Người Chơi Hệ Nhân Phẩm

Chương 4: Sao ta lại có nhiều sư nương đến thế




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Cỏ Dại Team

--------------------

Đến khi Trương Huyền Sinh mở mắt ra thêm lần nữa, Liễu Vô Nhai đã biến mất rồi.

Lúc này người đang bế mình là một cô gái có khí chất cao nhã, dung nhan mỹ lệ.

Nàng mặc một bộ quần áo màu trắng bạc bằng sợi bông, bên ngoài khoác một cái áo màu xanh lơ với hoa văn bích hà, gió nhẹ thổi qua, tấm lụa mỏng vờn bay, mái tóc như áng mây đen được vén thành một đôi búi tóc bằng phẳng đơn giản, trên đầu cài một cây trâm hoa thanh nhã.

Tất thảy lộ ra một chút tiên khí, nhưng biểu cảm như sương lạnh, làm cho người khác chùn bước do dự.

Trương Huyền Sinh lúc này có chút lờ mờ rồi.

Tình hình gì đây, sư phụ tiện nghi bán ta rồi?

Cô gái này là ai?

Tuy rằng nhìn như còn trẻ, nhưng trong thế giới này, ai biết được là lão bà bà sống bao nhiêu năm rồi chứ.

Lẽ nào là thông qua cách bí thuật nào đso, đã nhận ra mười mấy năm sau ta sẽ là một mỹ nam nghịch thiên, muốn đưa ta về nhà nuôi?

Cầu lo gì gì đó, quá đáng sợ!

Chỉ là nghĩ thôi, mà cả người đã nổi da gà hết cả.

Sau đó bất giác kêu lên một tiếng, chẳng qua người ngoài nhìn vào, chỉ là một đứa trẻ con đang khóc mà thôi.

"Ồ, tiểu Huyền Huyền, ngươi tỉnh rồi ~."

Âm thanh của cô gái như thanh âm trong trẻo của chim loan xanh, hết sức dễ nghe, lúc này trên mặt mang dáng vẻ tươi cười, ngữ khí cũng hết sức dịu dàng.

Điều này càng làm cho Trương Huyền Sinh thêm hoang mang.

Chị gái, à không, dì à, ngươi vừa mở miệng, lòng ta đã oa lạnh rồi.

Cái này hoàn toàn không phù hợp với phong cách mà ta vừa nhìn thấy, lẽ nào ngươi không phải là một nữ thần cao lãnh sao?

Còn tiểu Huyền Huyền, ghê chết đi được.

Không chạy nữa, nhất định là mơ ước dung nhan tuấn tú say này của ta chứ gì.

Cô gái nâng Trương Huyền Sinh lên cao một chút, càng gần với mặt nàng, sau đó dùng tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn của Trương Huyền Sinh.

"Tiểu Huyền Huyền, ngoan ~ nghe lời, gọi một tiếng sư nương nào."

Cô gái dỗ dành Trương Huyền Sinh nói.

"......."

Trương Huyền Sinh không quay lại.

Cô gái trước mắt này tính cách có chút trái ngược với ngoại hình, thế mà lại là sư nương của mình?

Ôi, đã nói rồi, khiến cho người khác hiểu lầm.

"Ta là người duy nhất mà sư phụ ngươi yêu nhất, nhanh gọi sư nương đi."

Cô gái thấy Trương Huyền Sinh không động tĩnh gì, tiếp tục dỗ dành.

Trương Huyền Sinh nhìn đối phương, sao hắn lại có cảm giác lúc đối phương đang nói "yêu nhất duy nhất" có chút phẫn nộ.

Xem ra, bản thân lúc trước ngủ, lờ mờ nghe được mấy người phụ nữ đang cãi nhau.

Xem ra, người "duy nhất yêu nhất", có lẽ không đáng tim lắm nhỉ.

Nhớ lại diện mạo của Liễu Vô Nhai, tuy rằng không bằng một phần trăm thời kỳ đỉnh cao của mình, nhưng cũng khá đẹp trai.

Được nhiều cô gái thích, cũng là chuyện bình thường.

Ôi, xem ra bất kể đến với thế giới nào, mọi người đều nông cạn như thế.

Xem chừng, có lẽ là sư phụ mình chê con nít phiền phức, liền nghĩ đến ủy thác.

Cô gái trước mặt, phỏng chừng là sau khi ganh đua tầng tầng đột phá, mới cướp được quyền nuôi dưỡng.

Bản thân rốt cuộc có bao nhiêu sư nương, cái này thôi thì tạm thời không nghĩ nữa.

Đưa hắn cho phụ nữ nuôi nấng, dù sao cũng mạnh hơn so với Liễu Vô Nhai.

Hắn có dự cảm, nếu cùng sống với Liễu Vô Nhai, thời thơ ấu của mình sẽ rất thê thảm.

Tỉnh táo lại, hắn chuẩn bị đáp lại đối phương.

Tuy rằng không nói được, nhưng cũng có thể biểu đạt một chút tình hữu nghị của mình.

Thế là hắn liền đưa ra cánh tay nhỏ đầy đặn, thăm dò phía trên.

Cô gái nhìn thấy Trương Huyền Sinh có hồi đáp, vô cùng vui sướng, chạm vào đôi tay nhỏ.

Sau đó giống như cực kỳ mê thích, lại cọ xát khuôn mặt nhỏ bé của Trương Huyền Sinh.

"Khụ __ cung chủ, sắp đến rồi."

