Diệp Vi Vi có chút hối hận, cái tên Phong Sở Ca giàu có nứt vách trơ trơ đó mà cô lại không chịu để anh ta trả tiền, bày đặt còn giành trả, mẹ nó tiền một ly cà phê cô có thể mua được mấy thùng mì gói.
Trước mắt dường như xuất hiện hàng loạt những gói mì đã mọc cánh bay đi xa, nào là vị thịt bò, vị bắp cải muối, vị hải sản, vị cay nồng.
Diệp Vi Vi nắm chặt chiếc ví tiền mỏng trong tay, khóc không ra nước mắt.
Cúi đầu, lại nhéo chiếc ví tiền mỏng manh đáng thương một lần nữa, Diệp Vi Vi quyết định, cô vẫn là nên đợi một chút xem xe buýt sẽ rẽ đến trạm nào.
Bóng người chợt thoáng qua trước mắt, cánh tay vô tình bị kéo ra, Diệp Vi Vi bỗng nhiên ngơ ngác nhìn trên tay trống trơn.
"Ăn cướp!"
Hét lên một tiếng, Diệp Vi Vi liền vội vàng đuổi theo bóng người đang chạy điên cuồng ở đàng xa.
Giày cao gót dưới chân bị sụp, khiến cho Diệp Vi Vi trật chân, rồi ngã lăn quay xuống đất, cú ngã tuy đau rất nhiều, nhưng điều khiến cô càng đau hơn chính là trái tim, số tiền trong đó tuy ít ỏi, nhưng cũng đủ để trả tiền thuê nhà lần này. Mà đó cũng là do Tô Diêu hữu nghị tài trợ cho cô. Tuy rằng cô đã nhận được việc làm, nhưng phải đợi đến khi phim ra rạp mới có thể có tiền lương, Diệp Vi Vi gần như có thể tưởng tượng ra cái kết bi thảm khi cô bị đuổi ra khỏi nhà.
Bỗng có tiếng bước chân, vang lên trước mặt cô.
Diệp Vi Vi nhìn thấy, là một đôi chân trần, trắng như tuyết, có những mạch máu màu xanh nhạt, người đó rõ ràng đang đi trong con hẻm nhỏ và u ám này, nhưng lại như là đang đi giữa những vì sao trên bầu trời, chân không vương một chút bụi bặm, bóng không lưu lại trên thế gian.
Cơ thể của Diệp Vi Vi đều cứng đờ, cô nhìn đôi chân đang đi về phía mình càng ngày càng gần, trên con đường không còn một bóng người.
Bàn tay có xương ngón tay rõ ràng, được đưa đến trước mặt cô, và kẹp ở giữa hai ngón tay đó, chính là chiếc ví tiền mà cô đã đuổi theo hai con phố.
Diệp Vi Vi không nhúc nhích, cô không dám ngẩng đầu, không dám nhúc nhích, không dám nghĩ, không dám.....
Chợt có một tiếng thở dài, chiếc ví liền rơi vào lòng bàn tay của Diệp Vi Vi, người đó nắm lấy năm ngón tay của cô kéo ra, cái hơi thở lạnh lẽo quen thuộc đó, trong cơn ngơ ngác, làm cho Diệp Vi Vi nghĩ rằng mình đã trở lại những cái đêm không đếm hết mà cô muốn quên đi.
Khẽ giật mình thở hổn hển, Diệp Vi Vi đột ngột thu tay lại, ngẩng đầu lên, nhưng trước mặt lại không có một bóng người.
Trống rỗng, lạnh tanh, Diệp Vi Vi thẩn thờ không biết làm sao.
Cầm chiếc ví tiền đã bị mất mà tìm lại được trong tay, cái tên trộm nhỏ không biết đã lăn đến chỗ nào rồi, Diệp Vi Vi cởi giày cao gót, khập khiễng bước ra khỏi con hẻm.
Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô lạnh nhạt cũng được, bởi vì cô biết rõ, bản thân mình muốn gì, cô muốn, chính là một cuộc sống bình thường, không phải cùng với một con ma, dây dưa không rõ.
Xoạch, xoạch, người đàn ông dựa vào tường, bóng dáng của anh ấy dưới ánh sáng mặt trời, giống như tín hiệu tiếp xúc kém, có lúc mờ mịt, có lúc rõ ràng, Phong Sở Mạc nhìn bóng dáng của Diệp Vi Vi, trên môi nở một nụ cười, lạnh lùng nhưng lại trống rỗng: "Gặp lại."
Anh nói, anh cũng chỉ muốn gặp lại cô, rất muốn nhìn thấy người con gái lần đầu tiên khiến anh cảm nhận được sự ấm áp đó, trên môi khẽ nở nụ cười.
