Đó là một cái đầu lâu, ngón tay của Diệp Vi Vi, chính là đang thọc vào trong đôi mắt trống rỗng của bộ xương, nhưng lúc này, cô vừa nhìn vào đôi mắt trống rỗng của bộ xương đối diện với mình, thì chợt nghe rắc rắc hai tiếng, cái đầu lâu liền há cái miệng có hàm răng sắc nhọn ra.
Lại một tiếng hét sợ hãi nữa vang lên, Diệp Vi Vi gần như ngay lập tức ném cái đầu lâu đi, té ngã lăn bò lao thẳng về phía sườn núi, đầu óc của Diệp Vi Vi gần như tê dại, lúc này cô chỉ có một ý niệm, chạy đi, nhanh chóng thoát khỏi cái nơi này càng nhanh càng tốt, cái ngôi nhà cũ của nhà họ Phong này, cái mảnh núi rừng kinh khủng này, và ngay sau đó, Diệp Vi Vi chỉ cảm thấy nơi đôi chân đang trần co quắp lại, một hơi thở lạnh buốt dọc theo đôi chân trần của cô truyền lên trên người, thân thể cô gần như cứng đờ, sau đó, cô bị một lực lượng nắm lấy và kéo xuống, cô cố gắng dùng đôi tay bám chặt lên trên đất, bám lấy những phiến cỏ và sỏi đá, thậm chí ngay cả móng tay cũng bị gãy, nhưng cũng hoàn toàn không thể ngăn được lực kéo làm người ta tuyệt vọng đó.
"Cút đi, cút đi! Đừng!"
Diệp Vi Vi hét lên, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng sinh tồn, sự lạnh lẽo vừa rồi còn cứng đờ không thể động đậy ấy dường như đã bị thứ gì đó làm tan chảy, cô lại có lại sức lực, hai chân đạp loạn về phía dưới, có lẽ cô đã dùng rất nhiều sức, cũng có lẽ là do bộ xương cốt kia yếu ớt, sau khi đạp máy đạp, thì Diệp Vi Vi chỉ nghe thấy tiếng xương cốt va chạm vào nhau kêu cạch cạch làm người sởn tóc gáy, Diệp Vi Vi thậm chí không dám nhìn lại một cái, liền phát huy toàn bộ tiềm lực cả người để bò lên sườn núi.
Cuối cùng cũng bò lên được con dốc thoai thoải, đột nhiên đôi mắt của Diệp Vi Vi liền trừng lớn, bởi vì cô nhìn thấy từng bộ xương khô, đôi chân bước đi không vững, đang đi tập tễnh về phía mình, còn những bộ nào thiếu chân thì lại bò về phía cô, những bộ nào mất đầu, thì lang thang khắp nơi, càng kinh hãi hơn nữa là phía sau còn có những cái xác thối rữa chưa biến thành bộ xương, mà những cái xác chết thối rữa đó chỉ có thể biết được giới tính khi còn sống của chúng từ bộ quần áo rách nát trên người mà thôi, còn trên khuôn mặt, trên nét mặt của họ thì toàn treo đầy những miếng thịt thối rữa, thậm chí theo từng nhịp bước đi một, mà rơi xuống: "Cứu mạng!"
Lầm bầm, khi tay chân của Diệp Vi Vi đã bị những bộ xương đó giữ chặt, khi cô trơ mắt nhìn những xác chết thối rữa đang đi về phía mình, khi nhìn thấy chúng nhếch miệng cười, và khi cười thì phần thịt trên cằm và trên môi chúng lại rớt xuống, và rồi nhìn thấy giòi đang nhúc nhích ở trên những miếng thịt đã rơi đó, cảnh tượng kinh hoàng này, làm cho trước mắt của Diệp Vi Vi trở nên tối sầm lại, hoàn toàn ngất đi.
Trong cơn mê man, cô nhớ tới hai tháng trước, vào ngày đó, cô được Phong Sở Ca mời đến sống trong ngôi nhà cũ của nhà họ Phong trong ba tháng.
- -
Trong căn phòng đông đúc, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn bận rộn của một người phụ nữ, thỉnh thoảng bị vấp phải thứ gì đó dưới chân.