Theo thanh âm này truyền đến, Trương Huyền Sinh mới nhận thấy quanh đây vẫn còn người khác.

Một cô gái mặc đồ thị nữ màu trắng, lúc này đang đứng ở một bên, vẻ mặt ngại ngùng, nàng không biết loại cảnh tượng này nàng có nên lẩn tránh không.

Cô gái ôm Trương Huyền Sinh nhẹ thản nhiên nói: "Biết rồi."

Sau đó Trương Huyền Sinh có cảm giác mất trọng lực, có lẽ là sắp rơi xuống đất.

Bởi vì cứ bị người bế, hắn chỉ muốn nhìn thấy bầu trời, lại không nhìn thấy được cảnh sắc phía dưới, cái này làm cho hắn hết cách.

Mãi đến sau khi rơi xuống đất, hắn mới có cơ hội xoay đầu quan sát xung quanh.

Xung quanh là một quảng trường rộng rãi, trung tâm là một dòng suối to lớn.

Dòng chảy từ giữa không ngừng tuôn ra, có vài loại cả ở đoạn cuối mà hắn nhận không ra là loại cá gì thỉnh thoảng nhảy lên.

Bốn bên là các cung điện cao lớn hoa lệ, kiểu mẫu hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.

Trên không trung linh cầm bay lượn, hắn thậm chí còn nhìn thấy một con vật giống như phượng hoàng.

Phía dưới cầu, một con rùa to lớn dài hơn trăm trượng đang bò dưới bóng râm hóng mát.

Trên quảng trường có không ít đệ tử đang trò chuyện với nhau, lúc này nhìn thấy cô gái đang bế Trương Huyền Sinh bước tới, đều nháo nhào khom lưng hành lễ.

"Tham kiến cung chủ!"

Cô gái bế Trương Huyền Sinh gật gật đầu, ra hiệu miễn lễ.

Lúc này một bà lã bay ra từ trong chính điện, vẻ mặt vô cùng giận dữ.

"Hàn Giang Tuyết, ngươi lại đi gặp tên nhóc đó đúng không? Ngươi có biết bây giờ ngươi đã là tông chủ rồi không?"

Bà lão bay đến trước mặt Hàn Giang Tuyết chất vẫn.

"Cơ trưởng lão, ta chỉ là nhàm chán, ra ngoài chơi một chuyến mà thôi."

Bà lão họ Cơ là một trong những Thái thượng trưởng lão của Nguyệt Thần cung, vì vậy Hàn Giang Tuyết cũng phải tôn trọng nàng vài phần, nếu là trưởng lão bình thường, nàng cũng lười giải thích.

"Vậy còn đứa bé này!"

"Nhặt được trên đường."

Đối mặt với Cơ trưởng lão, Hàn Giang Tuyết hoàn toàn mang dáng vẻ lạnh nhạt, làm Cơ trưởng lão nổi cáu.

"Lập tức đưa hắn đi ngay, Nguyệt Thần cung chúng ta không thể có nam đệ tử."

Cơ trưởng lão lạnh lùng nói, nếu là một bé gái nàng cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng Hàn Giang Tuyết lại đưa một bé trai về, còn có khả năng có liên quan với tiểu tử thối kia, làm nàng không thể nào tiếp nhận được.

"Nguyệt Thần cung chúng ta không có nam đệ tử, nhưng quy tắc lại không nói không được thu nhận nam đệ tử, chẳng qua là những năm này không có mà thôi."

Hàn Giang Tuyết nói.

Lời nàng nói cũng không sai, mất chục nghìn vạn năm trước Nguyệt Thần cung không phải như bây giờ, lúc đó mặc dù có ít nam đệ tử, nhưng vẫn là có.

Thậm chí còn có một đời cung chủ là nam.

Trương Huyền Sinh trong vòng tay của Hàn Giang Tuyết nghe vậy thì sửng sốt.

Thì ra, sư phụ tiện nghi đưa mình vào hang ổ của nữ nhân sao.

Suy nghĩ chút, vẫn có chút kích động!

Vừa nãy không chú ý, bây giờ xem xét lại, cả quảng trường quả thực đều là nữ đệ tử.

Hơn nữa bởi vì tu luyện, cơ bản đều là người xinh đẹp da trắng, khí chất tràn đầy.

Chị gái xinh đẹp vô số kể!

Ừ, không tồi không tồi.

Sư phụ tiện nghi, ta tha thứ cho ngươi vì đã vứt bỏ ta.

Thế mà, lúc này, hắn còn không có để ý đến sự nghiêm trọng của sự việc............

Cuối cùng sau khi trải qua một trận cãi nhau, Trương Huyền Sinh vẫn được ở lại Nguyệt Thần cung.

"Thải Nhi, ngươi thu xếp cho đứa trẻ này."

Hàn Giang Tuyết dặn dò một người.

Mộng Thải Nhi là tỳ nữ lúc trước đã nhắc nhở Hàn Giang Tuyết ở trên thuyền ngọc, sau khi được phân phó, nàng bế Trương Huyền Sinh rời đi.

Sau khi tiến vào cung điện, thấy bốn bề vắng lặng, Mộng Thải Nhi cũng không nhịn được đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Huyền Sinh. Vừa nãy ở trước mặt cung chủ, nàng vẫn luôn kiềm chế chính mình.

Trương Huyền Sinh nhìn dáng vẻ tươi cười của chị gái Mộng Thải Nhi trước mặt, không biết tại sao lại rùng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.