Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

Chương 32: Bồn tắm rộng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Ryal

Ngủ với nhau ba năm, đây là đêm đầu tiên Uông Sở Lương ở lại nhà Lương Hiệt.

Lúc trước kiểu gì y cũng phải hơn thua, nhất quyết về nhà cho bằng được, mà chẳng biết là hơn thua với ai và về cái gì.

Hôm nay Uông Sở Lương theo Lương Hiệt về nhà lúc đêm hôm khuya khoắt, hắn hỏi: "Anh không lo cho con trai nữa à?".

"Không". Y vào nhà, thay giày. "Nó bận lắm, chẳng cần tôi đâu".

Lương Hiệt cười: "Ơ này, hồi trước anh đâu có nói thế!".

"Hồi trước tôi lừa em mà". Uông Sở Lương đã bắt đầu cởi áo khoác. "Vờ giữ giá thôi".

Lương Hiệt vừa cởi áo vừa cười: "Sao phải thế?".

Uông Sở Lương đứng nhìn hắn, nhìn hắn cởi từng nút áo sơ mi, rồi lại đến phần thắt lưng.

"Tôi cũng muốn biết lắm chứ".

Y nhìn Lương Hiệt, chẳng biết đã cảm thán về vóc người hắn đến lần thứ bao nhiêu.

"Mắt anh tóe lửa rồi kìa". Lương Hiệt cởi quần ném lên sô pha, mặc mỗi đồ lót, bước tới ôm Uông Sở Lương. "Tắm xong em bôi thuốc cho anh, hôm nay mình ngủ sớm chút đi".

Uông Sở Lương khá bất ngờ, y mỉm cười: "Em còn biết là phải bôi thuốc cơ đấy?".

Y chưa từng bôi thuốc trước mặt hắn bao giờ, toàn về nhà rồi tự xử lí, tự khiến mình ấm ức.

"Em biết nhiều lắm".

Uông Sở Lương cười lạnh: "Tốt nhất là vậy".

Nhưng sao tôi không tin được nhỉ?

Em biết nhiều lắm à?

Em biết tôi là ai không?

Lương Hiệt lột sạch Uông Sở Lương, bóp mông y rồi hầu người ta tắm rửa.

Uông Sở Lương quen với cái nhà này lắm, tuy chưa bao giờ ngủ lại nhưng cũng gần như là chủ nhân thứ hai, mỗi tuần đến vài lần, đồ của Lương Hiệt để đâu y biết hết.

Nhưng đây là lần đầu tiên họ tắm chung.

Bồn tắm cỡ hai người khá rộng, Uông Sở Lương quay lưng về phía Lương Hiệt, được hắn ôm vào lòng.

Hai cặp chân dài giao nhau trong làn nước, Uông Sở Lương dùng ngón chân cọ cọ lên mu bàn chân Lương Hiệt.

"Thoải mái không?". Hắn gác cằm trên vai y, hai tay không ngừng té nước lên người y.

"Ừm". Uông Sở Lương nói. "Em mà không chọc tôi thì tôi còn thoải mái hơn cơ".

Lương Hiệt cười ngờ nghệch: "Em chịu thôi, nó cứ chạm vào anh là vươn vai đứng thẳng thì biết làm sao".

"Em là cầm thú hay gì?". Uông Sở Lương duỗi tay ra sau, cầm thằng em của Lương Hiệt. "Hôm nay không làm thêm được nữa đâu".

"Em biết". Hắn hôn vai y. "Em không làm gì anh đâu mà".

Hơi nước nóng bốc lên, sương mịt mờ, bầu không khí tốt đến nỗi không làm gì thì đúng là đáng tiếc.

Tay Uông Sở Lương vuốt qua lại, tiếng thở dốc của Lương Hiệt nhanh chóng thô nặng hơn hẳn.

"Đừng nghịch nữa". Hắn nói. "Coi chừng em không nhịn được, lại khổ anh".

Uông Sở Lương không nghe, càng lúc càng tuốt thật nhanh.

Lương Hiệt nhắm mắt hôn lên gáy và vành tai y, khiến Uông Sở Lương cũng nổi lửa dục.

"Thế này không được đâu...". Tay Lương Hiệt mò ra phía trước, một tay bóp đầu ngực Uông Sở Lương, một tay cầm thằng em y.

Uông Sở Lương cũng cứng rồi, hôm nay cả hai đúng là liều chết.

"Em không vào". Lương Hiệt nói. "Cục cưng ơi, dịch ra tí để em đứng lên xem nào".

Uông Sở Lương không hiểu hắn định làm gì, nhưng chưa kịp phản ứng lại đã bị nhẹ nhàng kéo dậy.

Lương Hiệt vòng qua phía trước, rồi lại đặt y ngồi xuống.

Uông Sở Lương nhìn hắn với vẻ khó hiểu, tựa lưng vào thành bồn, mặt đầy dấu hỏi chấm.

Lương Hiệt cười cười, quỳ xuống hôn y một lúc.

"Mình chơi trò gì kích thích nhé". Dứt lời, hắn tuốt thằng em Uông Sở Lương mấy cái, rồi cúi mặt xuống nước ngậm lấy thứ đã cứng ngắc kia.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.