Diệp Vi Vi sắc mặt rối rắm, cô tự nhủ phải tiếp tục bước đi, đừng ngoảnh lại, nhưng ngay cả khi cô đã lên xe buýt rồi, mà cái ngày đó lại không ngừng hiện lên trong đầu cô, chính là cái ngày sau khi cô đâm vào tim Phong Sở Mạc, ánh mắt của đối phương, vốn đã từng có cảm giác hung ác và sắc bén, nhưng trong vô thức, lại bỗng chốc trở nên buồn bã và trống rỗng.
Rõ ràng chỉ là ảo giác, nhưng Diệp Vi Vi lại cảm thấy trong lòng vô cùng tắc nghẽn.
"Được rồi coi như tôi nợ anh vậy!"
Diệp Vi Vi liền quay trở lại, mặc dù cô cũng không biết mình sẽ làm gì, hoặc có thể làm gì.
Chợt có một tiếng khóc và tiếng cười chói tai từ con hẻm vừa rồi vang lên.
Diệp Vi Vi sững sờ, ngay sau đó, cô gần như không hề nghĩ ngợi, cầm giày cao gót của mình, lao vào con hẻm với thái độ liều mạng còn hơn cả tốc độ đuổi theo tên trộm vừa rồi.
"Các ngươi đang làm cái gì"
Những gì thấy trước mắt, không phải là hình ảnh người đàn ông đó xảy ra chuyện như cô tưởng tượng, mà là một hình ảnh khác khiến Diệp Vi Vi cảm thấy máu của mình như đông lại.
Diệp Vi Vi nhìn thấy, là một nhóm trẻ con khoảng mười ba, mười bốn tuổi, có nam có nữ, có béo có gầy, chúng đang cười đùa tạo thành một vòng tròn, vừa huýt sáo vừa la hét, đang tay đấm chân đá đối với một khối màu đen trên mặt đất.
Đó là một con mèo đen, bộ lông bẩn thỉu và rối ren, phần lớn là màu xám và màu máu, bốn chân bị trói chặt vào cành cây, muốn cử động cũng không thể, trên thân thể nó có vô số vết thương lớn nhỏ, đang chảy máu đầm đìa, hơi thở của nó đang dần tắt, tiếng kêu chói tai trong miệng nó cũng dần yếu đi, cơ thể nó giật giật từng hồi, nhưng đôi mắt nó lại đỏ như máu, nhìn những đứa trẻ trước mặt với vẻ oán hận, Diệp Vi Vi không chút nghi ngờ, nếu nó có thể cử động, nó chắc chắn sẽ xông lên liều mạng với những người này.
Có người chú ý tới Diệp Vi Vi đã đến, nhưng không ai coi trọng, trong mắt những đứa trẻ con không sợ trời không sợ đất này, Diệp Vi Vi chỉ là một người phụ nữ nhìn như điên điên khùng khùng, thậm chí có hai đứa trẻ còn nhìn thấy Diệp Vi Vi đi chân trần, quần áo trên người cũng bị xé rách một chút, bọn chúng liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt, bình phẩm dáng người của Diệp Vi Vi từ đầu đến chân vài lần, rồi liền đi về phía Diệp Vi Vi.
"Sao hả, nếu có hứng thú, thì cùng nhau chơi"
Ngón tay của một thiếu niên chỉ vào cằm của Diệp Vi Vi.
"Bang" một tiếng, bàn tay của cậu ta đã bị đánh bay, đôi mắt của cậu ta cũng liền trở nên âm u lạnh lẽo.
Cùng nhau chơi, cùng nhau chơi, đó là một sinh mệnh vô tội, không phải đồ chơi, lúc này đây, máu đã xông lên đầu, Diệp Vi Vi hoàn toàn không nghĩ tới tình huống của chính mình, liền cứ như vậy mà xông lên.
"Chúng mày quá tàn nhẫn!"
"Cút ngay!"
Diệp Vi Vi đẩy hai thiếu niên trước mặt ra một cái, sau đó lại đi đẩy mấy đứa nam nữ vẫn đang vây xung quanh con mèo đen.
"Ui da, con đàn bà hạ tiện, bà đang làm gì vậy!"
Có người bị đẩy ra, ngã xuống đất, nhìn thấy Diệp Vi Vi bảo vệ con mèo đen trước mặt, khuôn mặt non nớt lộ ra sắc thái dữ tợn.
"Con đàn bà hạ tiện, nếu bà muốn can dự vào việc của người khác, vậy bà cũng làm đồ chơi của chúng ta đi!"
Diệp Vi Vi nhìn những đứa trẻ choai choai đang cười xấu xa về phía mình, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, bắp chân thậm chí có chút run rẩy, nhưng, có một số việc, cô thật sự không thể làm như không nhìn thấy, cô nắm chặt đôi giày cao gót trong tay, đó là vũ khí duy nhất của cô.
Một cây gậy trong tay một thiếu niên liền vung xuống đầu Diệp Vi Vi.
Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai
Đăng ngày 28/3/22