Lâm Phi Lộc không muốn so đấu với Nghiên Tâm làm gì, phần vì không muốn mất mặt, phần vì một truyền nhân không chính thông như cô chẳng thể giúp Nghiên Tâm nâng cao trình độ.
Chi bằng để Tống Kinh Lan chỉ giáo cho nàng thì hơn, thế thì đao pháp của nàng mới tinh tiến lên được.
Cô biết rõ tính tình của Nghiên Tâm, nàng chỉ muốn đến luận võ mà thôi, đánh xong rồi đương nhiên sẽ rời đi ngay.
Sau khi về cung Vĩnh An, Lâm Phi Lộc gói ghém hết giải thưởng lại, ngoài giáp báu Thiên Tàm thì còn có một ít ám khí, đan dược khác.
Dù gì thì cô cũng chẳng dùng được, thôi thì tặng cả cho Nghiên Tâm.
Thu xếp xong xuôi, cô gọi Tùng Vũ lấy giấy mực qua, định viết thư gửi Lâm Đình, đính kèm thêm ít đồ chơi cho Lâm Chiêm Viễn để Nghiên Tâm cầm về theo.
Lâm Phi Lộc vừa viết vừa hỏi: "Nghiên Tâm tỷ tỷ, kết quả tỷ thí thế nào?"
Nghiên Tâm ngồi xuống cạnh cô: "Đương nhiên là hắn thắng.
Ta đã học được rất nhiều thứ bổ ích, chắc là sẽ ở lại thêm một thời gian để lãnh giáo thêm."
Lâm Phi Lộc khựng lại, kinh ngạc ngước lên nhìn nàng: "Tỷ không về luôn à?"
Nàng mỉm cười: "Tạm thời chưa về ngay."
Đúng như dự đoán, hai mắt Lâm Phi Lộc sáng bừng lên, quăng bút đi, ôm chầm lấy nàng: "Tốt quá đi! Muội tưởng mai tỷ sẽ lên đường nên đã chuẩn bị quà chia tay xong hết cả rồi!"
Nghiên Tâm tò mò hỏi: "Là quà gì?"
Lâm Phi Lộc chìa chỗ quà ra, xem chúng như vật báu, chỉ cho nàng xem, "Đây là giáp Thiên Tàm, đây là Thiên Châm, kia là Bách Hoa Giải Độc hoàn, đều là phần thưởng ta đoạt được khi thắng ở lôi đài!
Nghiên Tâm nhận lấy, đánh giá một hồi, đáy mắt lộ ra vài phần suy tư.
Lâm Phi Lộc thấy thế liền hỏi: "Tỷ sao thế? Không thích à?"
Nghiên Tâm lắc đầu: "Cảm ơn Tiểu Lộc, ta thích lắm, nhưng mà..." Nàng ngẫm lại rồi mới tiếp tục trả lời: "Giáp báu Thiên Tàm và Thiên Châm đều là tuyệt phẩm có xuất xứ từ Tàng Kiếm Sơn Trang, đã thất lạc nhiều năm trên giang hồ.
Ta nhớ rõ là đã từng nghe sư phụ kể rằng hai món bảo vật này đều đã được thu vào trong quốc khố của hoàng thất nước Tống, thế mà bây giờ chúng lại trở thành phần thưởng đấu lôi đài nên lấy làm lạ."
Lâm Phi Lộc sửng sốt, kết hợp với lời nàng nói, cô ngẫm lại quãng thời gian người tá ùn ùn đến tỉ thí ở lô đài, cô chợt hiểu nguyên nhân rồi.
Đáy lòng bỗng vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Thật đúng là, ngay đến quốc bảo cũng lấy ra treo thưởng lôi đài.
Sao chàng lại chẳng nghĩ đến khả năng cô sẽ thua nhỉ? Nhỡ đâu người ngoài thắng rồi lấy đi bảo vật thì sao?
Hừ! Đúng là người đàn ông không biết tề gia!
Cô vừa tằng hắng vừa bật cười, Nghiên Tâm đứng bên cạnh cũng cảm thấy Tiểu Lộc sao lại kì lạ thế chứ.
Sau khi tiến cung, nhiều ngày qua nàng đều nghỉ ở cung Vĩnh An.
Lâm Phi Lộc từ trước đến nay không câu nệ thân phận, cứ đòi ngủ cùng một giường với Nghiên Tâm, hai người tựa như chị em tri kỷ ngày nào cũng nói nói cười cười.
Tống Kinh Lan không nói gì thêm.
Tuy đây là căn phòng tân hôn của họ nhưng chỉ cần cô vui thì hắn cũng chẳng có ý kiến.
Mỗi ngày, hai người sẽ cùng dùng ngọ thiện với nhau, thời gian còn lại cô sẽ ở cạnh Nghiên Tâm.