"Diệp Vi Vi, mạng của cậu cũng quá tốt rồi, một người đàn ông độc thân giàu có như Phong Sở Ca vậy mà cậu còn có thể gặp được. Nói cho tớ biết, có phải cậu có bí quyết gì hay không? Mau giải thích nhanh lên."
Giọng nói huyên thuyên trong điện thoại của con bạn thân Tô Diêu không ngừng vang lên, trong khi Diệp Vi Vi đang một bên thu dọn vài thứ ít ỏi trong căn phòng khiêm tốn của mình, một bên nở nụ cười trêu ghẹo Tô Diêu: "Bộ cậu không thấy dung mạo của chị đây à, còn có thân hình này nữa nè, chỉ cần chị đây mà khoe ra, thì ai có thể chống đỡ được sự quyến rũ của tớ chứ?"
"Thôi đi, Diệp Vi Vi, tưởng tớ còn không biết cái tính khỉ chó của cậu sao? Nếu như cậu mà có thể dựa vào dáng người, thì hiện tại cũng đâu đến mức ngay cả tiền thuê nhà cũng trả không nỗi."
Diệp Vi Vi cô có dung mạo đúng là rất đẹp, dáng người cũng chuẩn, có tài diễn xuất cũng rất tốt, có thể chịu được khổ nhọc, nhưng chỉ có mỗi cái tính tình là không được tốt.
Trong giới giải trí cũng có rất nhiều người có tính tình nóng nảy, nhưng họ thường chơi với những tên tuổi lớn, có điều người ta cũng chỉ xem họ như là một món ăn trong đĩa mà thôi.
Còn Diệp Vi Vi thì không, cô không bao giờ hạ mình, tính tình quá thẳng thắn, lại có chút ngốc nghếch, từng có một vị đạo diễn nói rất thưởng thức cô, cho cô địa chỉ, nói sẽ nói chuyện vui vẻ với cô về chuyện diễn xuất, cô vô cùng vui mừng mà đi, nhưng kết quả người ta muốn nói chuyện với cô trên giường, thế là bị giày cao gót của Diệp Vi Vi đập vào đầu làm cho chấn động. Bảo cô xin lỗi? Diệp Vi Vi không bao giờ, cô vẫn luôn hét lên cô không sai và không đi xin lỗi, đến cuối cùng, người đại diện của cô mà cô cho rằng đã nhặt được báu vật, cũng trực tiếp từ bỏ cô.
Diệp Vi Vi như vậy, có thể có được một người đàn ông tốt đối xử chân thành với cô, thì Tô Diêu cũng mừng thay cho cô.
"Lần này cậu, phải trân trọng biết không?"
"Đem cái tính chó đó kiềm lại một chút, đàn ông tốt cũng không có nhiều, mà người đàn ông tốt sẵn sàng nguyện ý cưới cậu, lại càng thiếu."
Diệp Vi Vi ừ ừ đồng ý, liền có tiếng còi ô tô từ dưới lầu vang lên, hẳn là Phong Sở Ca đã đến.
"Xem ra người đàn ông của cậu vẫn rất coi trọng cậu. Thôi thì, mau đi đi. Tớ sẽ không quấy rầy thế giới của hai người nữa."
Tô Diêu mỉm cười đang muốn cúp máy.
"Tô Diêu, cảm ơn cậu."
Diệp Vi Vi đột nhiên hô lớn lên một tiếng đối với bên kia, sau đó, bang một tiếng liền cúp điện thoại.
Tô Diêu xoa xoa lỗ tai, cười khổ: "Còn nói kiềm chế, tính tình như vậy, làm sao có thể thích ứng với nhà giàu được đây."
Cô nhìn một bộ quẻ tượng trong tay vừa mới dựng lên cho Diệp Vi Vi, sắp xếp chúng một cách tùy tiện, ngay sau đó, đôi mắt cô, đột nhiên trừng lớn.
"Vi Vi"
Trong quẻ nhân duyên, bói ra lại là quẻ chết.
Editor Mèo A Mao Huỳnh Mai