Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 9: Hoa tươi tặng người đẹp




Sau bữa ăn, Diệp Vi Vi và Phong Sở Ca cùng nhau đi dạo xung quanh biệt thự của nhà họ Phong, toà biệt thự của họ Phong rất lớn, có rất nhiều nơi, có hương vị của sự cổ kính, Diệp Vi Vi cũng đã từng đóng qua phim cổ trang, tuy rằng cũng chỉ là diễn vai quần chúng ngay cả lời thoại phụ cũng không có, nhưng cũng vẫn có một chút kiến thức, mỗi lần nhìn thấy những thứ chân thực đó, cô đều vô cùng kinh ngạc và cảm thán.

Bản thân ở đây, giống như là đã xuyên qua thời không vậy, khiến Diệp Vi Vi cảm thấy không chân thật cho lắm.

Thấy Diệp Vi Vi có hứng thú, Phong Sở Ca bèn nói sơ qua cho Diệp Vi Vi biết về nguồn gốc của toà nhà này.

Gia tộc họ Phong là một gia tộc nổi tiếng hàng thế kỷ ở thành phố A, được di chuyển đến đây vào thời Trung Hoa Dân Quốc. Khi đó, gia chủ của gia tộc họ Phong là một quân phiệt* nhỏ, trong tay có tích góp chút ít của cải, sau đó cảm thấy có nhiều quân phiệt hỗn chiến, bao nhiêu người đều không kết thúc tốt đẹp, liền thỉnh một thầy phong thủy giúp chọn một mảnh đất, xây cất nhà cũ, khai tông tử*, rồi dẫn theo toàn tộc di cư đến đây, mai danh ẩn tích, một lần nữa bắt đầu lại, sau đó, nhà họ Phong quả nhiên đã thực sự tránh được vài cuộc khủng hoảng lớn và vươn lên vững chắc cho đến nay, trở thành một nhân vật giàu có nổi tiếng.

Quân phiệt (giản thể: 军阀; phồn thể: 軍閥; bính âm: jūn fá) là việc những tướng lĩnh có thể khống chế quân đội, kinh tế và quyền kiểm soát chính trị ở một vùng địa phương trong một quốc gia có chủ quyền nhờ khả năng huy động những đội quân trung thành. Những đội quân này thường được coi là lực lượng dân quân, vốn trung thành với thủ lĩnh quân phiệt hơn là với Chính phủ ở Trung ương và chính thể nhà nước. Các quân phiệt tồn tại xuyên suốt phần lớn lịch sử, ở nhiều các hình thức khác nhau bên trong cơ cấu chính trị, kinh tế và xã hội của một quốc gia hay một vùng lãnh thổ vô chính phủ.

*Khai tông tử: mở ra một thế hệ tổ tiên và con cháu mới.

"Quy tắc trước khi kết hôn phải ở nhà cũ ba tháng cũng là do tổ tiên của anh truyền lại sao?"

Diệp Vi Vi thuận miệng hỏi.

"......Đúng vậy"

Phong Sở Ca khựng lại một chút, nụ cười có chút hoảng hốt.

"Bên kia là?"

Diệp Vi Vi chợt bị dời đi lực chú ý, mở to hai mắt nhìn những đóa hoa đỏ hồng đang đung đưa trong gió, trong lòng không khỏi rung động.

"Đó là nơi yêu thích nhất của bà cố anh. Bà du học từ nước ngoài về, rất thích hoa hồng, nhưng khi đó ở địa phương không có vườn chuyên trồng hoa hồng, nên ông cố mới đặc biệt cho người mở vườn hồng này."

Diệp Vi Vi nhìn thấy bên trong có một bóng người lóe lên, do là ban ngày, nên cô cũng không có tự mình hù mình nữa, đặc biệt là sau khi nhìn thấy khuôn mặt của bà vú Trần ở đằng kia, cô liền thầm khen thái độ bình tĩnh của mình, ngày hôm qua coi người ta thành ma, còn đồng thời hô cái gì mà ác ma biến mất đi, bây giờ nhớ lại liền cảm thấy đỏ mặt, có lẽ cũng phải nên nói chuyện với Tô Diêu, đừng có lúc nào cũng gieo mấy chuyện ma quỷ vào đầu của cô, làm cho cô cũng không thể không tin là thật.

