Gần đây, có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng gây phiền nhiễu đến Trương Huyền Sinh.
Chẳng phải là về việc tu luyện.
Hắn, thiên phú tu luyện tuy rất kém, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng buồn vì điều này.
Dù sao nếu hắn thực sự nói muốn nâng cấp cảnh giới, cảm giác chắc chắn sẽ có cách nào đó hắn không biết để giúp hắn tăng lên.
Cuối cùng đó là bí cảnh, di tích, hay là thần đan, hắn còn chưa nghĩ ra phải sắp xếp thế nào.
Mấy năm nay, hắn đối với vận may của bản thân có hiểu biết nhất định rồi.
Cũng giống như thời điểm xui xẻo của hắn trước đây, là tuổi tác ngày càng lớn thì càng xui, tăng trưởng theo hình bậc thang.
Ngay từ lúc mới sinh ra, vận may của hắn còn không đạt tới lợi trình độ vô cùng như thế này.
Nhưng ngày càng lớn, hắn càng cảm nhận rõ ràng vận may của mình thay đổi mạnh mẽ.
Hiện tại căn bản là đến rồi, những chuyện phù hợp với lẽ thường,đều có thể đạt tới mức mọi mong muốn đều thành sự thật.
Tỷ như, buổi tối hắn muốn ăn gà bát trân, không cần thông báo với bất luận người nào, buổi tối nhất định sẽ có món đó.
Một lần khác, hắn luyện tập ở ngọn núi phía sau Nguyệt Thần cung, lúc khát nước, mặt đất bỗng nhiên rạn nứt phun ra dòng nước sạch.
Bởi vậy, hắn cảm thấy, nếu hắn đặc biệt muốn nâng cấp cảnh giới, số mệnh hẳn là đã giúp đỡ hắn an bài tốt rồi.
Cho đến nay vẫn chưa có an bài, hắn còn cho rằng một mặt là chính mình lúc còn nhỏ trải qua rất thoải mái, không có yêu cầu nâng cao cảnh giới gì, vì thế không có đặc biệt khát vọng.
Một mặt khác, phỏng chừng lời nói của hắn cũng không ra khỏi sơn môn, sắp xếp gặp gỡ vô cùng rắc rối, hoặc là hắn chưa thành niên, vận may chưa đủ nghịch thiên.
Thực sự chuyện khiến hắn cảm thấy đau đầu, đang xảy ra ngay lúc này.
“Huyền Sinh sư đệ, đã ngủ chưa? Sư tỷ đến phụ đạo ngươi tu luyện này.”
Đây gần như là lần gõ cửa thứ mười chín trong tối nay của sư tỷ rồi.
Trương Huyền Sinh cảm thấy, nếu như hắn tiếp tục ở lại Nguyệt Thần cung, sớm muộn gì trinh tiết đời trai cũng khó bảo toàn.
Đám sư tỷ này thật đáng sợ!
Từ hai năm nay dung mạo của hắn dần dần đẹp ra, sư tỷ ở Nguyệt Thần cung thật khó để có thể cưỡng lại sắc đẹp của hắn.
Các trưởng bối tự giữ thân phận, nhiều lắm là thể hiện một chút yêu thích với các hậu bối, chứ không làm gì.
Nhưng chính các sư tỷ này lại không chú ý nhiều đến vậy, lúc nào cũng triển khai thế tấn công.
Ngươi có thể nghĩ đến, nhưng ngươi không thể tưởng tượng được các loại thao tác, Trương Huyền Sinh xem như là đã gặp được rồi.
Hai năm trước, hắn từng là người ngây thơ không biết gì, bị một vị sư tỷ trên danh nghĩa “phụ đạo môn học”, tới phòng của nàng.
Aizz, không nhắc nữa, may thay hắn ý niệm kiên định, ngồi yên không loạn.
Từ đó về sau, mỗi ngày cứ đến tối, hắn đều phải sớm sớm tự nhốt mình trong phòng.
Có nhất thiết phải thế không
Các người là đám cầm thú
Ta chỉ mới mười một tuổi thôi đó
Ta còn là con nít đó
Không phải chỉ là đẹp trai một chút thôi sao?
Các ngươi như vậy là thích ta sao?
Các ngươi như vậy…
Aizz, không nói nữa, toàn là nước mắt.
Nhưng mà, cẩn thận ngẫm lại, nếu chính mình thực sự không muốn để các sư tỷ đến quấy rầy mình, lẽ ra vận may cũng hẳn là an bài tốt rồi.
Lẽ nào tình cảnh hiện tại là sâu trong thâm tâm ta còn rất hưởng thụ?
Không không không,tuyệt đối không thể nào.
Sư tỷ bên ngoài kêu la lên một tiếng, thấy bên trong cánh cửa không có động tĩnh gì, có chút mất mát rời đi.
Trương Huyền Sinh nhẹ nhàng thở phào một hơi, cũng hạ quyết tâm, không thể lại khoanh tay chịu chết.
Sau đó hắn lấy ra một khối thạch anh hình chữ nhật, đơn giản mà nói đây là điện thoại di động của thế giới này.
Đúng vậy, không sai, thế giới này có “điện thoại”.
Chẳng qua ở đây gọi là Linh Tấn Thông.
Trước khi Liễu Vô Nhai liên hệ với nhiều sư nương, chính là đăng một dòng xờ ta tút lên dòng thời gian.
“Aizz, ta tìm được đồ kế thừa y bát rồi, đáng tiếc là ta không biết chăm trẻ con.”
Chỉ một dòng trạng thái như vậy, không biết đã lay động biết bao nhiêu trái tim “sư nương”, tức khắc vội vàng chạy qua đây.
