nhanh chóng rời khỏi nhà, mà hoàn toàn không để ý đến việc con gái đã lẻn vào bếp từ lúc nào. Tôi không biết con bé vào bếp làm gì, chỉ nghĩ là trẻ con hiếu động nên đi lung tung nghịch ngợm.
Mãi đến tối, khi Khương Nhiễm vào bếp lấy nước thì bất ngờ bị trượt chân ngã, tôi mới phát hiện ra sàn nhà toàn là dầu ăn.bTôi kinh hãi đến run người, lúc này mới nhận ra là Tần Mộng Nhu đã xúi giục con gái làm vậy.
Nhưng con gái tôi mới chỉ có bốn tuổi. Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, làm sao hiểu được hậu quả của việc mình làm.
Tôi không thể để Khương Nhiễm phát hiện ra sự tồn tại của mẹ con cô ấy, nếu không thì hôn nhân của tôi và Khương Nhiễm coi như chấm dứt.
Cuối cùng, tôi đành nhận hết trách nhiệm về mình.
6
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");