"Bà vú Trần là một người già trong nhà. Bà ấy vẫn luôn sống ở đây. Nhà cũ may mắn có bà ấy chăm sóc, cho nên ngay cả những bông hoa hồng này cũng đều nở rất đẹp."

Phong Sở Ca mỉm cười, bước về phía trước và nói vài câu với bà vú Trần, sau đó, khi anh ta quay lại, trên tay anh ta đã cầm sẵn một bông hồng đã được loại bỏ hết gai.

"Hoa tươi tặng mỹ nhân."

Diệp Vi Vi khẽ mỉm cười nhận lấy, cảm thấy Phong Sở Ca quả thực là một người đàn ông rất tốt rất tốt.

"Bà vú Trần đã luôn ở đây, vậy còn các con của bà thì sao?"

Diệp Vi Vi thuận miệng hỏi, cầm đóa hoa hồng trên tay lên ngửi, tự hỏi không biết có phải là ảo giác hay không, mà bông hồng trên tay cô có vẻ lộng lẫy và mọng nước lạ thường, còn có mùi ngọt ngào kỳ lạ.

Diễm lệ như vậy, có vẻ cũng hơi đáng ngại, Diệp Vi Vi không khỏi giữ bông hồng cách xa cái mũi của mình một chút.

"Bà vú Trần chưa bao giờ kết hôn. Bà ấy vẫn luôn sống ở đây một mình."

Phong Sở Ca nói, nhìn động tác của Diệp Vi Vi, nghĩ rằng cô bị lạnh, anh ta bèn cởi áo khoác của mình, khoác lên người của Diệp Vi Vi.

Diệp Vi Vi túm túm áo khoác còn mang theo hơi ấm của Phong Sở Ca, cảm giác không mấy tốt đẹp vừa rồi, lại bị quét vào trong góc.

Những bông hoa hồng trong vườn hồng phía sau vẫn đung đưa theo tiếng gió xào xạc, và bóng dáng của hai người Diệp Vi Vi và Phong Sở Ca cũng ngày càng xa dần.

Diệp Vi Vi quay trở lại phòng, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là chiếc bình hoa trên bàn cạnh giường, có một màu đỏ hồng và một chùm hoa hồng lớn đang đung đưa về phía cô.

"Tốc độ này, cũng quá nhanh rồi."

Diệp Vi Vi không khỏi cười ngây ngốc, nghĩ rằng là do Phong Sở Ca làm, chính vì vậy mà cái cảm giác bất an đối với những bông hoa diễm lệ này, cũng tan theo tâm ý của Phong Sở Ca, cô mỉm cười bước tới, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa mát lạnh, tiện tay đem đoá hoa hồng không gai mà cô đang cầm trên tay cắm vào trong chùm hoa đang nở rực rỡ đó.

"Xuy"

Diệp Vi Vi khẽ xuy một tiếng, trên ngón tay đã bị gai hồng đâm vào tạo thành một vết thương nhỏ, đưa ngón tay vào trong miệng, Diệp Vi Vi âm thầm thè lưỡi, vậy mà cô quên mất rằng hoa hồng đều có gai.

"Bang!" Một tiếng, bên ngoài vang lên một trận ồn ào, kèm theo tiếng rên rỉ của Phong Sở Ca, Diệp Vi Vi mặc kệ những đoá hoa hồng đó, liền xoay người chạy ra ngoài, cô cũng không có nhìn thấy, những đoá hoa hồng trong bình phía sau, mỗi một nhánh, rõ ràng đều đã được nhổ hết gai.

Mà đoá hoa hồng được Diệp Vi Vi cắm vào trong đó, từ từ bay lên không trung, sau đó, như có một bàn tay vô hình nào đó, đã nắm chặt lấy những cánh hoa tuyệt đẹp và mọng nước ấy, chất lỏng màu đỏ tươi liền chảy ra, cho đến khi bông hoa ban đầu vốn dĩ kiều diễm và đầy màu sắc bị chà đạp thành một mảnh tàn phá và rồi tùy tiện bị vứt bỏ trên mặt đất.

"Haha."

Chợt có một tiếng cười lạnh vang lên, tấm rèm cũng bị một cơn gió nhẹ thổi tung lên, phía trên, thoáng chốc, dường như có một bóng đen đang vươn mình ra.

Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai (21/3/22)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.