Đến cả đám cung nhân hầu hạ cũng rỉ tai nhau: "Hoàng hậu nương nương không tới, điện Lâm An tự nhiên trống vắng hẳn."
Dùng xong vãn thiện, Tống Kinh Lan cho người lui ra ngoài, một mình phê duyệt tấu chương đến khuya mới quay về tẩm điện nghỉ ngơi.
Sắp đến cuối năm rồi, chàng hy vọng năm mới này sẽ được an nhàn ở bên cô cùng đón lễ, thế nên mới tận lực xử lý chuyện triều chính đến tận giờ.
Bên trong tẩm điện tĩnh lặng vô cùng, chàng thổi tắt nến, nằm xuống, vô thức đưa tay ra sờ vị trí trống vắng bên người, khẽ lắc đầu.
Một lát sau, có tiếng sột soạt truyền vào từ bên ngoài.
Trong bóng tối, Tống Kinh Lan mở mắt, nghe tiếng cánh cửa tẩm môn được đẩy ra một cách khẽ khàng, có người rón rén đảo bước tiến tới gần như một chú mèo.
Chàng lặng lẽ nở nụ cười.
Ngay sau đó, có một thân hình nhỏ nhắn chui vào ổ chăn, chui thẳng vào lồng ngực chàng.
Tống Kinh Lan bèn ôm chầm người ấy.
Trên người cô còn vương hương sương đêm đông giá, cô nép vào ngực chàng cười tủm tỉm, hỏi: "Cho chàng một bất ngờ, thích không?"
Chàng cười, vuốt va cằm cô: "Vui lắm."
Cô trượt từ ngực chàng xuống, nằm gọn trong cánh tay hắn, ôm lấy eo hắn, hôn lên khóe môi ấy: "Thiếp đến nghỉ cùng Tiểu Tống đây."
Tống Kinh Lan cũng hôn trả, lấy sức nóng trên cơ thể mình xua đi hơi lạnh trên người cô rồi mới yên tâm ghì cô vào lòng: "Ngoan, ngủ đi."
Một lúc sau, cái đầu nhỏ ngoi ra từ vòng ôm của chàng, ghé tai hắn thủ thỉ: "Cảm ơn lôi đài thi đấu của chàng, thiếp thích lắm."
Trong màn đêm, chàng không đáp lại, chỉ mỉm cười dúi đầu cô về lại lồng ngực mình.
...........
Nghiên Tâm ở lại trong cung đã nửa tháng rồi.
Mỗi ngày ngoài việc tỷ thí với Tống Kinh Lan thì lại đi dạo khắp nơi với Lâm Phi Lộc cả trong lẫn ngoài cung.
Nhưng tất niên đến nơi rồi, nàng không thể không về nhà.
Tuy vẫn nuối tiếc trong lòng nhưng Lâm Phi Lộc không dám phản đối, cô biết mình không thể kìm chân chị dâu nữa, đại ca mình chẳng thể ở phòng không mãi được.
Cô chẳng nói chẳng rằng, không để lộ chút cảm xúc buồn bã nào khi phải chia xa, chỉ gói ghém quà đã chuẩn bị cho mọi người thêm một lần nữa.
Tống Kinh Lan ngày càng bận rộn, đôi lúc còn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Thi thoảng vào nửa đêm cô lại lẻn đến điện Lâm An ngủ để cho chàng một niềm vui bất ngờ, nhưng cô phát hiện chàng chẳng thèm ngủ, vẫn đang ở tiền điện xử lý sổ sách.
Lâm Phi Lộc không muốn quấy rầy chàng nữa.
Vì để Nghiên Tâm tiện lên đường nên một ngày trước đó hai người đã xuất cung, tới ngôi nhà có gốc mộc lan.
Cung nhân đã sắp xếp xong xuôi ngựa tốt và đồ đạc mà cô chuẩn bị.
Hai người cùng nghỉ lại đây một đêm.
Sáng hôm sau, Lâm Phi Lộc sẽ tiễn nàng ra khỏi thành.
Vừa ra cửa, đã thấy Tống Kinh Lan đeo đồ đạc, nắm dây cương đứng đợi dưới tàng cây mộc lan, mỉm cười chờ đợi.
Lâm Phi Lộc sững sờ, hỏi: Sao chàng lại đến đây? Ta đã chuẩn bị hết cho tỷ ấy rồi."
Tống Kinh Lan đáp: "Chi bằng chúng ta đồng hành với nàng ta?"
Lâm Phi Lộc sửng sốt một chốc, còn tưởng chính mình nghe nhầm: "Cùng đi như thế nào?"
