Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 11: Cẩn thận cái cổ bị gãy




Trong bữa tối, Phong Sở Ca không có xuất hiện ở bàn ăn, Diệp Vi Vi ăn tối xong, nghĩ nghĩ, tự mình đi vào bếp lấy một bát cháo đầy, bưng lên phòng Phong Sở Ca.

Vẻ mặt của Phong Sở Ca vẫn không được tốt lắm, khi nhìn thấy bát cháo trong tay Diệp Vi Vi, anh ta đã sững sờ một chút.

"Vi Vi, em thật sự không cần đến chỗ anh, anh đã có bà vú Trần chăm sóc, em từ trước đến nay luôn thích nơi mới lạ, ở đây có rất nhiều chỗ tốt, chỉ là em chưa tìm được thôi, anh có thể để Sở Ý mang em đi dạo xung quanh."

Phong Sở Ca nhìn Diệp Vi Vi hơi cúi đầu đang cẩn thận thổi cháo cho mình, cười có chút bất đắc dĩ.

"Em đã tìm thấy phần thú vị nhất của ngôi nhà này."

Diệp Vi Vi từ chối, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phong Sở Ca, cười đắc ý "Phòng của anh là phòng lớn nhất mà em từng thấy."

"Em đi... đến căn phòng đó?"

Giọng của Phong Sở Ca có chút căng thẳng.

"Ừm, em cũng đã xem những chú thích mà anh viết, Sở Ca, em thấy rằng mình thật sự đã trúng số, có được một vị hôn phu muốn tài có tài, muốn ngoại hình có ngoại hình như anh, không được, đợi lần sau gặp Tô Diêu em nhất định phải cảm ơn cô ấy thật tốt, biết đâu trời phật nào đó phù hộ cho em!"

Khuôn mặt của Diệp Vi Vi tràn đầy vui mừng khi tìm thấy bảo vật, đôi mắt sáng của cô cong lên, cô thế mà đã nhặt thấy bảo bối?

Phong Sở Ca mở miệng, cảm giác áy náy lúc đó khiến anh ta muốn nói gì đó, nhưng anh ta chợt rùng mình, cả người như ngâm trong nước đá, trong lòng phát ra một cỗ lạnh lẽo.

"Anh làm sao vậy? Anh có phải bị cảm rồi hay không?"

Diệp Vi Vi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Phong Sở Ca, lo lắng đang định đưa tay sờ trán của anh ta, Phong Sở Ca thoáng kinh ngạc mà quay đầu sang một bên, tay Diệp Vi Vi dừng lại trên không trung, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.

"Chị dâu, hay là để em chăm sóc anh ấy đi. Nếu chị thấy nhà cũ nhàm chán, thật ra có thể nhờ bà vú Trần đưa chị đi ra ngoài. Tin em đi, bên ngoài còn nhiều điều thú vị hơn cả trong phòng."

Phong Sở Ý vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, chiếc bát trong tay Diệp Vi Vi gần như bị giật mất, Diệp Vi Vi khẽ cau mày, không vui nhìn hành động của Phong Sở Ý.

"Anh hai, em đút anh ăn."

Phong Sở Ý quay lưng về phía cô, đút cháo cho Phong Sở Ca, thấy Phong Sở Ca không thèm nhìn mình, Diệp Vi Vi mím môi, nhất thời có cảm giác hai người trước mặt cô mới là một cặp, còn cô chính là người ngoài. Loại cảm giác này thật sự không tốt, cảm giác này khiến Diệp Vy Vy tức giận "Hừ, anh không thích em chăm sóc anh, vậy anh tự lo cho chính mình đi!"

Quay người liền đi ra ngoài.

Gió thổi bay những sợi tóc bên tai Diệp Vi Vi, như có giọng nói thì thầm vui mừng điều gì đó.

Đôi mắt của Phong Sở Ý trở nên u ám, cho đến khi Diệp Vi Vi biến mất, cô ta không đút cháo cho Phong Sở Ca nữa mà chỉ cầm chặt thành bát với vẻ mặt lãnh đạm, giống như đá ở hầm băng.

"Sở Ý!"

Phía sau, Phong Sở Ca kéo mạnh Phong Sở Ý, Phong Sở Ý thất thần quay người lại, đặt bát cháo nguội trên tay anh ta trước mặt Phong Sở Ca: "Tôi đi trước." Cũng không thèm nhìn vẻ mặt hết xanh lại trắng của Phong Sở Ca.

