Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

Chương 3: Phân cao thấp




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Ryal

Lúc xuống xe, Uông Sở Lương thấy quần mình ướt nhẹp, rõ là khó chịu.

Thực ra cũng không khó chịu đến mức ấy, y đã chuẩn bị tinh thần là không được vệ sinh kĩ càng từ lúc làm tình với Lương Hiệt trên xe rồi.

Nhưng Uông Sở Lương cứ thích diễn đấy, đặc biệt là khi ở trước mặt Lương Hiệt.

Trước khi xuống xe y cố tình tỏ vẻ không thoải mái, lúc xuống xe thì cố ý đi thật chậm, còn quay đầu lại nhìn quần mình.

Lương Hiệt cũng nhìn, nhưng điều hắn chú ý không phải là quần Uông Sở Lương có bẩn hay không, mà là đường nét mông của người này thực sự rất đẹp.

Y hơi cau mày, trông rõ đáng thương, đến mức Lương Hiệt phải chậc một tiếng: "Anh bảo nó ngủ rồi mà? Không sao đâu, nhanh về nhà đi".

Uông Sở Lương gật đầu, miễn cưỡng đáp ừ một tiếng.

Bóng đêm khuất lấp phần nào đôi mắt y, nhưng đôi môi hơi bĩu ấy chỉ khiến Lương Hiệt muốn hôn một cái.

Hắn rất thích hôn Uông Sở Lương, kĩ thuật hôn của y không tồi, hai người rất hợp nhau.

Uông Sở Lương trúc trắc đi vào chung cư, Lương Hiệt ngồi trên xe hút thuốc. Hắn nhìn bóng lưng người kia dần biến mất trong màn đêm, sờ thân dưới mình một cái, rồi lái xe đi mất.

Nghe tiếng xe nổ máy, Uông Sở Lương lại bước ra khỏi cửa.

Y đứng dưới ngọn đèn đường mờ ảo mà nhìn theo.

Lương Hiệt vừa lái vừa vô thức nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, chẳng ngờ lại phát hiện Uông Sở Lương bước ra, hắn giật nảy mình, suýt thì giẫm phanh.

Hắn thấy không ổn rồi.

Hình như Uông Sở Lương yêu hắn.

Uông Sở Lương nhìn chiếc xe kia biến mất nơi ngã rẽ, khẽ cười một tiếng, vui vẻ bước lên tầng.

Phía sau y đúng là không thoải mái, chẳng những vì chưa được rửa sạch mà còn vì ban nãy tên ngốc Lương Hiệt làm quá nhiệt tình.

Có lẽ bởi họ hiếm khi hành sự ở bên ngoài, lần này có cảm giác sung sướng như đang yêu đương vụng trộm, nên cả hai đều hưng phấn hơn mọi ngày. Đúng là Uông Sở Lương gần như không có ý thức mất một lúc, giờ y mới nhớ lại, sướng thật.

Đến nhà, y lấy chìa khóa ra mở cửa.

Chỉ có ngọn đèn bàn ở phòng khách là còn sáng, khuya lắm rồi, ut đã ngủ.

Uông Sở Lương cởi quần áo rồi tắm rửa, quăng bộ đồ bẩn vào trong lồng giặt, đợi đến mai rồi bật máy sau.

Trong lúc tắm, y nhìn chính mình trong gương, nhéo nhéo khuôn mặt rồi lại cười cười vẻ bất đắc dĩ: "Đồ ngốc".

Y thấy mình hơi ngốc, nhưng Lương Hiệt còn ngốc hơn.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là khoảng gần hai mươi năm trước, đôi bên đều mới mười mấy tuổi, đám nhóc con choai choai chỉ biết chơi bời.

Khi ấy Lương Hiệt theo cha mẹ về quê thăm người thân, nhà họ Uông cũng vừa chuyển tới đó. Vậy nên Lương Hiệt, Uông Sở Lương và anh y là Uông Sở Sinh ngày nào cũng dắt nhau đi chơi.

Uông Sở Lương và anh trai là một cặp song sinh, lúc ấy vẫn còn mang tên Uông Tòng và Uông Lâm, sau này ông nội y chê là quá quê mùa rồi mới kiên trì đổi tên cho hai thằng cháu.

Ngày ấy Uông Sở Lương và Lương Hiệt rất thân nhau, hai người thường trốn sau một đụn rơm khô trò chuyện.

Thực ra trẻ con thì cũng không có nhiều chuyện để nói. Khi ấy Uông Sở Lương còn ngây thơ chẳng biết gì, Lương Hiệt bèn kể cho y nghe những chuyện nam nữ gió trăng, lần nào Uông Sở Lương cũng mặt đỏ tim đập.

Mãi sau này Uông Sở Lương mới biết Lương Hiệt nhầm người, hắn tưởng y là người anh Uông Lâm. Tới khi phải về nhà theo cha mẹ, Lương Hiệt gài một bức thư trước cửa nhà họ Uông, trên đó viết: "Gửi Uông Lâm".

Lúc biết Lương Hiệt viết thư gửi anh trai mà mình lại chẳng có câu nào, Uông Sở Lương tức không chịu nổi, tự nhốt mình trong phòng tận hai ngày chẳng thèm ăn cơm.

Sau đó, anh trai y gõ cửa: "Tao thấy bức thư này cứ sai sai!".

Sau đó Uông Sở Lương mới biết, tên ngốc kia nhầm người rồi, bức thư ấy được gửi cho y.

Sau đó, nhiều năm trôi qua, Uông Sở Lương vẫn nhớ về Lương Hiệt, nhưng hai người chưa từng liên lạc và cũng chẳng tìm được cách liên lạc với nhau. truyện kiếm hiệp hay

Uông Sở Lương luôn mơ thấy Lương Hiệt, trong mơ người ấy thì thầm bên tai y những chuyện dính dớp mờ ám, và hai người hôn nhau bên đụn rơm khô.

Y không ngờ mình sẽ gặp lại người ấy, không ngờ hai người sẽ lên giường, mà điều không ngờ nhất, là hóa ra tên ngốc Lương Hiệt này vẫn còn nhớ tới y.

Lần đầu họ lên giường, Lương Hiệt rầm rì gọi y là Lâm Lâm. Trong nháy mắt, dường như thời gian quay ngược lại năm đôi bên mười mấy tuổi, y khoanh tay khoanh chân ngồi trên đống rơm đợi Lương Hiệt tới tìm mình.

Y không phải Lâm Lâm của nhà họ Uông, nhưng lại là Lâm Lâm của Lương Hiệt.

Uông Sở Lương muốn nói rõ với hắn, sau đó ra sao thì ra, nhưng cuối cùng tên ngốc kia lại nói: "Anh giống anh ấy thật, ngay cả nốt ruồi nơi khóe mắt cũng y hệt nhau".

Lửa giận trong lòng Uông Sở Lương rực cháy.

Không nhận ra chứ gì?

Được, để tôi diễn cùng em, để xem bao giờ em mới thấy chuyện này có gì không đúng!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.