Lý Giai Giai cuối cùng vẫn là không lấy đồ mà Diệp Vi Vi mua cho mèo đen, Diệp Vi Vi cũng luyến tiếc không muốn vứt đồ mua bằng vàng thật bạc trắng đi, chỉ là, khi nhìn ổ nhỏ xinh xẻo, bát nhỏ đáng yêu, còn có gậy đùa mèo, không hiểu sao tâm tình của Diệp Vi Vi lại bắt đầu sa sút, làm cho lúc cô nói chuyện điện thoại với Tô Diêu, đối phương đều nghe ra, Tô Diêu vẫn luôn lo lắng cho Diệp Vi Vi, nên tất nhiên bắt đầu truy hỏi, trong khoảng thời gian này, cô ấy rời khỏi thành A, ở đâu mà đi du lịch với An Nhiên, kỳ thật, là đi tìm phương pháp giải quyết vấn đề Mắt m Dương của Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi không phải cô ấy, cô ấy giao tiếp với những thứ quỷ quái kia, là do kế thừa từ truyền thống gia đình, không thể không làm, nhưng về Diệp Vi Vi, Tô Diêu hy vọng Diệp Vi Vi vĩnh viễn không phải tiếp xúc một thế giới khác, thế giới âm quá mức nguy hiểm kia.
"Gần đây tớ không gặp được phiền phức gì, chỉ là......"
Diệp Vi Vi nói ra cuộc gặp gỡ của chính mình và mèo đen: "Tớ chỉ là lo lắng cho nó, không biết làm sao mà tớ cứ thấy trong lòng có chút bất an."
"Con mèo đen kia, phỏng chừng là có chút năng lực thông linh, không cần lo lắng cho nó, ngược lại là mấy thằng nhóc ác độc kia, sớm muộn gì báo ứng cũng tới tìm chúng."
Sau khi nghe được một ít miêu tả của Diệp Vi Vi về mèo đen, Tô Diêu im lặng trong chốc lát, mới cười cười, nói một câu.
Nghe Tô Diêu nói, Diệp Vi Vi bán tín bán nghi, nhưng, mặc kệ nói như thế nào đi nữa, tâm tình cô thật sự tốt lên chút chút: "Ừ ừ, mấy thằng nhóc kia, tốt nhất là làm cho bọn họ ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc, đi đường thì té ngã, xem xem bọn họ còn dám ngược đãi động vật nhỏ hay không"
- -
Chú cún nhỏ trắng như tuyết bị hung hăng ấn vào trong bồn, nước ấm nóng bỏng làm cho cún con thống khổ giãy giụa tay chân, nó muốn kêu rên, muốn phản kháng, nhưng là, cái tay đè lại nó kia, lại giữ chặt như vậy, dữ tợn như vậy.
Cảm giác bị bỏng kịch liệt, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt, sinh linh nho nhỏ không rõ vì sao chủ nhân nhỏ mà chính mình nghênh đón sẽ đối xử với mình như vậy, tiếng nức nở trong cổ họng càng ngày càng thấp, sau đó, sức lực giãy giụa kia cuối cùng cũng biến mất.
"Lý Phong, sao nó lại bất động, sẽ không chết nhanh như vậy đấy chứ?"
"Ai? Sẽ không mất mạng nhanh như vậy đấy chứ, tao còn chưa chơi được mấy phút đây."
"Cậu Hồ, xin lỗi ha."
Cún con bị ném xuống đất một cách tùy ý, đôi mắt của nó sung huyết, hai tròng mắt trợn trừng lên, khuôn mặt vốn đáng yêu, nay vặn vẹo biến thành dữ tợn.
Hồ Phong chán ghét liếc mắt nhìn một cái, duỗi chân đá văng chú cún nhỏ vừa mới còn vẫy đuôi với gã kia ra, phịch một tiếng, đầu cún nhỏ hung hăng đập lên tường, óc vỡ toang: "Bỏ đi, vốn dĩ định phát tiết một chút, lần sau để cha tao mua con một lông vàng về, loại này quá nhỏ, giày vò chưa đủ đã chết rồi."
Trong mắt Hồ Phong tràn đầy vẻ tối tăm, những người khác không ai dám phản bác dù chỉ một câu, liên tục phụ họa gã, xác thật là có tâm lý của mấy tên thiếu niên thật sự biến thái theo Hồ Phong, nhưng đại đa số, kỳ thật trong lòng vẫn luôn thấy sợ hãi đến hốt hoảng, chỉ là, họ không dám phản kháng lại.
"Đúng vậy, cậu Hồ, con vật nhỏ này lăn lộn cũng không đã ghiền, thật là mất hứng, tôi nhớ rõ, lần trước ở chỗ ngã ba Đường số Ba có nhìn thấy một con chó hoang, có thể rất lớn, hay là, chúng ta qua bên kia......"
Rầm một tiếng, câu còn chưa nói hết, một tiếng vang to lớn đã đột nhiên truyền đến.
"Nằm sấp xuống!"
"A!"
"Đau quá, đau quá!".
||||| Truyện đề cử: Em Thật Tốt |||||
Có người thét chói tai, có người nằm sấp xuống muốn tránh thoát, nhưng cửa sổ sát đất thật lớn phía sau đột nhiên vỡ vụn, từng miếng thuỷ tinh vỡ sắc nhọn đâm đầy trên người mấy người không kịp trốn tránh kia, khiến chúng kêu lên đau đớn.
"Á, có gì đó đang bắt tôi!"
"Cút ngay!"
"Đừng!"
Phong Sở Mạc đứng trong vườn, nhìn cửa sổ trống rỗng kia, cảm thấy một trận suy yếu, anh bám lên thi thể của mèo đen, cũng chỉ là nương theo oán khí tàn lưu lại trong cơ thể mèo đen để khôi phục một chút năng lực, mới vừa rồi hành động lập tức kia, cũng là có chút miễn cưỡng.
Chỉ là, liếc mắt nhìn linh hồn nho nhỏ, mới sinh ra, đang ngơ ngẩn không biết làm sao, đứng đực ra bên cửa sổ kia một cái, nó đứng ở nơi đó, nhìn Phong Sở Mạc, ngơ ngốc, không ngăn cản, lại cũng không đi trợ giúp Miêu Linh đang tàn sát bừa bãi ở trong nhà, Phong Sở Mạc nhìn tròng mắt trợn trừng, gương mặt tràn đầy vết bỏng, còn cả miệng vết thương trắng trắng đỏ đỏ trên đầu của nó, trong cặp mắt mèo kia của Phong Sở Mạc, cũng lặng yên nhiễm lên vẻ âm u lạnh lẽo.