Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

Chương 19: Lần cuối




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Ryal

Em là Lâm Lâm.

Anh Lương Hiệt à, anh có muốn em không?

Lương Hiệt chợt trợn mắt, dù trước mắt hắn đang tối sầm.

Hắn gỡ bàn tay Uông Sở Lương xuống, nhìn y chằm chằm.

Uông Sở Lương vẫn chưa ý thức được Lương Hiệt đang thế nào, y chỉ nghĩ người ấy không vui vì mình dám "sắm vai" cục cưng Lâm Lâm của hắn, đành bĩu môi quay người ra cửa sổ.

Y thở dài một hơi, đột nhiên muốn hút thuốc.

Nhất thời chẳng ai lên tiếng, nhưng thứ kia của Lương Hiệt thì vẫn còn nằm bên trong Uông Sở Lương.

Hình ảnh này càng lúc càng quái dị, Uông Sở Lương nghĩ, mình nên làm gì đó để xoa dịu bầu không khí thôi.

Y cố tình siết chặt cửa sau, cười cười: "Sao? Bực à?".

Và Uông Sở Lương vặn eo: "Hay em coi tôi như Kha Địch đi?".

Y vừa dứt lời đã bị người ta túm eo thúc thật mạnh, nhíu mày, oằn người tựa vào cửa sổ.

Đa số thời gian lúc làm tình Lương Hiệt đều rất quan tâm tới Uông Sở Lương, bao giờ hắn cũng để y lên đỉnh trước, cho y sướng trước, rồi mới đến mình.

Nhưng hôm nay hắn có vẻ bất cần đời, chỉ quỳ đó mà thúc thật mạnh.

Bờ mông trắng nõn của Uông Sở Lương bị đánh đỏ ửng, đầu gối ma sát với khăn trải giường thô ráp hơi đau.

Gió thổi lọt qua tấm rèm mỏng, chẳng mát mà chỉ thấy nóng, cả gương mặt Uông Sở Lương bỏng rát.

Có lẽ đây chính là cảm giác vừa đau vừa sướng nhỉ. Y đột nhiên ngỡ rằng mình là búp bê tình dục của Lương Hiệt, và hắn chỉ muốn giải tỏa ham muốn trên người mình mà thôi.

Uông Sở Lương miên man nghĩ ngợi, đến cả tiếng rên cũng quên kiềm lại, mọi người đi ngang qua cửa sổ đều đỏ mặt bước thật nhanh.

Lương Hiệt đưa đẩy từ phía sau, tàn nhẫn chưa từng thấy, nhìn chằm chằm những đường cong quyến rũ kia mà chỉ muốn mắt mình chọc thủng người ta luôn.

Vừa rồi bóng dáng Uông Sở Lương và Uông Lâm bỗng chồng lên nhau, hắn thấy rất rõ cái cách hai người này hợp lại thành một trong thế giới ảo giác của chính mình.

Đệch mẹ, chắc chắn là cùng một người rồi.

Dù tên tuổi hai người có khác nhau, dù Lương Hiệt không nhớ vùng quê nhỏ mình tới ngày xưa có phải quê Uông Sở Lương hay không.

Dù có nhiều điều sai lệch đến mấy, thì thứ đúng đắn duy nhất... đệch mẹ, đây là Uông Lâm.

Lương Hiệt mặc kệ thật hay giả, giây phút ấy hắn cảm thấy vậy.

Nếu từ trước tới nay Lương Hiệt chỉ thấy hai người này có vẻ ngoài giống nhau, thì tiếng gọi "anh" của Uông Sở Lương ban nãy đã đưa hắn quay về năm mười mấy tuổi.

Lâm Lâm mảnh mai gầy gò của hắn ngồi đợi trên đụn rơm khô, thấy hắn đến thì mỉm cười với đôi mắt lấp lánh, giơ hình nhân nhỏ bằng rơm mà người ấy tự tay bện lên: "Cho anh nè, anh Lương Hiệt".

Anh Lương Hiệt.

Ít nhất Lương Hiệt sẽ không nhận sai câu nói này.

Đúng, người trước mắt chính là Lâm Lâm của hắn. Họ chỉ mới mười mấy tuổi, hẹn gặp nhau sau đống rơm khô khi trời sẩm tối, hắn cởi quần áo người kia, họ ôm hôn nhau, hắn chiếm lấy người kia.

Hệt như bây giờ.

Lương Hiệt kéo Uông Sở Lương sang chỗ mình, để y ngồi đưa lưng về phía hắn.

Ngực hắn kề sát lưng y, mồ hôi ướt đẫm và dính nhớp.

Đâu đâu cũng là mùi hương của mùa hè và tình ái.

Lương Hiệt lại thúc hông, ôm lấy y, tay vòng ra trước nắm lấy thằng em y mà ve vuốt.

Tiếng rên của Uông Sở Lương chợt đổi, như xen lẫn chút nức nở. Lương Hiệt hôn y, chẳng biết nước mắt đã trượt xuống khóe miệng y từ lúc nào.

Trái tim hắn run rẩy, từng động tác bỗng nhẹ lại.

"Đau à?". Lương Hiệt nhăn mày, chợt thấy áy náy. "Sao anh lại khóc rồi?".

Trái tim Uông Sở Lương rất khó chịu, y chỉ thấy mình trêu Lương Hiệt cho sướng rồi tự rước họa vào thân.

"Không sao". Nhưng y vẫn cãi bướng. "Thích lắm".

Hai người nhìn nhau. Lương Hiệt rút ra, chầm chậm đặt người đang đỏ bừng đôi mắt nằm xuống, hắn thì bò khỏi giường tìm thuốc lá trong túi quần.

Lương Hiệt cứ thế thả rông mà đứng đó châm lửa, quay lưng về phía Uông Sở Lương.

Y hỏi: "Sao không làm nữa?".

"A Lương, em bảo này". Lương Hiệt rít một hơi, phả làn khói thuốc dày đặc. "Hôm nay là lần cuối nhé".

Tim Uông Sở Lương như bị một bàn tay túm chặt, y bắt đầu thấy khó thở.

"... Được". Thậm chí y còn chẳng hỏi lí do, và quên không hỏi.

Nhưng Lương Hiệt lại ngậm điếu thuốc, cười cười quay đầu lại, nhìn con người trần trụi trên giường: "Sao anh không hỏi lí do?".

Uông Sở Lương xoay mặt đi chẳng thèm nhìn hắn: "Tôi đâu có giống Lâm Lâm của em".

Lương Hiệt nhấc chân trèo lên giường, đè lên người y.

Tàn thuốc rơi xuống cần cổ Uông Sở Lương.

Hắn cất lời: "Anh nói thật đi, anh thực sự không phải Uông Lâm à?".

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.