Phong Sở Ca chỉ còn lại một mình, ngơ ngác nửa nằm trên giường, một lúc sau, anh ta đột nhiên đánh rơi chiếc bát trên tay xuống đất.

***

Diệp Vi Vi biết rằng cô đang mơ, cô mơ thấy phòng làm việc mà cô đến vào ban ngày, nó vẫn còn đầy sách, hoặc một biển sách dường như dài vô tận, cầu thang xoắn ốc uốn lượn hướng về phía trước, nhưng chỉ là lúc này đây, Diệp Vi Vi thấy có người đang đứng trên cầu thang.

Thân hình của anh ta cao gầy, thon dài, có thể so sánh với những người mẫu nam mà Diệp Vi Vi đã từng thấy, nhưng anh ta có một khí chất khó tả so với những người mẫu nam đó, anh ta đứng ở đó dường như hình thành một thế giới của riêng mình.

Người đàn ông đi chân trần, tái nhợt như có thể nhìn thấy mạch máu bước lên khúc gỗ, anh ta đang mặc một chiếc quần dài màu đen và một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, ăn mặc đơn giản, màu sắc phù hợp khiến Diệp Vi Vi không thể rời mắt khỏi anh ta mặc dù khuôn mặt anh ta khuất trong bóng tối.

Anh đứng đó nhìn cô, sau đó, Diệp Vi Vi như nghe thấy một tiếng cười trong trẻo, cô nhìn thấy người đàn ông đưa tay ra, một bàn tay mảnh khảnh và hữu lực nhưng vô cùng tái nhợt: "Vi Vi, lại đây."

"Được."

Diệp Vi Vi khẽ che cổ, mơ mơ màng màng mà tỉnh dậy, hai mắt chậm rãi mở ra, dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy là một cuốn sách đang mở ra, nét bút xinh đẹp dường như có chút mờ ảo, ơ, không phải, Diệp Vi Vi mở to hai mắt, cuối cùng cô có thể nhìn rõ nơi ánh đèn làm nhòe những tờ giấy, rõ ràng chính là nước bọt của cô đã làm ướt những nét chữ đẹp đẽ.

Mẹ kiếp, rắc rối rồi, Diệp Vi Vi tỉnh dậy ngay lập tức, theo bản năng ngẩng đầu nhìn xem có ai xung quanh không, cố gắng tìm cách che giấu chứng cứ, ngay sau đó, cô rên rỉ, cổ đau đến không chịu nổi.

Đây là bị sái cổ, rắc một tiếng, cùng với tiếng kêu rên thảm thiết của Diệp Vi Vi, bà vú Trần bật dậy: "Mợ chủ, sau này đi ngủ nhớ lên giường ngủ, nếu không sẽ bị sái cổ, cẩn thận một ngày nào đó sẽ bị gãy cổ."

Nhìn thấy bà vú Trần đang kể một câu chuyện cười với vẻ mặt nghiêm nghị, Diệp Vi Vi chỉ muốn bật cười, trò đùa này chẳng vui chút nào đúng không?

Xoa xoa cánh tay lạnh buốt, Diệp Vi Vi đứng dậy, dưới chân loạng choạng, nhìn thấy một tấm chăn lớn.

Gãi mặt, Diệp Vi Vi tự cho là mình hiểu rõ: "Xem ra, thật sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được."

Trong căn nhà này, Phong Sở Ca vẫn đang còn nằm trên giường, vì vậy chỉ còn bà vú Trần là người duy nhất đắp chăn cho cô.

Diệp Vi Vi thấy bà vú Trần cũng không đáng sợ như vậy liền mỉm cười chìm vào giấc ngủ, đêm đó cô ngủ rất ngon, chỉ có điều là nửa đêm cô cảm thấy có một bàn tay lạnh ngắt liên tục xoa bóp.. trên cổ của cô.

Hôm sau tỉnh dậy, cơn đau cơn đau ở cổ biến mất nhưng lại thêm một cảm giác bỏng rát khó giải thích được. Diệp Vi Vi khẽ chớp mắt, sờ lên cổ một lần nữa, bước đến trước gương và nhìn vào cổ bị ửng đỏ như thể vừa bị xoa bóp cả đêm, trái tim Diệp Vi Vi nhảy dựng lên.

Editor: Nghiên Di.

Đăng ngày 21/3/22


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.