Chàng tiến lên hai bước, kéo cô xuống bậc thềm, xoa xoa cái đầu nhỏ đang mông lung không tin đó là lời thật, dịu dàng nói: "Sắp tới Tết rồi, ta cùng đến Tần Sơn đón năm mới với họ được không?"
Đất trời chưa sáng hẳn, mây mù giăng kín không gian, mấy tia sáng dịu tràn từ núi non xa xa.
Lâm Phi Lộc lấy lại bình tĩnh, ngắm người thương thật lâu, bất ngờ ào vào lòng chàng.
Để đón lấy tiểu cô nương, Tống Kinh Lan đành buông dây cương ra.
May mà chú ngựa rất biết nghe lời, dù được thả nhưng vẫn thư thả dậm chân tại chỗ, không lồng chạy đi.
Cô dụi mặt lên người chàng một lúc lâu mới ngước lên cắn yêu lên động mạch nơi cổ chàng: "Thế mà không báo trước cho ta."
Tống Kinh Lan mỉm cười: "Cho nàng một niềm vui bất ngờ, có thích không?"
Cô khịt mũi một tiếng rồi hôn lên chiếc cằm lún phún của chàng.
Nghe tin hai vợ chồng họ muốn về nhà với mình, Nghiên Tâm rất vui mừng, nhưng nàng cũng hơi e ngại, hỏi Tống Kinh Lan: "Bệ hạ không bận việc nước ư?"
Lâm Phi Lộc ngồi vững trên con tuấn mã màu đen nhanh miệng: "Dạo này chàng ấy bận đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu, chắc chắn đã xử lý hết công vụ rồi."
Tống Kinh Lan cười tán thành: "Nàng đoán đúng rồi."
Nghiên Tâm vui vẻ nói: "Thế là tốt rồi, chuyến này ở lại chơi lâu một chút! Các sư huynh nhớ muội lắm, được gặp lại muội nhất định họ sẽ rất mừng!"
Tống Kinh Lan quay đi nhìn hướng khác, Lâm Phi Lọc nhanh chóng gạt đi: "Muội có quen thân với họ lắm đâu, họ nhớ muội làm gì!"
Nghiên Tâm: "......"
Tống Kinh Lan nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Trời đất vẫn tù mù, ba người cưỡi ngựa lên đường.
Lâm Phi Lộc và Tống Kinh Lan cùng ngồi chung một lưng ngựa, tuy gió đông buốt giá thổi vù vù, nhưng cô được nép trong ngực Tống Kinh Lan nên lại thấy ấm áp khó tả.
Tần Sơn nằm hướng nam, cách biên cảnh với nước Tống rất gần, đi qua biên giới thúc ngựa phi một ngày là đến.
Vì muốn tạo bất ngờ cho Lâm Đình và Lâm Chiêu Viễn nên Nghiên Tâm không báo tin về.
Ba người gấp gáp thực hiện lộ trình, khi về đến chân Tần Sơn thì còn hai ngày nữa là Tết.
Lần trước họ tới đây khi đang ở tiết xuân, chính vụ gieo trồng, nơi nơi căng tràn nhựa sống.
Lúc này đây lại là ngày đông, đồng ruộng nứt nẻ, chỉ có mấy chú bù nhìn xác xơ trơ trọi.
Tuy thế nhưng nhìn quanh thôn xóm lại nhộn nhịp đông vui hơn rất nhiều, khói bếp nghi ngút, bừng bừng không khí hân hoan.
Sau khi kế vị, Lâm Khuynh dốc lòng giải quyết chính sự và mối quan hệ bang giao với nước Tống ổn thỏa rồi lập tức bắt tay vào quá trình "đối nội".
Lâm Đình được phân tới nơi đây, Tần Sơn chính là đất phong mà chàng ấy cai trị.
Mặc dù nơi này xa xôi hẻo lánh lại chẳng sầm uất gì, ai thấy cũng tưởng Lâm Khuynh bạc đãi, kiêng kỵ người huynh trưởng này, nhưng trên thực tế đây là phần quà quý mà Lâm Khuynh dành cho chàng.
Hiện tại, dưới sự quản lý của Lâm Đình, Tần Sơn ngày càng phồn vinh hơn, hơn nữa trên đỉnh Tần Sơn còn có phái Thiên Nhận làm hậu thuẫn cho chàng ấy, dù có là nhân sĩ giang hồ hay quan lớn hoặc nhân vật máu mặt cũng không dám gây chuyện thị phi, như thể nơi này là chốn thế ngoại đào viên.
(*)
(*) Thế ngoại đào viên là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.
Khi Nghiên Tâm vắng nhà, Lâm Đình sẽ ở tại vương phủ dưới chân núi.