Cuối cùng Hàn Giang Tuyết thành công giành được ‘quyền nuôi dưỡng’.
Mang mình trở về.
Nhiều năm trôi qua như vậy, sư phụ đều không đến đón hắn, nếu không phải chính hắn thường thường sẽ tag tên hắn ở trên mạng, phỏng chừng Liễu Vô Nhai sớm đã quên hắn luôn rồi.
Nhưng theo hắn quan sát, mấy năm nay Liễu Vô Nhai sống rất dễ chịu.
Xem dòng thời gian của hắn, đi du lịch khắp nơi, phóng khoáng vô cùng, quả thực là một kẻ “đại sư quản lý thời gian”.
Cũng không thèm mang theo đứa con ghẻ này, cũng dễ hiểu thôi.
Liễu Vô Nhai không biết đang ở nơi nào lấy ra điện thoại của mình liếc nhìn một cái, thấy là đồ nhi của mình thì lại cất vào nhẫn không gian.
Sau đó, tay phải đạt lên vai một cô gái, ngắm trăng và thả thính nhau.
Lúc đầu Trương Huyền Sinh nghĩ Liễu Vô Nhai ngủ rồi, kết quả qua một lúc sau, hắn thấy Liễu Vô Nhai đăng hình.
“Trăng đêm nay thật đẹp!”
Trương Huyền Sinh tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại xuống đất.
Nghĩ nghĩ, lại gửi tin nhắn cho sư phụ: “Nếu ngươi không đến, đừng trách ta gây ra chuyện lớn”.
Liễu Vô Nhai liếc thấy tin nhắn của đồ nhi, cười khinh khỉnh một cái.
Nhóc con, còn uy hiếp sư phụ của ngươi.
Ngươi còn có thể ầm ĩ náo loạn?
Mới mười một tuổi, còn hơi sớm để luyện bổn môn bí pháp.
Vừa hay để ta lại đi chơi vài năm nữa.
Liễu Vô Nhai nghĩ vậy, cất bước đi dưới ánh trắng, chuẩn bị truy tìm một tình yêu đích thực tiếp theo.
Hắn không đến đón Trương Huyền Sinh cũng không phải vì quên, một mặt là vì Trương Huyền Sinh còn quá nhỏ, không thích hợp tiếp xúc với bổn môn bí pháp.
Mặt khác là, hắn cũng biết tiến độ tu luyện của Trương Huyền Sinh, thật sự quá dở tệ.
Nếu mang về, chẳng phải sẽ bị đám người kia cười cho thúi mũi.
Cho nên nghĩ rồi, trước tiên để đồ đệ ở Nguyệt Thần cung đi.
“Thật không biết nhóc con kia có cái gì bất mãn, tiên tử của Nguyệt Thần cung không thơm sao?”
Liễu Vô Nhai than thở.
…
Ngày hôm sau, Trương Huyền Sinh dậy từ sớm, đi tìm Đại Thanh.
Đại Thanh chính là Huyền Vũ dưới cầu thần phía bắc kia, chính là thần thú may mắn, rất thân với Trương Huyền Sinh.
Chuyện này cũng làm cho người trong Nguyệt Thần cung lấy làm lạ, dù sao tính khí của Thanh trưởng lão cũng không tính là tốt.
Người bình thường, cho dù là Hàn Giang Tuyết tới gần, cũng không cho sắc mặt tốt.
Mấy năm nay sau khi Trương Huyền Sinh dần dần trưởng thành, nhiều người đã hiểu rồi.
Ồ, hóa ra là do hắn đẹp trai.
Thế thì không có việc gì.
Đương nhiên, Trương Huyền Sinh rõ biết nguyên nhân.
Không phải hắn, “vận mệnh” hai chữ thôi.
Huyền Vũ chính là thần thú trời sinh, đối với khí vận của một ai đó cũng có thể cảm nhận được một chút.
Ngày đó, Hàn Tuyết Giang vừa mang Trương Huyền Sinh trở về, đã đánh thức nó.
Phải biết rằng nó đã ngủ ở dưới cầu gần năm mươi năm, chuyện bình thường không thể kinh động nó.
Ngày đó, nó bỗng nhiên cảm thấy xa xa có một vị mang đại khí vận tiến lại gần cung, mới đầu nó còn tưởng rằng có một thần thú khác xuất thế, nếu không nó không thể tưởng tượng được sẽ có một sinh linh khác có thể có khí vận nhường này.
Khí vận của nó đã có chút không bình thường, nhưng trong sâu xa nó cảm thấy được, đứa trẻ sơ sinh Hàn Giang Tuyết ôm trong long kia còn có khí vận mạnh hơn mình nhiều.
Không thế thì sao, nó đường đường là thần thú Huyền Vũ, làm sao mà vì một đứa trẻ sơ sinh có chút khí vận mà phải đi lấy lòng đối phương.
Nhưng theo năm tháng Trường Huyền Sinh lớn lên, nó mơ hồ cảm nhận được, khí vận trên người đối phương phát ra càng nhiều hơn, thậm chí khiến hắn có chút không hiểu.
Có một lần Trương Huyền Sinh ngoài ý muốn rơi xuống nước, nó đã cứu hắn, gắn kết một mối lương duyên.
Ồ, là ngoài ý muốn rơi xuống nước.
Về sau, Trương Huyền Sinh thương xuyên đến tu luyện trên lưng Huyền Vũ Đại Thanh, Huyền Vũ cũng giúp tập hợp linh khí.
Nhưng hôm nay hắn cũng không phải đến để tu luyện, hắn muốn chơi một trận lớn.