Đáng ra Tề vương phủ nên xây ở trong thành nhưng Lâm Đình lại chọn dựng ở chân Tần Sơn.
Ngày ngày cùng đón mặt trời mọc rồi tiễn mặt trời lặn với những nông hộ xung quanh, cuộc sống thư thái vô cùng.
Lâm Phi Lộc đi sau Nghiên Tâm, vừa đi vừa nhìn, nghe nàng giới thiệu những sự đổi thay ở nơi đây, cô kinh ngạc cảm thán không thôi.
Đi qua cổng phủ lớn tọa cạnh giao lộ, cách đó không xa, cạnh một chiếc cối xay ngũ cốc,có một đám trẻ con đang ngồi chồm hỗm xem nhau bắn bi.
Trong đám trẻ ấy lại lẫn vào một vị thiếu niên tuấn tú người gầy gầy, nom lớn hơn mấy tuổi tham gia cùng, y đang hứng chí chơi cùng chúng, vui ra mặt.
Lâm Phi Lộc chợt thấy kích động, nhổm dậy, vỗ mấy cái vào mu bàn tay nắm dây cương của Tống Kinh Lan đang áp lên tay cô.
Tống Kinh Lan hiểu ý, buông tay ra, Lâm Phi Lộc liền nhảy xuống từ lưng ngựa.
Cô không gọi ca ca ngay, mà nép vào sau một cái cối xay đá, sau đó nhặt mấy viên đá nhỏ, lén ném vào sau lưng người thiếu niên đang ngồi xổm gần đó.
Thiếu niên lấy làm lạ, quay đầu lại nhưng chẳng thấy gì, nên cậu lại xoay đầu chăm chú xem bắn bi.
Lâm Phi Lộc ném tiếp, y lại quay đầu.
Cứ thế mấy lần liên tục, thiếu niên kia tức giận thở phì phò, bật dậy, xoa xoa lưng, quát to: "Kẻ nào đánh lén ta?"
Lam Phi Lộc cười đau cả bụng, núp sau cối đá nói vọng ra: "Huynh đoán xem?"
Thiếu niên chợt ngẩn ra, tròng mắt long lanh xinh đẹp càng mở to hơn, gương mặt trắng nõn lập tức ửng lên, hưng phấn đáp lại: "Là giọng muội muội! Là muội muội!"
Lâm Phi Lộc mỉm cười, chui ra từ sau cối đá, giang hai cánh tay ra: "Ca ca!"
Lâm Chiêm Viễn hét lên một tiếng chói tai, lao về phía vòng tay cô.
Hai người ôm ghì nhau thật chặt.
"Muội muội!"
"Ca ca!!!!!!!!!!!!!!!"
"Muội muội!!!!!!!!!!!!"
"Ca ca!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Lâm Chiêu Viễn mừng đến nỗi mặt mày đỏ bừng cả lên, kéo tay cô chạy đến chỗ đóm nhóc kia, hăng hái giới thiệu: "Đây là muội muội của ta! Tên muội ấy là Tiểu Lộc!"
Đám nhóc ngước lên nhìn, mặt mũi đứa nào cũng nhọ nhem lem luốc, nhưng nụ cười của chúng lại rạng rỡ và trong sáng lạ thường, đồng thanh gọi to: "Tiểu Lộc tỷ tỷ!"
Lâm Phi Lộc nhoẻn miệng cười, đưa tay vào ngực áo lấy ra gói kẹo mua ở dọc đường, chia cho từng bạn nhỏ.
Lâm Chiêu Viễn thấy mà thèm, sốt sắng chìa tay ra.
Lâm Phi Lộc vỗ vỗ mu bàn tay y, "Tay ca ca bẩn rồi, không được cầm kẹo."
Y buồn bã rụt tay về, hé miệng đáp: "Ừm.:"
Lâm Phi Lộc bật cười, đặt hai viên kẹo vào tay y.
Thấy thế, y mỉm cười mừng rỡ, hai mắt cong cong lấp lánh.
Lâm Phi Lộc xoa đầu ca ca, dịu dàng hỏi: "Ca ca, huynh sống ở đây vui chứ?"
Lâm Chiêu Viễn gật đầu quả quyết: "Vui lắm! Có rất nhiều bạn cùng chơi!" Nói rồi y dừng lại, cánh mũi phập phồng,nói với vẻ tủi thân: "Nhưng ta rất nhớ muội muội."
Lâm Phi Lộc cúi người ôm y một cái: "Muội muội tới rồi, sau này năm nào muội muội cũng tới thăm huynh nha."
Y hơi ngượng ngùng, vặn trái vẹo phải: "Chỉ ôm một chút thôi nha, ta lớn rồi, không thể ôm muội muội nữa."
Lâm Phi Lộc nhịn không được, cười rộ lên..